Edit Ngọc Trúc
Này sườn núi có một con sông, không rõ bắt nguồn từ đâu mà chảy tới.
Bờ sông đầy đá rơi vãi, còn có những khối trầm tích lắng dưới bùn.
Bạch Tranh Tranh đào lên một khối, nhìn kỹ là hoàng thổ, đất mịn mà ít tạp chất. Hắn tiện tay nhéo thử, rất dễ tạo hình.
Hắn định nung một cái nồi đất.
Vào đông, các thú nhân thường uống nước suối trực tiếp. Ký sinh trùng thì không nói, nước quá lạnh uống nhiều dễ bị tiêu chảy. Hơn nữa, chuyện ăn uống hàng ngày cũng không thể mãi nướng mà ăn.
Lại nói đến tình huống tối qua, ngay cả nước ấm cũng không nấu nổi.
Chọn xong đất, Bạch Tranh Tranh liền bắt tay vào đào.
Trên người hắn chỉ khoác một chiếc váy cỏ, lộ ra hai chân dài trắng nõn, da bị gió thổi lạnh ửng hồng.
Bạch Tranh Tranh không dám chậm trễ, vừa dùng tay vừa dùng gậy gỗ, moi được một mảng bùn rồi lập tức mang về trong động.
Mấy ấu tể lần lượt tỉnh lại, trên giường đá đuổi nhau chạy tới chạy lui. Thấy hắn khuân mấy mảng bùn vào, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Tranh Tranh, đất đó dùng làm gì vậy?”
“Nung nồi.”
Bạch Tranh Tranh tới gần mép giường, lần lượt bế từng ấu tể bị bệnh tối qua lên kiểm tra. Có lẽ do còn khó chịu, đứa nào đứa nấy đều ủ rũ, đầu cũng chẳng buồn ngẩng.
Nhưng vừa đưa tay ra, mấy cái đầu nhỏ vẫn rướn theo bàn tay hắn.
Đảm bảo đám nhỏ không bị sốt, hắn lại kiểm tra từng đứa còn lại.
Bọn nhỏ biết hắn đang làm gì, ngoan ngoãn không nghịch phá, thậm chí còn lần lượt xếp đuôi, háo hức chờ tới lượt mình.
Sờ đến mấy đứa phía sau, trực tiếp biến thành một hiện trường ôm mèo.
Nhưng còn việc phải làm, Bạch Tranh Tranh đành buông bọn nhỏ, dặn dò: “Nếu khó chịu thì phải nói với ta ngay.”
“Tranh Tranh, sờ thêm chút nữa.” Một ấu tể rướn đầu nũng nịu.
Bạch Tranh Tranh xoa một lượt, luyến tiếc rời đi, lại ngồi vào bên đống bùn.
Trong bộ lạc vốn có gốm, nhưng rất hiếm, chỉ có tư tế mới có vài món.
Để đảm bảo việc nung thành công, đất mang về không thể dùng trực tiếp mà phải rửa sạch.
Bạch Tranh Tranh giữ lại một phần, trét lên phần bếp chưa hoàn thiện trong động. Phần còn lại được chọn lọc kỹ, loại bỏ đá vụn rồi mang đến con suối gần cửa động.
Hắn đào một cái hố bên suối, dùng đá lót đáy, chèn thêm đá vụn xung quanh để ngăn nước làm sạt lở.
Sau đó đổ bùn vào, dẫn nước suối vào.
Nước đầy, hắn cắn răng bước xuống.
Ấu tể không chờ được, chạy ùa ra thấy hắn đứng trong nước, chân đỏ bừng vì lạnh, liền hoảng hốt chạy tới.
“Tranh Tranh, lạnh quá!”
Bạch Tranh Tranh dẫm chân, rét run: “Sắp xong rồi.”
“Tranh Tranh……” Đám nhỏ quýnh lên, vây quanh bên bờ vòng quanh không yên, mắt long lanh sắp khóc.
Bạch Tranh Tranh nhanh chóng chuyển sự chú ý của chúng: “Lại giúp ta đào hai cái hố nữa, giống như ta làm đây này.”
Ấu tể lập tức ngưng khóc, tìm vị trí, cắm đầu làm việc.
