Không hiểu vì sao, Chu Chu lại cảm thấy người bán măng kia là người tốt.

Tuy trông hán tử kia có chút dọa người, nhưng lúc nãy có kẻ cò kè mặc cả với hắn, hắn cũng chẳng tranh chấp chi, măng cho rồi cũng không nhận lấy một đồng.

Bên cạnh hắn là một vị lão bá, có lẽ là cha hắn, trông mặt mày dữ dằn, nhưng khi nhìn tiểu hài tử lại ánh lên nét cười trong mắt.

... Cầu mong họ thu nhận mình, cho mình ở nhờ, làm việc phụ giúp trong nhà, chắc cũng không đến nỗi hà khắc.

Chu Chu rón rén đi theo phía sau hai cha con nhà họ Trịnh. Trên phố xá, hán tử kia không đánh xe, chỉ dắt trâu chậm rãi bước, tốc độ như vậy y còn theo kịp.

Ra khỏi phố đông đúc, Chu Chu nhìn rõ phương hướng hai người định đi, liền tăng nhanh bước chân, vòng lên phía trước chờ họ.

Y ngồi xổm bên đường, cách xa cửa thành, trong lòng thấp thỏm không yên, vừa khẩn trương vừa sốt ruột.

Xe bò rốt cuộc cũng chầm chậm đi ra.

Chu Chu hít sâu một hơi. Nếu không lên tiếng một lần, thì e là trong thành này mình thật sự sẽ chết đói hoặc bệnh mà chết. So với sĩ diện, mạng sống vẫn là quan trọng hơn.

Xe bò vừa đến trước mặt, Chu Chu chờ đúng thời cơ, lập tức nhào tới, ôm lấy mép xe gỗ, lớn tiếng kêu:

“Vị… vị lão bá này! Xin người cứu lấy con, con nguyện đến nhà người làm việc tay chân, chỉ cần cho miếng cơm ăn là được, xin người cứu con với!”

Chu Chu vốn định chặn hán tử kia lại, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của hắn, y lại thấy hoảng sợ, đành hướng về phía lão bá mà cầu cứu.

Trịnh lão cha giật mình, may mà xe bò đi chậm, không va chạm gì, ông vội vàng bảo Trịnh Tắc kéo dây cương ngừng lại.

Chu Chu thấy xe dừng, trong lòng dâng lên chút hy vọng, càng nắm chặt lấy mép ván xe không buông:

“Lão bá, người cứu con đi. Con bị bọn buôn người bắt tới đây, vất vả lắm mới trốn được. Trên người không một xu, cũng không có nơi nào để đi. Con có thể làm việc, giặt giũ, nấu cơm, tuyệt đối không lười biếng, người cứu con đi.”

Y chẳng giỏi gì trong việc cầu xin, chỉ biết lặp đi lặp lại vài lời “cứu con với”, nói đến cuối cùng, nước mắt cũng trào ra.

Y còn lo hán tử kia lái xe bỏ đi, vội dùng cả tay chân leo hẳn lên xe, quỳ ngay trước mặt lão bá, nắm chặt lấy tấm ván.

Dù thế nào cũng phải nói ra. So với việc bị bắt trở lại trong thành rồi rơi vào tay người xấu, thì có bị đuổi xuống xe cũng không sao!

Trịnh lão cha không trách y leo xe. Ông là người mạnh mẽ, mà Chu Chu thân hình nhỏ bé thế này, có ném xuống cũng chỉ như vung tay. Nhìn đứa nhỏ khóc lóc đáng thương, ông hỏi:

“Người nhà ngươi đâu? Không thể quay về tìm sao?”

Trịnh Tắc cũng quay đầu lại nhìn. Chu Chu quỳ nghiêng, vóc người gầy guộc càng lộ rõ. Người bẩn thỉu lấm lem, trông chẳng khác nào con mèo nhỏ chỉ còn da bọc xương.

Giọng y mềm mại, nức nở, nghe thật đáng thương.

“Cha mẹ con đều không còn nữa.”

“Nhà ngươi ở đâu? Trong nhà chỉ có mình ngươi sao?”

Chu Chu ngẩng đầu nhìn Trịnh lão cha, thấy ông vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt không có ác ý, bèn dè dặt đáp:

“Ở phía nam Châu phủ, trong nhà chỉ còn mình con.”

