Edit Ngọc Trúc
“Tranh Tranh, ăn canh.”
Vừa mới múc từ nồi ra là món canh hôi điểu hầm hải sản. Màu canh trong veo, mùi vị mằn mặn nhẹ, thơm ngát như tiên thực.
Đây là món đặc biệt do hắn tự nấu, rất được thú nhân yêu thích.
Bạch Tranh Tranh cầm bát đi tới cạnh nồi, phụ trách múc canh.
Để các ấu tể ăn no hơn, trong canh có đầy thịt điểu, hải sản và thêm cả Tử Bì Căn.
Loại củ này to bằng nắm tay, vỏ sần sùi, màu tím nâu, ruột trắng lẫn tím nhạt.
Nướng hoặc hầm sẽ có vị mềm ngọt, còn ăn sống lại sáp như quả hồng chưa chín.
Đúng mùa thu hoạch Tử Bì Căn, gần mười ngày nay các thú nhân đã đào chất đầy một góc sơn động.
Bạch Tranh Tranh bưng bát canh đầy ụ ngồi xuống bên đống lửa.
Thời tiết ngày một lạnh, bọn nhỏ cũng lười ra ngoài chạy nhảy. Bạch Tranh Tranh lo tái diễn chuyện trước nên không còn gọi tụi nhỏ ra ngoài làm việc.
Cơm nước xong, đám ấu tể lười biếng nằm rạp trên giường, liếm lông cho nhau.
Bạch Tranh Tranh gom mớ da thú tích mấy hôm lại, đào thêm ít tro, rồi đi ra suối.
Dù là miếng da nhỏ, cũng là thịt.
Những tấm da thú này được may vá chắp vá với nhau, miễn cưỡng có thể ghép thành một tấm chăn.
Thanh thấy thế cũng theo ra ngoài.
Sơn động ở ven biển rừng núi, gần đó có nhiều khe nước nhỏ.
Dưới nước có nhiều đá cuội trơn bóng. Bạch Tranh Tranh dọn vài khối lên bờ, bỏ da thú vào nước ngâm mềm, rồi nằm rạp lên phiến đá, rải tro để xoa bóp.
Thanh ngồi xổm bên cạnh, dùng đá cạo sạch thịt vụn còn dính trên da, rồi rửa lại bằng nước suối.
Hoàng hôn yên lặng, gió vẫn không ngừng gào rít.
Trên cành cây, từng phiến lá đỏ rơi xào xạc như cánh bướm rực rỡ.
Thanh ngửa đầu nhìn, thấy lá hồng trên cành giờ chỉ còn một ít, cây gần như trơ trụi. Trong lòng hắn bỗng dâng lên bất an.
Bọn họ chưa từng sống ở nơi có tuyết.
Ngày mới đến chỉ rơi lác đác vài bông, chưa được mấy đã ngừng. Giờ tuyết lớn còn chưa rơi, mà bọn hắn đã bắt đầu không chịu nổi.
“Tranh Tranh, chừng này da thú chắc không đủ.”
Nước suối lạnh đến thấu xương, Bạch Tranh Tranh vừa xoa da thú, ngón tay đỏ ửng. Hắn nắm chặt tay, cố làm nóng để hồi lại chút cảm giác.
“Không đủ thật, nhưng ta nghĩ ra cách rồi.”
“Cách gì?”
“Chim.”
“Chim?” Thanh nghĩ đến hôi điểu ăn tối, tay cầm thịt cũng ngừng lại. “Ngươi định dùng lông chim?”
“Ừ.”
“Nhưng vậy có đủ ấm không?”
“Thử mới biết được.”
Bạch Tranh Tranh xoa thêm một lát, rồi kiếm một nhánh cây làm gậy, đập lên da thú.
“Ở đây không có nhiều thú, nhưng chim biển thì nhiều. Ta định lấy lông tơ của chúng, khâu vào giữa lớp da thú.”
Thanh nhíu mày: “Nhưng da thú cũng đâu đủ.”
