Edit Ngọc Trúc

Bọn họ là tộc Miêu thú nhân, thân hình nhỏ nhắn, dù chạy trốn rất nhanh nhưng cũng không thoát nổi bàn chân dài và cánh tay rắn rỏi của kẻ đuổi theo.

Nhớ tới lời cha dặn dò, Bạch Tranh Tranh tiếp tục dẫn các ấu tể lên đường.

Một tháng sau.

Hắn dẫn bọn nhỏ từ nam ra bắc, mãi đến khi trong gió đã cảm nhận được hơi thở băng tuyết mới chịu dừng bước.

Bộ lạc Lâm Miêu ở phía nam, gần vùng biển ấm áp, bốn mùa ôn hòa. Nếu liều lĩnh tiến vào cánh đồng tuyết phương Bắc, bọn ấu tể nhất định không chịu nổi.

Không thể đi tiếp nữa.

Trước mặt là bờ biển cạnh một ngọn núi.

Thế núi bằng phẳng, rừng cây cũng còn khá rậm. Nhưng vào cuối thu, lá đã bắt đầu nhuốm đỏ.

Trên núi có nhiều khe nước, suối ngọt dồi dào.

Phía khác lại có một con sông lớn uốn quanh núi rồi chảy ra biển. Hai bên bờ sông hình thành một dải đồng bằng khá rộng mở.

Gió biển gào thét, sóng lớn cuồn cuộn. Thời tiết khắc nghiệt, động vật khan hiếm, lại chẳng có bộ lạc lớn nào nương nhờ săn bắn để sinh tồn, ngược lại khá thích hợp để bọn họ ẩn náu.

Bạch Tranh Tranh nhanh chóng chạy một vòng quanh đỉnh núi, rồi quyết định chọn nơi này làm chỗ dừng chân.

Hắn tìm được một hang động tự nhiên nằm gần bờ biển, vị trí vừa đủ kín đáo để che chắn gió, lại ẩn trong rừng cây thấp thoáng.

Trong động không có mùi lạ, chỉ có dấu vết của vài động vật từng lui tới. Xung quanh không có hơi thở thú nhân nào khác, tương đối an toàn.

Đây sẽ là nơi bọn họ sinh sống về sau.

Năm ngồi xổm bên cạnh Bạch Tranh Tranh, thân hình nhỏ bé của cậu chỉ cao tới bắp chân hắn. Cậu ngẩng đầu đánh giá cái hang động này.

Bỗng nhiên sống mũi thấy lạnh, cậu ngước mắt nhìn, một mảnh trắng xóa rơi xuống, lặng yên tan chảy chỉ sau vài hơi thở.

Cái lạnh len vào xoang mũi, Năm hắt xì một cái thật mạnh.

“Tuyết rơi rồi!” Bọn ấu tể nhỏ giọng reo lên.

Bạch Tranh Tranh cũng ngẩng đầu nhìn, tuyết bay lả tả, phiêu diêu rơi xuống.

Lông mi hắn run khẽ, hạt tuyết đậu trên mi, đọng lại trên làn da.

Đám nhỏ nhìn nhau, ngắm những bông tuyết trên lớp lông mịn, tò mò dùng móng vuốt khều thử, có đứa còn lè lưỡi liếm một cái.

Vừa chạm phải cái lạnh của băng, liền phấn khích đùa giỡn thành một đoàn.

Từ khi sinh ra đến giờ, bọn chúng chưa từng thấy tuyết.

Ấu tể vui đùa, nhưng Bạch Tranh Tranh trong lòng lại trầm xuống.

Không thể trì hoãn thêm nữa.

Nếu không nhanh chóng dọn dẹp hang động, chuẩn bị đủ lương thực, đám ấu tể này sẽ không qua nổi mùa đông.

Hắn lập tức bước vào trong động.

Trong hang vẫn khá khô ráo, chỉ mọc chút cỏ dại, rải rác vài bãi phân động vật.