Trịnh lão cha nghe vậy, cảm thấy y nói chuyện không giống người bản xứ, giọng mềm nhẹ.

Phía nam à? Thật là xa. Ông không rõ lắm chỗ đó, quay sang nhìn con trai mình.

Trịnh Tắc vẫn mặt không biểu cảm, cũng không tỏ ý định gì.

“Tiểu oa nhi, nhà ta chỉ là nông gia bình thường thôi, không phải địa chủ, cũng không thuê người làm. Trong nhà chẳng có gì cho ngươi làm cả.”

Trịnh lão cha nói thật. Nhà ít người, có mỗi bà nương trong nhà là lo việc vặt, còn ông với con trai thì đều ra ngoài làm việc. Nông dân thì ai mà thuê người hầu, lại chẳng phải nhà giàu.

Chu Chu sốt ruột đến mức quỳ nhích tới một chút, mặt mày đầy khẩn cầu:

“Con có thể giặt quần áo, còn biết nấu cơm, con, con…”

Thấy trên xe còn vài khúc măng, Chu Chu liền vội bổ sung:

“Con còn có thể theo các người lên núi đào măng! Người cho con ở lại đi, con ăn ít lắm, nếu bị bắt lại trong thành thì thể nào cũng bị bán vào thanh lâu.”

Chú mèo con gầy yếu vừa nói vừa khóc, nước mắt không ngừng rơi từng hàng.

Trịnh Tắc quay đầu lại, lặng lẽ điều khiển xe bò nép vào vệ đường.

Trịnh lão cha thấy Chu Chu lau nước mắt, khi tro bụi được lau đi thì trên trán y lộ ra hoa ấn, bất ngờ hỏi: “Ngươi là ca nhi?”

Chu Chu ngơ ngác nhìn ông, gật đầu.

“Vậy đã có hôn phối chưa?”

“Dạ chưa…”

“Nhà ta không thuê người làm, nhưng nhi tử ta còn chưa thành gia,” Trịnh lão cha càng nghĩ càng thấy hợp, liền kêu lên: “Trịnh Tắc, con không muốn lấy phu lang sao? Chỉ cần con chịu gật đầu…”

Trịnh Tắc khẽ thở dài. Sao đi đâu cũng không thoát khỏi chuyện này.

Hắn định lấy điểm tâm trong ngực ra để dỗ Chu Chu rời đi. Hắn chẳng sốt ruột thành thân, huống chi việc hôn nhân đâu thể tùy tiện quyết ngay trên đường.

Nhưng khi hắn quay đầu, lại chạm phải đôi mắt ầng ậc nước, ánh nhìn ủy khuất lẫn sợ hãi kia khiến lời từ chối nơi miệng cũng nghẹn lại.

Hắn chợt nhớ tới năm nào cùng Võ Ninh đi săn sau núi, bắt được con nai mai hoa, đôi mắt nó cũng đen trắng phân minh, trong trẻo dịu dàng.

Chu Chu thấy hán tử kia vẫn không nói, lòng liền trĩu xuống, trên mặt cũng hiện ra chút tuyệt vọng.

Ba người đều im lặng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, bao lời từ chối trong lòng Trịnh Tắc lại nuốt hết xuống, hắn nhẹ nhàng nói một câu:

“Muốn.”

Trịnh lão cha vui đến nỗi vỗ đùi đen đét, còn hỏi lại cho chắc:

“Xác định là muốn?”

Trịnh Tắc lúc này lại trả lời rất nhanh: “Muốn.”

Trịnh lão cha cười ha hả, nói liên tục mấy tiếng “tốt tốt tốt!”. Ông lại quay sang hỏi Chu Chu:

“Ngươi tên gì?”

“Chu Chu.”

“Chu Chu? Tên nghe y như con nít vậy. Được rồi, Chu Chu này, ngươi có nguyện ý gả cho Trịnh Tắc nhà ta làm phu lang không? Tiểu tử nhà ta mạnh khỏe, lại biết kiếm tiền, nhất định không để ngươi chịu đói!”

Chu Chu nghe vậy quay sang nhìn Trịnh Tắc một cái, ánh mắt hán tử không hề tránh né, hai người chạm mắt nhau giây lát, rồi Chu Chu nhanh chóng cúi đầu.