“Cho nên phải tiếp tục bắt.” Bạch Tranh Tranh nói, “Cho đám nhỏ đi bắt chim, coi như luyện săn bắt. Lông chim dùng giữ ấm, thịt chim để ăn.”
Thấy Bạch Tranh Tranh đã có tính toán, Thanh chậm rãi gật đầu.
“Vậy mai ta dắt tụi nhỏ đi. Để Phong dẫn mấy đứa đi bắt thú.”
“Được.”
Bạch Tranh Tranh và Thanh cùng nhau dùng tro xoa da thú từng tấm một, mùi máu dần phai đi. Sau đó treo lên cành cây hong gió.
Một lần xoa bóp không đủ mềm, còn phải làm thêm vài lần.
Đêm gió gào rú, cây cối lay động kẽo kẹt.
Bạch Tranh Tranh ôm mấy ấu tể sợ hãi tìm đến mình, trong lòng thấp thỏm.
Xem bộ dạng này, e rằng mai trời sẽ lạnh hơn. Không biết trận tuyết lớn đầu tiên sẽ bất chợt ập đến khi nào.
Lương thực còn thiếu, đồ giữ ấm vẫn chưa xong.
Phải nhanh hơn nữa.
Ôm lo lắng qua một đêm, sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong Bạch Tranh Tranh đã vội ra ngoài.
Nam tiếp tục thu củi, Thanh dắt thú nhân đi bắt chim, Phong tìm thêm da lông, mấy ấu tể trên mười tuổi đều được giao việc.
Phía sau Bạch Tranh Tranh là đám nhỏ dưới mười tuổi.
Bọn chúng phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho hôm nay.
Xuyên rừng chưa xa đã đến bờ biển.
Tối qua gió biển quật gãy không ít cây, giờ yên lặng trở lại, chỉ còn bầu trời và biển xanh mướt.
Nước lớn vừa rút, bãi cát và đá ngầm lộ ra hơn nửa.
Trên bãi cát, có thể thấy cá lớn và hải sản bị sóng đánh dạt vào, cùng vô số dấu chân chim biển.
“Nhặt đi.” Bạch Tranh Tranh ra lệnh, lũ nhỏ reo hò chạy ùa tới, xông thẳng tới con cá lớn mắc cạn.
Giờ nước biển rút xa tít, cá lớn, tôm to đầy mặt bãi.
Bạch Tranh Tranh liếc mắt nhìn, rồi đi về phía mấy khối đá ngầm.
Sau nước lớn, khe đá thường có cua to, tôm hùm, lươn biển… cho tụi nhỏ đổi khẩu vị.
Hắn vừa tìm trong khe đá, vừa để ý bóng dáng các ấu tể.
Nhìn quanh, thấy trên bãi cát đã chất thành mấy đống hải sản nhỏ. Lũ nhỏ hai ba đứa một nhóm, kéo cá lớn lên bờ.
Một đợt nước lớn, có thể đủ cho bọn họ ăn nửa tháng.
Trong lòng Bạch Tranh Tranh nhẹ nhõm, tiếp tục tìm.
Vừa thấy một chiếc càng cua to thò ra khỏi khe đá, hắn còn chưa kịp bắt, đã nghe tiếng kêu hốt hoảng của ấu tể.
Hắn lập tức ngẩng đầu.
Thì thấy đám nhỏ đã chạy tới gần vùng đá ngầm.
Sáu đứa, đứng sát mép nước, miệng ngậm gì đó, cố sức gào to:
“Tranh Tranh ——!”
“Tranh Tranh!”
“Cá to quá trời!!!”
Bạch Tranh Tranh hoảng sợ, sợ tụi nhỏ bị cá vùng quăng xuống biển, lập tức vứt bỏ con tôm, mặt tái xanh:
“Đừng bắt, tránh ra xa chút!”
Hắn lao nhanh tới.
Vòng qua khối đá to, chỉ một khoảnh khắc, hắn suýt nữa khuỵu ngã ngay trên đá ngầm.