Bọn họ có tổng cộng hai mươi ba thú nhân. Trong đó ba là thành niên, bốn đứa khoảng mười bảy mười tám tuổi sắp trưởng thành, bốn đứa thậm chí chưa thể hóa thành hình người.

Còn lại mười hai đứa ở giữa, hơn mười tuổi chỉ phân nửa.

“Năm, dẫn bọn nhỏ vào trong, đừng đùa nữa.” Người lên tiếng là Thanh, một trong ba thú nhân thành niên.

Ấu tể còn nhỏ, chưa biết nặng nhẹ.

Bạch Tranh Tranh nhìn sắc trời đã muộn, liền phân công: “Thanh, ngươi dẫn nhóm dưới mười tuổi đi nhặt ít củi khô về. Năm! Ngươi dẫn đám trên mười tuổi ra bờ biển tìm ít thức ăn, đừng đi xa.”

“Biết rồi!”

Bạch Tranh Tranh đặt mấy bé mèo con xuống, gọi bốn thiếu niên gần trưởng thành: “Phong, chia hai nhóm, một nhóm đi khiêng đá về, một nhóm tìm cỏ khô, càng nhiều càng tốt.”

Mọi người nghe lệnh tản đi, Bạch Tranh Tranh đặt túi da thú ở góc động. Trong túi nặng trĩu, ngoài mấy bé mèo con còn có ít muối nhặt được dọc đường.

Bốn ấu tể ghé sát bên đống da thú, mắt không rời hắn.

“Tranh Tranh, chúng ta không đi nữa sao?”

Bạch Tranh Tranh tiện tay nhặt một cành gỗ, vừa rút cỏ, vừa cạo rêu xanh trên vách đá.

Hắn nhìn đám mèo con, nhẹ giọng trấn an: “Không đi nữa.”

Hang động không nhỏ, rộng khoảng bốn năm mét, sâu hơn mười mét.

Hắn nhổ rêu xanh, gom cỏ khô, sau đó ra ngoài bẻ nhánh cây buộc lại thành một cái chổi đơn giản, quét sạch bụi bẩn trong hang.

Xong xuôi, hắn đốt lửa hun hang một lượt, phòng khi có độc trùng.

Lúc này, thiếu niên thú nhân Phong đã về, mang theo đống đá.

Bạch Tranh Tranh chỉ vào sâu trong hang: “Đặt ở kia, làm nền.”

Mọi người đi lại nhiều lượt, gom đủ đá chất thành từng đống, cách vách đá một khoảng, cao đến đầu gối.

Trên đó trải một lớp cỏ khô.

Cỏ phải dày đến khi đè xuống không lún tay mới thôi. Trải xong, Bạch Tranh Tranh mới để ấu tể nằm lên.

Nơi ngủ đã có, nhưng gió vẫn ào ạt thổi vào từ miệng hang.

Hắn bảo Phong và mấy thiếu niên khác nghỉ ngơi, tự mình lấy dây mây và cỏ khô ngồi xuống bắt đầu đan cửa che.

Lúc này, Năm và Thanh cũng đã trở về.

Ngoài động vang lên tiếng kéo cành, rồi giọng hỏi vọng vào: “Tranh Tranh, đống nhánh khô này để đâu?”

Bạch Tranh Tranh nói: “Bẻ ngắn ra, xếp dọc theo vách đá miệng hang.”

Trong rừng không thiếu củi, chỉ cần nhặt một lát là đủ vài bữa nấu ăn.

Thanh và đám nhỏ nhặt được rất nhiều, Bạch Tranh Tranh dừng tay, ôm củi vào hang.

Hắn đào một hố nông cách giường đá hai ba mét, xếp đá xung quanh làm bếp đơn giản.

Dùng lửa vừa nhen để châm củi, hắn bắt đầu xử lý đống hải sản Năm mang về.

Trong hang ấm áp, ngoài gió thổi vù vù, thú nhân tụ lại quanh bếp lửa, tựa vào nhau, uể oải nói:

“Gió lớn quá…”

“Thổi rối cả lông.”

“Mặt cứng đờ rồi.”