Nước bẩn từ quá trình rửa được múc sang hố khác. Lo bùn không đủ, Bạch Tranh Tranh lại đi đào thêm.
Sau đó là lọc, lắng, lặp đi lặp lại. Cuối cùng sẽ có được loại đất đỏ mịn màng.
Đang mải làm, Năm mang theo con mồi trở về.
Bạch Tranh Tranh không rảnh tay, quay đầu bảo: “Thanh, ngươi lo đồ ăn cho đám nhỏ đi.”
Kiểm kê một lượt, lại nhìn sang hố bùn đục.
“Làm nồi à?”
Bạch Tranh Tranh gật đầu.
“Nồi đá to thì không làm được, chỉ có thể thử nồi đất.”
Trong động nhóm lửa nấu cơm, mấy đứa nhỏ không có việc gì bị Thanh đưa đi.
Bạch Tranh Tranh ra khỏi hố, chạy nhanh vào sưởi ấm.
Hai ba ngày sau, đất rửa xong một nửa, có thể dùng được.
Loại đất này sau khi xử lý sẽ rất mịn, làm chén thì tốt, nhưng chịu nhiệt kém. Cần trộn thêm cát mịn, vỏ sò nghiền, than vụn,… mới có thể chịu nhiệt để dùng làm đồ bếp.
Khi Bạch Tranh Tranh hoàn tất điều chế đất, đã là năm ngày sau.
Nhiều ngày qua, Thanh dẫn các thú nhân đi nhặt củi, đã làm sạch một vách đá.
Năm và Phong phụ trách tìm đồ ăn, cũng không để đám nhỏ bị đói, thậm chí còn tích trữ được kha khá.
Ngoài cửa động treo đầy dây cỏ, trên dây là cá khô, hải sản, vài con thú nhỏ từ trong núi… Lá cây lớn trải dưới đất, bên trên phơi xác ốc, hàu, tôm biển đã teo nhỏ lại.
Nhờ vậy, Bạch Tranh Tranh mới có thể toàn tâm toàn ý lo chuyện đất bùn.
Đất sét điều chế xong là đến bước tạo hình.
Để đảm bảo hình dạng, Bạch Tranh Tranh tự tay nắn từng vòng bùn, xoay đều rồi vuốt phẳng mặt ngoài.
Chén bát thì để đám nhỏ tự làm mà chơi.
Tạo hình xong, đặt nơi râm mát cho khô, sau đó mới đem nung.
Phương pháp nhanh nhất là nung đôi, nhưng xác suất thành công thấp, chất lượng cũng không ổn.
Bạch Tranh Tranh không có người, không có dụng cụ, cũng không rảnh đào lò, đành chọn cách dung hòa: dùng kiểu lò đất mỏng.
Tức là phủ một lớp bùn mỏng lên đống củi, vừa dễ kiểm soát nhiệt, lại tiết kiệm nhiên liệu.
Quyết định xong, Bạch Tranh Tranh lo liệu củi, chọn bãi đất trống gần bờ biển.
Hắn gọi Thanh, hai người cẩn thận bưng nồi đất ra.
Đám mèo con cũng mang theo chén của mình, lẽo đẽo theo sau.
Củi nhóm xong, nồi đặt ổn, các thú nhân cùng nhau trét bùn lên trên.
Bạch Tranh Tranh lấy lửa trong động, nhóm xong thì ngồi xuống trước đống lửa.
Đám mèo con bu lại, giúp hắn sưởi ấm.
Hắn ôm hai đứa, vai treo bốn năm đứa, đỉnh đầu có một đứa nằm sấp, chân thì bị lông xù vây kín.
Hắn nhìn về phía trước, nghĩ đến bao năm vất vả.
“Củi vẫn chưa đủ, còn phải đi nhặt thêm.”
Kiểm kê đầu nói: “Xung quanh gần như nhặt sạch rồi, chắc phải đi xa hơn, hoặc chặt cành cây trên cao.”
Năm lên tiếng: “Để ta đi nhặt củi, ngươi với Phong đi săn.”
Nói xong, hai người cùng nhìn sang Bạch Tranh Tranh.