Sáu đứa nhỏ đang ghé lên đá ngầm, cắn chặt đuôi cá cực lớn, tay móng vuốt bấu chắc, mông chổng lên cố gắng kéo.
Mà cái đuôi cá kia đỏ đến sẫm, như dung nham đông cứng, đen ngòm như mực.
Sáu đứa cộng lại còn không to bằng đuôi cá kia.
Nếu đuôi đó vung lên, cả đám sẽ bay thẳng ra biển. Khi ấy hắn biết tìm ở đâu?
Bạch Tranh Tranh tim đập muốn ngừng.
Không kịp nói gì, hắn vội ôm hết sáu con mèo nhỏ vào lòng.
Gõ trán từng đứa:
“Ai cho các ngươi chạy tới đây bắt? Nhỡ té xuống thì sao?!”
“Tranh Tranh, cá to lắm!”
Mèo con dụi đầu, vẫn vặn vẹo đòi nhào về phía đuôi cá.
Bạch Tranh Tranh giữ chặt, đứng trên đá ngầm nhìn xuống.
Con cá quả thực rất to, chỉ một đoạn đuôi đã dài hơn một mét. Phía đầu cá bị đá ngầm chắn mất, không thấy rõ.
Tuy màu sắc kỳ lạ, nhưng đủ bằng mười con cá bình thường.
Hắn thả đám nhỏ xuống: “Ta đi xem, các ngươi tránh ra.”
Ấu tể tròn mắt, dưới ánh mắt hắn, lùi lại mấy mét.
Bạch Tranh Tranh men theo đá ngầm vòng sang đầu cá, ai ngờ trượt chân rơi xuống.
“Á!”
Không đau?
“Tranh Tranh!” Tụi nhỏ hoảng hốt nhào tới, móng vuốt loạn xạ.
“Không sao! Đừng lại đây!” Bạch Tranh Tranh vội nói.
Hắn như đang nắm phải rong biển, cảm giác lạnh mềm, chắc là ngồi lên cá…
Nhưng tay sờ lại thấy không đúng.
Không có vảy, giống như… cơ ngực nam giới thành niên?
Hắn cúi đầu.
Đối diện là gương mặt tuyệt mỹ.
Giữa đá ngầm bỗng có người cá!
Hắn kinh hoàng bật dậy, chân vướng giữa đá và người, lại bị kéo ngồi xuống lần nữa.
“Xin lỗi!”
Thấy mình ngồi đúng ngay ngực nhân ngư, Bạch Tranh Tranh vội chống vai hắn, rút chân ra đứng lên…
“Oa ô!!!”
Bạch Tranh Tranh bị dọa, lùi liền hai bước, đến khi tựa lưng vào đá mới đứng vững.
Sau đó mới nhận ra tiếng “Oa ô” là từ ai phát ra, ngẩng đầu lên liền thấy sáu cái đầu mèo đang thò xuống nhìn, mắt tròn sáng lấp lánh, móng vuốt ngọ nguậy.
“Tranh Tranh, sao cá này trông lạ thế?”
“Ngốc! Đó là thú nhân!”
“Không, là người cá!”
“Sai rồi, là nhân ngư!”
Mấy đứa nói xong mới phát hiện Bạch Tranh Tranh còn đang trừng tụi nó. Cả đám nhe răng cười lấy lòng, rút đầu trốn sau đá.
Bạch Tranh Tranh nhìn sáu cái tai nhọn còn lộ ra, tức đến phì cười.
“Không nhặt cá thì lát nữa thủy triều lên là hết nhặt đó.”
Vừa dứt lời, đám nhỏ lập tức chạy vù đi.
Hiếm lắm mới gặp đợt nước lớn, cá còn chưa nhặt đủ đâu.
Chờ tụi nhỏ rời đi, Bạch Tranh Tranh mới cảm thấy nước biển lượn lờ quanh chân. Cúi mắt xuống nhìn.
Là nhân ngư.
Nhưng sống hay chết còn chưa rõ.