“Chân, chân cũng tê rần hết…”

Miêu thú nhân quen thuộc việc bắt hải sản, mang về nào ốc, bạch tuộc, hải hồng, hàu, cua và cả cá lớn.

Bạch Tranh Tranh muốn nấu một nồi canh nóng, nhưng không có dụng cụ.

Thôi thì bữa đầu tiên, chỉ có thể nướng lên mà ăn.

Ánh lửa chiếu sáng hang động như ban ngày.

Thanh xếp củi xong, cầm lấy dây mây đan dở tiếp tục làm cửa. Tay hắn khéo, đan lát giỏi nhất trong nhóm.

Năm thấy thế, hí hửng chen tới, ngồi sát vào: “Thanh Thanh, ta giúp ngươi.”

Thanh mặc kệ cậu, quay sang Bạch Tranh Tranh: “Bên này lạnh, một lớp cửa không chặn được gió.”

Năm vò đầu: “Vậy làm thêm một lớp nữa.”

Lúc này Thanh mới chịu quay đầu, nhìn Năm: “Ừ, vậy ngươi làm đi.”

Bạch Tranh Tranh bổ sung: “Dùng cỏ khô, làm chắc một chút.”

Năm dựng lỗ tai lên, thổi rơi chùm lông trắng trên trán, nhặt một viên đá đi ra ngoài chặt cây thích hợp.

Bữa tối xong nhanh chóng, nhưng nhìn mấy món hải sản cũ mèm, ai cũng không hứng thú.

Ăn cho no bụng xong, lập tức nằm lên giường đá, lười biếng nằm thẳng đơ.

“Chúng ta không đi nữa thật sao?”

“Tranh Tranh nói không đi nữa.”

“Vậy khi nào mới được về bộ lạc?”

“Không biết, Tranh Tranh chưa nói.”

“Ta nhớ cha ta…”

“Ta cũng nhớ…”

“Nói nhỏ thôi, đừng để Tranh Tranh nghe thấy.”

Tiếng nói chuyện dần nhỏ lại, Bạch Tranh Tranh vẫn không dám ngẩng đầu.

Cho đến khi chỉ còn tiếng thở đều đều, bọn nhỏ đã ngủ cả.

Hắn liếc qua, thấy đám mèo con nằm chen chúc một chỗ. Có đứa nằm ngửa giơ cả bốn chân, có đứa rúc đầu xuống bụng, chẳng biết đâu là đầu đâu là đuôi, có đứa tham ấm liền chui hẳn vào bụng đứa khác, nhìn mà thấy chật chội.

Gió vẫn rít ngoài hang, ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Bạch Tranh Tranh và mấy thú nhân còn thức, lặng lẽ hoàn thành thêm hai lớp cửa nữa.

Khoảng cách giữa cửa và đỉnh hang vẫn chừa lại một khe, đủ để thông khí.

Làm xong, ai nấy đều ngáp liên tục, biến thành những con mèo con ba bốn cân, nhẹ nhàng nhảy lên giường, chui vào đám lông mềm, nhanh chóng ngủ say.

Bạch Tranh Tranh là người cuối cùng đi ngủ.

Hắn thêm vài khúc củi lớn vào đống lửa, gom lại tro tàn giữ nhiệt rồi nằm xuống phía mép ngoài.

Hắn quen nằm trong hình người, rất ít khi để lộ tai và đuôi như các thú nhân khác.

Vừa nằm xuống, đám mèo con đã tụ lại, bám đầy trên người hắn.

Không có chăn, nhưng cũng chẳng lạnh.

Mơ màng sắp ngủ, hắn chợt nhớ—còn phải chuẩn bị thêm chăn da thú cho mùa đông.

Nửa đêm, Bạch Tranh Tranh cảm thấy như bị nướng trên lửa.

Tưởng đống lửa cháy lớn, hắn vội bật dậy, lại vô tình chạm vào một con mèo con bên cạnh.

Nóng bỏng!

Hắn lập tức tỉnh táo, nhìn đống lửa chỉ còn tàn tro, vội thêm củi.