Hắn nói: “Được. Thanh, ta thấy rau dại mà Năm tìm được không nhiều, ngươi tìm thêm xem sao.”
“Ừ.” Thanh đáp.
Trong bộ lạc, thường thú nhân đực đi săn, thư thú và á thú thu thập.
Thanh quen thuộc với thực vật hơn trong thời gian gần đây, đổi vai cũng hợp lý.
Phân công xong, Bạch Tranh Tranh bảo họ mang ấu tể về, còn hắn trông lửa.
Lò đất mỏng cần nung hơn mười hai tiếng.
Bạch Tranh Tranh ngẩng đầu nhìn mặt trời xám mù, đoán chắc phải canh suốt đêm.
Hắn không có gì nhiều, chứ kiên nhẫn thì đủ.
Mặt trời lặn về tây, trời dần lạnh.
May mà có đống lửa trước mặt, Bạch Tranh Tranh như ôm một cái lò sưởi. Có thể chịu được.
Cơm chiều do Thanh mang đến, ăn xong hắn lại tiếp tục canh.
Nhìn ánh trăng lên cao, đoán thời gian.
Trời hoàn toàn tối đen, Bạch Tranh Tranh nghe tiếng sóng biển, chống cằm ngẩn người nhìn lửa.
Phía sau có tiếng sột soạt, nghe là biết mấy con mèo con.
Hắn không quay lại, đợi đến khi bọn nhỏ đến gần, đột ngột xoay người.
“Meo!” Đám nhỏ giật mình, đồng loạt xù lông.
Bạch Tranh Tranh cong mắt, cười rạng rỡ.
Từ khi trốn chạy đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cười thoải mái như vậy.
“Không ngủ được, chạy ra đây làm gì?”
Một đám mèo con nhào lên, bám lấy người hắn, cọ tới cọ lui.
“Tranh Tranh không ngủ, tụi ta cũng không ngủ.”
Bạch Tranh Tranh nhìn về phía Thanh và Năm đang đứng sau, ra hiệu bảo họ mang đám nhỏ về.
Thanh lắc đầu, ngáp một cái rồi ngồi xuống cạnh hắn.
“Bọn nhỏ lo cho ngươi.”
“Ta cũng lo cho ngươi.” Năm nói.
“Đêm nay ngủ luôn ở đây đi, chứ đâu phải chưa từng ngủ ngoài trời.”
Ngủ là điều không thể.
Bạch Tranh Tranh mặt lạnh lại.
Đám mèo con thấy thế, lặng lẽ chạy về trước.
Sóng biển cuồn cuộn, cảnh mơ và hiện thực trong khoảnh khắc chẳng phân rõ được đâu là thật. Đầu Bạch Tranh Tranh choáng váng, suýt chút nữa ngã nhào vào đống lửa đã tàn.
Hắn trợn mắt, liền thấy mặt biển bừng lên một màu vàng hồng.
Chim biển bay rợp trời, mênh mông trùng trùng như dệt lưới. Sóng vỗ rì rào, phản chiếu ánh nắng rực rỡ của buổi sớm.
Bạch Tranh Tranh ngồi dưới nắng, gương mặt trầm tĩnh, mái tóc ánh lên sắc vàng dịu nhẹ.
“Tranh Tranh!”
Lũ nhóc lần lượt chạy ra, không ai chịu kém ai. Bạch Tranh Tranh mím môi, định lần lượt gom tụi nó lại.
“Sáng thế này lạnh lắm, ra làm gì?”
“Không lạnh đâu!”
Bạch Tranh Tranh không phí lời thêm, đứng dậy xem nhiệt độ trong đống bùn đã hạ chưa. Hắn dùng gậy gỗ khều tro ra, một chiếc nồi gốm lộ mặt.
Lũ nhỏ kêu ré lên, chen nhau nhìn sát vào, chưa kịp vui mừng thì.
Rắc một tiếng!
Nứt rồi!
Tim Bạch Tranh Tranh giật thót.
Không sao, vẫn còn hai cái nữa.
Hắn lập tức động viên tinh thần, nhanh chóng đào tiếp.