Ngoại trừ đuôi cá vừa bị tụi nhỏ cắn, thân thể nhân ngư còn lại đầy thương tích.
Trên ngực một vết trảo chí mạng, sâu thấy xương, kéo dài qua ngực trái. Eo bụng bị đâm thủng vài chỗ, thịt trắng bệch như bị cá rỉa.
Tệ nhất là phần đuôi từ eo lan xuống toàn bộ đuôi đầy vết thương, nhìn góc cong mà biết, đuôi gần như bị chặt đứt.
Đây là một mối họa lớn.
Bạch Tranh Tranh đặt tay lên mũi nhân ngư, không cảm nhận gì. Lại dán tay lên gáy hắn.
Thình thịch ——
Thình thịch ——
Tim đập mỏng manh như sứa bơi.
Cứu, hay không cứu?
Bạch Tranh Tranh giờ còn phải lo cho một bộ lạc đầy ấu tể, thật sự không còn sức lo chuyện khác.
Nhưng nằm ngay trước mắt lại là một sinh mạng, là một nhân ngư.
Bạch Tranh Tranh có chút sốt ruột, không khỏi siết chặt năm ngón tay.
Ca ca là người được bộ lạc chọn bồi dưỡng thành tư tế đời kế tiếp, Bạch Tranh Tranh lại là song sinh với hắn, từ nhỏ đã như hình với bóng. Hắn nghe tư tế nói nơi này gọi là Hoàn Châu, những vòng xoáy xung quanh chính là lãnh địa của một vương quốc người cá.
Ở đây, người cá có sức mạnh vượt trội, khiến cả thú nhân cũng phải e ngại. Họ chính là kẻ dẫn đầu của giống loài thú nhân. Thế nhưng, tộc người cá lại sinh sản vô cùng khó khăn, mỗi một sinh mệnh đều cực kỳ quý giá.
Nếu hắn nhặt về, liệu có phải sẽ cho đám nhỏ thêm một phần đảm bảo?
Nhưng người cá này thương tích quá nặng, nếu không sống nổi thì cứ ném lại biển là được. Còn nếu sống được, hắn chẳng phải cũng có thể xem như mình chiếm được chút lợi lộc, dù gì cũng là có ơn cứu mạng.
Nhưng mà, hắn còn phải nuôi đám ấu tể cũng đã khổ sở lắm rồi.
Huống chi người cá bị thương nặng thế này, sống sót hay không còn chưa biết… Không phải là tự chuốc thêm phiền toái sao?
Bạch Tranh Tranh nhéo nhéo tóc đen rũ xuống nơi sau gáy, ánh mắt càng thêm giằng xé.
Nhặt thì không yên, mà không nhặt cũng chẳng đành lòng.
Hắn lặng lẽ đứng cạnh người cá, nhìn mái tóc dài của y trôi dập dềnh theo làn nước, nửa khuôn mặt nổi trên mặt biển, trông như hải yêu mê hoặc lòng người.
Còn những vết thương kia, vừa nãy do bị hoảng sợ mà đám cá tôm nhỏ bỏ chạy, giờ lại lũ lượt quay về, theo mùi máu mà há mồm xúm lại cắn.
Bạch Tranh Tranh nghiến chặt răng, nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay người cá đặt lên vai mình.
Hắn dựa vào đá ngầm, dồn sức nâng y lên.
Nhưng cái đuôi kia cong quẹo, còn cứng đầu đặt trên tảng đá, hắn đành phải buông người cá xuống, trước tiên ôm cái đuôi to kia kéo khỏi đá ngầm.
Tốn hết sức chín trâu hai hổ, người cá vẫn chẳng động đậy chút nào.
Quay đầu lại nhìn, thấy đám mèo con đã men theo bờ biển, gom hải sản chất thành năm đống lớn, tâm trạng bực bội trong lòng hắn mới dịu xuống đôi chút.
Thôi thì, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Cứ coi như hắn đang tích đức cho đám nhỏ vậy.
Sống chết ra sao, đành mặc cho phận.