Một trận ồn ào, Thanh và Phong cũng tỉnh dậy.

“Tranh Tranh?” Thanh lồm cồm bò dậy, giẫm lên bụng Năm một cái.

Bạch Tranh Tranh sờ trán mèo con, ôm vào ngực: “Thanh, ấu tể bị bệnh rồi.”

Rõ ràng suốt đường dài chẳng đứa nào sao, vậy mà vừa dừng chân đã sốt.

Môi hắn mím chặt.

“Thanh, ngươi trông mấy đứa, ta ra ngoài tìm thuốc.”

“Ta đi với ngươi!” Phong bật dậy, gọi cả ba người còn lại.

Bạch Tranh Tranh không dám chần chừ, dặn dò Thanh chăm bọn nhỏ rồi vội vã cầm đuốc ra ngoài.

Thanh không dám ngủ nữa, ôm chặt mèo con đang sốt. Khi đưa tay sờ đám còn lại, lại phát hiện thêm ba đứa bị sốt.

Mắt hắn đỏ lên.

“Năm!” Thanh run giọng gọi, sợ hãi đến tột cùng.

Nơi này không có tư tế. Nếu mấy ấu tể xảy ra chuyện...

“Không sao, chắc chắn không sao cả.” Năm sắc mặt nghiêm túc, đảo mắt quanh một vòng trong sơn động, nhưng không thấy có gì dùng được.

Hắn nói: “Ta đi lấy mấy tảng đá về, lát nữa Tranh Tranh có thể dùng được.”

Kiểm kê gật đầu, thường xuyên vuốt ve thân thể nhỏ bé đang thở dốc của mèo con, trong mắt đầy lo lắng.

Thần thú phù hộ, đừng để nhóc con gặp chuyện gì!

Cũng may không phải mùa đông, Bạch Tranh Tranh đi theo ca ca từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, cũng học được chút ít kiến thức về thảo dược.

Tìm được thảo dược rồi, hắn vội vàng quay về, rửa sạch rồi giã nát, trực tiếp đút cho mèo con uống.

Nhóc con còn nhỏ xíu, chưa đầy một bàn tay, nằm sấp trên đùi, nhắm mắt lại, yếu ớt rên rỉ, khóe mắt ướt nhẹp, miệng khẽ gọi “a ba, a phụ”.

Bạch Tranh Tranh vừa nghe, liền hiểu ra nguyên nhân.

Dọc đường đi đến đây, ngay cả hắn còn thấy mệt mỏi, huống chi là mấy nhóc con. Nhưng trên đường chúng đều không hé răng một tiếng, đến khi đến được chỗ này, tinh thần thả lỏng, lại thêm khí hậu lạnh lẽo, không bệnh mới lạ.

Bạch Tranh Tranh không còn cách nào, chỉ có thể dỗ dành bọn nhỏ uống thuốc.

Cũng may thể chất thú nhân vốn mạnh mẽ, trải qua một đêm bôn ba giữa loạn thế, cuối cùng tình hình của mấy nhóc con cũng khởi sắc.

Vài thú nhân thân thể mệt mỏi rã rời, lúc này mới dám nằm xuống giường chợp mắt một chút.

Sáng sớm hôm sau, trong núi chưa có tuyết rơi, nhưng sương mù dày đặc lượn lờ.

Vừa mở cửa, luồng gió lạnh buốt lùa vào, khiến người ta nổi da gà.

Thú nhân vốn thiếu thốn vật tư, tự nhiên phải đi đến chỗ ấm áp mới sống sót được. Nơi lạnh như thế này, đối với họ mà nói, đúng là quá khắc nghiệt.

Bạch Tranh Tranh vừa thức dậy, liền thêm củi vào đống lửa. Giờ trong động đã ấm lên, đám mèo con vốn tham ngủ vẫn còn đang nằm tứ tung, ngủ đến đầu đuôi rối loạn.

Thanh nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Bạch Tranh Tranh đứng ở cửa động, liền lắc lư cái đuôi chạy tới.