Thanh thấy vậy, vội chạy tới giúp hắn kiểm tra.
Tổng cộng đốt được ba cái nồi đất, còn lại là bọn nhóc làm chén. Hình dạng lạ mắt, lớn nhỏ đủ cả.
Trong tiếng reo hò phấn khích của tụi nhỏ, mọi món đều được moi lên.
Ba cái nồi, một cái vừa xốc lên đã vỡ, cái thứ hai mặt trên cũng có vết nứt. Bạch Tranh Tranh thử đổ nước vào, tuy không bị rò nhưng cũng không thể dùng lâu được.
May mà vẫn còn một cái nguyên vẹn.
Ngoài ra, mấy cái chén tụi nhỏ làm lại khiến người ta bất ngờ. Mười cái thì tám cái lành lặn.
Bạch Tranh Tranh cuối cùng cũng yên tâm.
“Đem hết mấy thứ này vào trong.”
Lũ nhóc nghe lời, nhanh chóng tìm được cái chén của mình. Ban đầu định dùng miệng ngậm, thấy khó chịu liền biến lại thành hình người, ôm lấy chén mà... trần truồng chạy về động.
Bạch Tranh Tranh giật mình suýt ngã.
“Lạnh thế này, mau biến lại đi!”
Hắn gấp đến độ giọng khản cả lên. Thanh đứng sau cười khúc khích.
Bạch Tranh Tranh trừng mắt, Thanh lập tức quay người ôm nồi đất chạy đi.
Ánh bình minh nhuộm đỏ, trải dài lên rừng lá đỏ ngập tràn.
Thời tiết cuối cùng cũng ấm lên rồi.
Về đến sơn động, Bạch Tranh Tranh lập tức đem bình gốm rửa sạch, đặt lên lửa.
Đám thú nhân thấy hắn dùng đá phiến cạo lớp da tiểu thú treo ngoài cửa, sau đó thả vào trong bình gốm, lấy gậy khuấy loạn lên.
“Tranh Tranh, ngươi đang làm gì đó?”
“Đun lên. Mặt nồi đất có lỗ khí, bôi dầu bên ngoài sẽ chống thấm và nứt, dùng được lâu hơn.”
Đám thú nhân nghe vậy, tuy không hiểu rõ lắm nhưng vẫn gật gù.
“Năm, ngươi làm giúp ta cái muỗng dài. Thanh...”
“Ta làm đũa!” Thanh nhanh nhảu giành lời.
Nồi làm xong, để qua một đêm là có thể dùng.
Việc nồi niêu đã lo ổn, một phần tâm sự trong lòng Bạch Tranh Tranh cũng nhẹ đi. Nhưng việc tụi nhóc vừa nãy trần truồng chạy ngoài trời lại khiến hắn cảm thấy cấp bách.
Ăn sáng qua loa, hắn liền cùng Thanh ra ngoài săn bắn.
Vấn đề củi không đáng lo, Năm đã lên núi chặt về đủ dùng.
Nhưng đồ ăn thì vẫn thiếu. Đông ở đây kéo dài tới bốn tháng, giờ mới qua được nửa chặng đường.
Song ngọn núi này rốt cuộc vẫn không bằng phía nam, ba ngày liên tiếp, số thú bắt được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Da lông gom lại cũng chỉ đủ may hai bộ quần áo.
Vẫn chưa đủ.
Bạch Tranh Tranh âm thầm lo lắng.
Trong sơn động, nồi đất đang nấu thịt chim hôi điểu.
Hôi điểu cỡ bằng chim ngói, toàn thân phủ lông xám đen, là loại chim chính mà tộc lâm miêu thường săn được.
Loại chim này dễ gặp nhưng khó bắt. Chỉ có tộc lâm miêu nhanh nhẹn mới tóm được.
Bạch Tranh Tranh khuấy trong nồi, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Tại sao hắn cứ cố chấp với da thú?
Lông chim chẳng lẽ không dùng được sao?
Thú nhân tộc khác thì không rõ, nhưng kỹ thuật bắt chim của lâm miêu là hạng nhất.
Mà ở bờ biển này, cái gì cũng thiếu chỉ chim biển là vô số kể.