Thì ra hắn tên là Trịnh Tắc…

Trong lòng Chu Chu loạn như tơ vò, nhưng cũng không nghĩ lâu, chỉ dùng sức gật đầu, lại nhỏ giọng bổ sung: “Con nguyện ý.”

Trịnh lão cha cười vang một tiếng: “Vậy là thành!”

Ông vội vàng gọi Chu Chu ngồi vững, rồi tự mình nhảy xuống xe đổi chỗ với Trịnh Tắc.

Xe bò tiếp tục lăn bánh.

Chu Chu biết mình đã có thể ở lại, trong lòng nhẹ bẫng hẳn đi. Vừa rồi khóc quá dữ, lúc này vẫn còn thở dốc chưa xong.

Trịnh Tắc người cao chân dài, ngồi trên xe đẩy một mình đã chiếm gần hết chỗ, thấy Chu Chu nép sát vào một góc, hắn đành cố lui về phía sau, ngồi xếp bằng cho gọn.

Trịnh lão cha phía trước vừa đi vừa ngân nga một khúc hát không rõ giai điệu, hai người ngồi sau thì chẳng ai nói gì.

Trịnh Tắc lấy trong lòng ra miếng điểm tâm còn ấm, mở giấy ra, để lên mặt xe rồi đẩy về phía ca nhi.

Mùi thơm ngọt lập tức khiến bụng kêu lên lục bục, Chu Chu còn rụt tay lại, bụng lại không kiềm được mà kêu vang.

Trịnh Tắc không giục, thấy y thật sự đói như một đứa nhỏ, hắn liền giơ thẳng miếng điểm tâm đặt trước mặt y.

Chu Chu thật sự đã đói quá, điểm tâm thơm ngát ngay trước mũi khiến y nuốt nước miếng. Nghĩ bụng, đã nhận lời làm phu lang người ta, sau này chỉ cần cố gắng làm việc là được… Nghĩ vậy, y liền đưa tay nhận lấy.

Trịnh Tắc thu hết động tác của y vào trong mắt.

Chu Chu không vội ăn ngay, ngược lại còn đưa điểm tâm lại phía hắn, gan nhỏ ngước mắt nhìn.

Trịnh Tắc chưa hiểu ý, đứng đờ ra. Ca nhi lại nhẹ nhàng nhích tay thêm một chút.

A, hình như hiểu rồi.

Trịnh Tắc nếm thử một miếng, đưa tay bẻ ra một khối bỏ vào miệng. Ca nhi quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám cầm một khối ăn theo.

Đây là kiểu phản ứng gì của hài tử chứ? Trịnh Tắc cảm thấy buồn cười.

Nhân lúc ca nhi ăn điểm tâm, Trịnh Tắc lặng lẽ quan sát y. Nhìn ra được người này rất đói, nhưng cách ăn lại vô cùng cẩn thận, mặt nhỏ phúng phính, vệt nước mắt trên gò má lấm lem, vậy mà vẫn có thể lờ mờ thấy được ngũ quan thanh tú.

Càng nhìn càng vừa mắt, trong lòng không khỏi dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, không rõ tên.

Một khối điểm tâm đương nhiên không đủ, Chu Chu còn muốn ăn nữa, bèn đưa phần còn lại qua. Trịnh Tắc cũng thuận tay lấy thêm một miếng.

Hai người không nói gì, nhưng kiểu giao lưu lặng lẽ này lại khiến người ta cảm thấy gần gũi. Tai Chu Chu nóng bừng lên.

Điểm tâm chỉ có sáu khối, Trịnh Tắc ăn hai miếng liền thôi, phần còn lại đều vào bụng ca nhi cả.

Phía trước, Trịnh lão cha đánh xe đã dừng hát nghêu ngao, xe chạy mỗi lúc một nhanh. Trong lòng ông nóng ruột: tuy không trông mong con mình có thể nói ra lời đường mật, nhưng ít nhất cũng nên trò chuyện cùng ca nhi đôi ba câu chứ! Kết quả Trịnh Tắc lại không hé môi lấy một tiếng! Thế này thì làm ăn gì được!

Trịnh lão cha len lén ngoảnh lại nhìn, thấy ca nhi cúi đầu ngồi yên, còn nhi tử nhà mình thì lại chăm chăm nhìn y.

Hết cách rồi, chỉ đành mau chóng trở về nhà tìm bà nương thôi!