Nhẹ nhàng nhảy lên, nó ghé vào vai Bạch Tranh Tranh.

“Tranh Tranh, ngươi không thấy lạnh sao?”

“Lạnh thì làm sao được, ở hình người mới làm việc được.”

Nghe thấy tiếng, Phong lồm cồm bò dậy, vừa gọi vừa kéo ba thiếu niên khác cùng tuổi dậy theo.

Thanh nhảy khỏi vai Bạch Tranh Tranh, leo lên giường, vung trảo đập vào người Năm đang còn ngáy ngủ.

“Dậy làm việc!”

Năm lật người, giơ tay ra bắt, bốn chân ôm chặt lấy Thanh. Cọ cọ đầu, rì rầm nói: “Thanh Thanh, để ta ngủ chút nữa…”

Thanh giơ móng vỗ một cái, nhắm thẳng lưng Năm mà đánh xuống.

Chỉ nghe “á” một tiếng, Năm lập tức bật dậy.

Trong mắt Bạch Tranh Tranh hiếm khi lộ ra vài phần ý cười.

Hắn xác nhận bên ngoài không có tuyết rơi, liền xoay người đóng cửa lại, trực tiếp gọi Năm và bốn thú nhân còn lại đang cùng với Phong tới.

Bạch Tranh Tranh nói: “Chỗ này không giống phương nam, mùa đông lạnh thấu xương, có thể khiến thú nhân chết cóng. Chúng ta cần phải tích trữ thức ăn, củi lửa, bảo đảm cho mấy nhóc con vượt qua mùa đông này.”

Chỉ cần vượt qua được mùa đông, Bạch Tranh Tranh sẽ có cách nuôi bọn nhỏ thành trắng trẻo mập mạp.

“Tranh Tranh, muốn chúng ta làm gì, cứ nói.” Thanh ánh mắt kiên định.

Thanh có vẻ ngoài nhã nhặn, đôi mắt như làn nước trong veo. Trên đỉnh đầu ló ra hai tai lông mềm mại, đặc biệt thông minh lanh lợi.

Hắn và Năm đều mới trưởng thành ba tháng, nhưng so với Năm thì trầm ổn hơn nhiều.

Bạch Tranh Tranh nói: “Thanh, ngươi vẫn đi tìm cành khô và cỏ khô, phải chất đầy hai bên vách tường trong sơn động.”

“Năm, ngươi tạm thời phụ trách săn bắt hàng ngày. Phong và ba người còn lại đi cùng các ngươi, trong núi có nấm, quả dại, cỏ ăn được… chỉ cần có thể ăn được, thấy là nhặt hết về, càng nhiều càng tốt. Nhưng nhớ, không được đi quá xa.”

Bốn thiếu niên đồng loạt gật đầu.

Phân công xong, các thú nhân lập tức hành động.

Bạch Tranh Tranh nhìn theo bọn họ rời khỏi sơn động, quay đầu lại nhìn một cái, trên giường đá, đám nhóc con đã ngẩng mấy cái đầu nhỏ dậy.

Đều đã tỉnh ngủ.

Bạch Tranh Tranh nói: “Bên ngoài vẫn còn lạnh, các ngươi ở lại trong động, trông chừng bọn nhóc này.”

“Tranh Tranh, chúng ta cũng có thể làm việc mà!” Vài nhóc con giãy giụa bò ra từ trong ổ mèo, ngửa đầu nhìn Bạch Tranh Tranh.

Bạch Tranh Tranh nói: “Chờ thời tiết ấm hơn chút, rồi nghe ta sắp xếp.”

Bọn nhỏ còn nhỏ tuổi, thể chất không thể so với các thiếu niên kia, tình hình tối qua khiến Bạch Tranh Tranh đến giờ vẫn còn thấy sợ.

Nghe vậy, mấy nhóc con đành nằm sấp xuống, nhưng cái mũi vẫn cựa quậy, đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn hắn.

Bạch Tranh Tranh dặn dò xong, kéo cửa lại, một mình chạy về phía bờ sông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play