Bụng đã no, xe bò cũng đã rời xa trấn, hẳn là người đuổi theo không tìm thấy nữa, Chu Chu vốn căng thẳng suốt cả ngày lúc này mới thả lỏng, cúi đầu dựa lên cánh tay.

Y càng lúc càng ngồi nghiêng người, chưa được bao lâu đã ngã về phía đối diện, Trịnh Tắc vội vàng đỡ lấy.

Ngủ rồi sao?

Trịnh Tắc định đỡ y nằm lại cho ngay ngắn, nhưng thấy y không hề có phản ứng gì, liền cảm thấy không ổn. Hắn đưa tay lên trán đối phương, mới phát hiện ca nhi đang sốt.

“Cha, cậu ấy ngất rồi!”

Trịnh lão cha quay đầu lại nhìn, sắc mặt ca nhi xám xịt, khó mà nhìn ra tình trạng tốt xấu, ông lập tức nghiêm mặt: “Mau về nhà! Một lát nữa con đưa cậu ấy vào phòng trước, ta đi mời lang trung đến khám!”

Dứt lời liền quất roi, hối thúc xe bò.

Lúc này nắng đã dịu bớt, người trong thôn đều ra đồng cả, ngoài đường chẳng mấy ai qua lại. Xe bò một đường vững vàng chạy về nhà.

Trịnh Tắc bế người vào phòng mình, bất chấp y phục lấm bẩn, đặt thẳng lên giường.

Hắn đưa tay kiểm tra trán, nhưng không thể nhận ra tình hình cụ thể.

Nhìn ca nhi gầy yếu, thật sự rất nhẹ, bế lên cứ như chẳng có trọng lượng gì.

Lúc còn tỉnh thì còn biết cười, giờ lại muốn nhìn đôi mắt ấy mà không thể.

Lang trung còn chưa tới, Trịnh Tắc ngồi bên giường trầm mặc một lát, rồi đứng dậy ra ngoài múc nước lau mặt cho người ta. Lau hết lớp bụi bẩn, khuôn mặt ca nhi dần hiện rõ.

Không ngờ, tuy gầy nhưng mặt lại là kiểu tròn trịa, ngón tay ấn vào còn có thể nảy trở lại… Mũi nhỏ xinh, môi có môi châu, ngủ rồi thì hơi chu môi, trông hơi ngốc nghếch, chắc là người hay cười.

Là khuôn mặt của một người hiền lành, ngoan ngoãn.

Chỉ là… trông còn rất nhỏ.

Mặt nhỏ đến mức Trịnh Tắc đưa tay ra so thử, cảm thấy một bàn tay phủ lên còn có thể dư ra.

Lau xong mặt, hắn lại nghĩ ngợi, tiếp tục nắm tay ca nhi lau sạch sẽ. Tay cũng mềm mại, xương tay đều đặn, lòng bàn tay không có vết chai.

Hắn nhớ lại những gì ca nhi nói trên xe, rằng nhà ở phía nam, biết làm rất nhiều việc, nhưng tay thế này thì chẳng giống tay người làm việc chút nào.

Trịnh Tắc mặt không biểu cảm, đưa ngón tay chọc nhẹ vào má y.

Kiều nhược, gầy yếu, toàn là giả vờ!

Không biết làm việc cũng chẳng sao, hắn còn sức khỏe, có thể kiếm tiền. Ca nhi cứ ở nhà bầu bạn với nương, trong nhà chỉ có mỗi bà, có thêm người thì cũng đỡ hiu quạnh hơn…

Trịnh Tắc vô thức bắt đầu mơ tưởng xa xôi.

Tiếng gõ cửa gấp gáp cắt ngang suy nghĩ của hắn. Thẩm lang trung vừa bước vào vừa thở hổn hển: “Ngươi thật sự biết chọn lúc để bệnh đó! Ta còn chưa tới nhà các ngươi thì suýt nữa đã tắt thở giữa đường!”

Trịnh lão cha gãi đầu: “Không phải vì sốt ruột sao, thấy trong nhà ông chẳng có ai khám nên mới kéo ông đi luôn.”

Thẩm lang trung cạn lời, thầm nghĩ: người cần khám rõ ràng là con trai ông ta, vậy mà không để yên cho người ta nghỉ lấy một khắc! Còn một câu hỏi ba câu không biết, chẳng biết giấu giếm cái gì!

Trịnh lão cha khó xử, việc tìm phu lang cho Trịnh Tắc ông còn chưa nói với bà nương, càng không tiện để người ngoài biết, nên chỉ có thể úp mở nói là trong nhà có người bệnh.

Vừa bước vào sân, Thẩm lang trung đã thấy Trịnh Tắc bưng chậu nước đi ra, trên mặt thậm chí còn có vài phần phấn khởi?

A? Người bệnh mà trông tinh thần như thế?

Ông ta liền hỏi: “Nhi tử ngươi nhìn còn khỏe, vậy là tức phụ nhà ngươi bị bệnh à?”

Trên đường về, Trịnh đại nương đã thấy lão gia nhà mình lôi lang trung về nhà, trong lòng có linh cảm chẳng lành, vội vã theo vào sân, vừa khéo nghe thấy câu này, liền sốt ruột hỏi lớn:

“Ai? Ai bị bệnh? Ta không có bệnh mà!”

Nàng lập tức kéo con trai lại xem xét, “Nhi tử cũng không bị thương mà?”

Bốn người đứng giữa sân, nhất thời không ai động đậy, cứ nhìn nhau không hiểu.

Trịnh Tắc nói: “Nương, con không bệnh, cha cũng không bệnh.” Sau đó quay sang Thẩm lang trung: “Mời ông theo con vào phòng.”

Trịnh đại nương không hiểu, giữ chặt lão gia nhà mình hỏi: “Trong nhà rốt cuộc là ai?”

Trịnh lão cha cười gượng: “Aiz… lát nữa nàng sẽ biết.”

Nói chuyện kiểu gì vậy! Trịnh đại nương trừng ông một cái rồi chạy nhanh vào phòng xem.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người đang nằm trên giường, lại có hoa ấn trên trán, Trịnh đại nương vẫn trừng lớn mắt kinh ngạc. Trời đất ơi, ai đây?

Thẩm lang trung không hỏi gì nhiều, đặt hòm thuốc xuống bắt đầu bắt mạch. Trịnh Tắc cũng kể lại tình trạng của ca nhi từ trước đó.

Trong phòng yên lặng, Trịnh đại nương muốn hỏi nhưng cảm thấy chưa đúng lúc, sốt ruột đi đi lại lại, Trịnh lão cha kéo cũng không nổi.

Một lát sau, Thẩm lang trung thu tay về, nói một tiếng “đắc tội”, rồi bóp nhẹ má ca nhi để y hé miệng, cẩn thận xem xét lưỡi, sau đó lại ấn thử trán.

Trịnh Tắc không nhịn được hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”

“Không có gì nghiêm trọng. Ta kiểm tra rồi, đầu không có dấu hiệu va đập hay bị thương. Hẳn là bị người ép uống thuốc, cộng thêm khí huyết hư nhược nên mới ngất đi.”

Thẩm lang trung ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ca nhi này có lẽ đã mệt mỏi quá độ, dầm mưa dãi gió, lại ăn mặc phong phanh trong tiết cuối xuân – cuối mùa ba tháng – trời vẫn còn lạnh, bị cảm phong hàn, đang sốt, đêm nay e rằng sẽ sốt cao.”

Ông dặn dò: “Các ngươi nhất định phải chú ý, sốt cao không thể xem thường, bất cẩn là nguy hiểm tính mạng.”

Trịnh đại nương nghe tới chữ “mất mạng” liền hốt hoảng bám lấy tay lão gia, Trịnh Tắc sắc mặt cũng nghiêm lại.

Thẩm lang trung nhìn ra phản ứng của cả nhà, trong lòng thầm nghĩ: nhà này xem ra không phải cưới bừa.

Ông giảng giải cách hạ sốt, kê đơn thuốc rồi dặn sau khi lấy thuốc về thì lập tức sắc uống. Ba người đều gật đầu.

Trước khi rời đi, Thẩm lang trung lại dặn: “Đứa nhỏ này thân thể hư tổn, sau này phải bồi bổ cho tốt, không thì về sau sinh hài tử sẽ khổ.”

Vừa dứt lời, Trịnh Tắc lập tức nói: “Phiền Thẩm lang trung kê thêm vài thang thuốc bồi bổ, không cần lo dược liệu đắt hay rẻ.”

Thẩm lang trung gật đầu tán thưởng, ngồi lại viết phương thuốc bổ thân: “Mỗi ngày một thang, có thể sắc riêng hoặc nấu cùng canh. Phương thuốc ôn hòa, cần dùng lâu dài mới hiệu quả.”

Ông lại dặn kỹ chuyện lên trấn trên lấy thuốc, Trịnh Tắc nghiêm túc ghi nhớ, cảm ơn chân thành.

“Không cần cảm ơn, ta cũng không khám miễn phí. Không có việc gì nữa thì ta đi trước, nếu đêm nay sốt cao không giảm, lập tức đưa tới nhà ta.”

Thu tiền khám xong, Trịnh lão cha lại khua xe bò đưa lang trung về.

Trịnh đại nương vừa tiễn lang trung xong, đang định đóng cổng thì thấy Lâm Xuân Liễu bưng rổ bước nhanh đến, hai ba bước đã đứng trước mặt. Bà thầm rủa xui xẻo, nhưng cũng không tiện đóng cửa ngay.

Lâm Xuân Liễu làm như không thấy vẻ khó chịu của bà, mặt tươi như hoa: “Đại tẩu, ta thấy đại ca đưa Thẩm lang trung về, nhà ai không khỏe à?”

Trịnh đại nương trợn mắt.

“Phải đó, ta không khỏe, người khó chịu lắm, nếu ngươi đã quan tâm thế, tối nay giết con gà mang qua bồi bổ cho ta đi.”

Lâm Xuân Liễu nghẹn lời, thầm mắng đại tẩu đúng là dày mặt. Mình chỉ tiện miệng hỏi, chứ đâu định tặng đồ. Chồng mình là đồ tể, còn đi xin gà nhà người khác, chẳng ra gì cả.

Nhưng nghĩ đến mục đích chuyến này, nàng lại cố nặn ra nụ cười: “Đại tẩu thật biết đùa, nhà tẩu làm gì thiếu thịt.” Không chờ bà nói tiếp, nàng đổi đề tài: “Trịnh Tắc có nhà không, ta muốn vào nói chuyện với nó một lát.”

Nói rồi toan đẩy cửa vào, Trịnh đại nương liền dùng chân chặn cửa không cho vào.

Cho dù hôm nay Trịnh Vĩnh Dật tới, cũng chưa chắc vào được, huống hồ là ngươi! Trịnh đại nương gả vào nhà này bao nhiêu năm, chưa từng khách khí với nhà Lâm thị: “Có gì thì nói với ta – nương của nó. Trịnh Tắc đang bận, không rảnh.”

Lâm Xuân Liễu thấy đẩy mãi không được, cũng đành bỏ, bèn đưa rổ trong tay lên: “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua thanh minh sắp tới, trong nhà làm ít bánh thanh đoàn, mang đến cho các ngươi nếm thử.”

Trịnh đại nương vẫn đặt tay trên cửa, không có ý định nhận lấy, cũng không đáp lời.

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Tắc nào từng ăn của nhà họ Lâm một hạt gạo, lần này tự dưng mang đồ tới tặng, nói là không có việc gì, ai mà tin cho được? Tám phần là vì cái chất nữ kia của nàng thôi.

Thấy Trịnh đại nương không cảm kích, Lâm Xuân Liễu đành phải cười gượng tiếp lời: “Tẩu tử, lần trước ta có nhắc với ngươi rồi, về chuyện chất nữ kia của ta…”

“Việc hôn sự của Trịnh Tắc nhà chúng ta đã định rồi, chuyện này ngươi đừng nhắc lại nữa, khi trước nhà ta đã nói rõ ràng rồi.”

Trịnh đại nương lanh miệng cắt ngang lời nàng, trong lòng bực bội không chịu được, chỉ mong mau mau đuổi người đi: “Nhà ta đồ ăn nhiều đến mức không ăn hết, chẳng thiếu chút thanh đoàn này!”

Nói xong liền “phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Lâm Xuân Liễu bị cánh cửa làm cho lùi ra hai bước, nhưng vẫn không cam lòng rời đi như thế. Nàng đứng ngoài cửa gọi thêm mấy tiếng, thấy đối phương thật sự không lên tiếng, giậm chân đầy tức tối, rồi hậm hực bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play