Giang Nghiễn Từ đau đầu, kéo Diệu Diệu đang ôm đầu anh cắn xuống.

Đúng giờ vào làm buổi sáng, chẳng mấy chốc mấy đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm với anh cũng tới.

Khi thấy cảnh một lớn một nhỏ Giang Nghiễn Từ và Diệu Diệu, tất cả đều sững sờ, không dám tin vào mắt mình.

Vị tiến sĩ Giang cao ngạo lạnh lùng, không gần gũi ai, vậy mà lại ôm một đứa trẻ?!

Vì quá ngạc nhiên, ai nấy cũng quên việc giữ khoảng cách với tiến sĩ Giang không thích trò chuyện, vội vàng vây lại xung quanh.

Họ tò mò nhìn đứa nhỏ trong lòng Giang Nghiễn Từ.

“Anh Giang, con anh hả?!”

“Anh mà có con lớn thế này rồi á?”

“Hay là con nhà họ hàng?”

Giang Nghiễn Từ bình tĩnh đáp: “Không phải, là một đứa bé đi lạc.”

“À! Là đứa bé đó hả!”

Mọi người như bừng tỉnh.

Chuyện hôm qua họ cũng nghe phong thanh, vị tiến sĩ Giang nghiêm túc, lạnh lùng lại bị một đứa bé ba tuổi ôm chân gọi là “ba”!

Trong lúc nói chuyện, mấy bảo vệ hôm qua chứng kiến toàn bộ sự việc cũng đi tới.

Có người tò mò: “Tiến sĩ Giang, chẳng phải hôm qua nói đưa bé tới đồn công an rồi sao?”

Sao hôm nay lại ôm về?

Giang Nghiễn Từ cũng không tiện nói rằng hệ thống ở đồn đã tra được anh chính là ba đứa bé, còn đang chờ kết quả xét nghiệm để chứng minh mình không liên quan, tránh chuyện đồn ra khiến mọi người hiểu làm.

Anh chỉ nói: “Bên công an bảo tôi giữ bé thêm một ngày, ngày mai họ tới đón.”

“Ồ ra là vậy.”

Chẳng mấy chốc, tới giờ làm việc, mọi người lục tục vào trong. Bế đứa nhỏ trên tay Giang Nghiễn Từ lại có chút do dự.

Trước giờ, những đồng nghiệp từng mang con đến viện thì hoặc để con ở sảnh tầng một học bài, hoặc mang vào phòng thí nghiệm.

Nhưng Giang Nghiễn Từ nghĩ, anh không thể đưa bé vào phòng thí nghiệm được – đứa nhỏ này tay chân nghịch ngợm, cái gì cũng tò mò. Hôm qua trong đồn, cái gì cũng muốn xem, đến áo mưa che người ta cũng đòi kéo xuống xem thử.

Nếu anh cho con bé vào phòng thí nghiệm rồi thì anh phải mọc thêm tám con mắt mới trông nổi.

Chỉ là, đứa nhỏ này rất bám người, lại cứng đầu, Giang Nghiễn Từ không biết phải làm sao để bé chịu nghe lời mà không đi theo anh vào phòng.

Anh còn đang nghĩ nên nói thế nào, thì vừa đặt bé xuống đất, bé đã tự quay đầu đi rồi.?

Giang Nghiễn Từ sửng sốt. Sao đột nhiên không dính người nữa?

Bên này, Diệu Diệu đã tự đi ra sân. Cả viện nghiên cứu này toàn mùi của Giang Nghiễn Từ, mèo nhỏ đương nhiên xem nơi này là “địa bàn của người hầu” có thể chơi khắp nơi!

Hơn nữa so với “người hầu”, sân còn có nhiều thứ vui hơn.

Diệu Diệu ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào con chim sẻ trên cành cây, đôi mắt tròn xoe sáng rực…

Phòng thí nghiệm tầng 3.

Một buổi sáng trôi qua, Giang Nghiễn Từ đang ghi lại vài dữ liệu mẫu mới trên máy tính, vô tình nghiêng đầu, qua cửa sổ nhìn xuống dưới sân, cảnh tượng lọt vào mắt khiến anh...

Vẫn là chiếc váy đính kim sa màu hồng ấy, cô bé như một con bướm rực rỡ, một mình chạy theo chim sẻ trong sân viện nghiên cứu, chơi đùa vui vẻ vô cùng.

May mắn là nhóc con này không theo anh vào phòng thí nghiệm, xung quanh viện nghiên cứu đều có cửa kiểm soát, ở trong sân cũng không lo cô bé bị lạc.

Nghĩ tới điều gì đó, Giang Nghiễn Từ liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay người vào phòng thay đồ, cởi áo blouse trắng ra.

Ngoài sân, để bắt chim sẻ, mèo con Diệu Diệu mồ hôi đầm đìa, chỉ là thân thể con người nặng nề, cô bé chẳng bắt được con chim nào. Khi Giang Nghiễn Từ ra ngoài, liền thấy cô bé đang cố liếm đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình.

“……”

Giang Nghiễn Từ gần như không cần nghĩ, bước nhanh tới.

Diệu Diệu vừa định đưa tay vào miệng thì một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, giữ lấy cánh tay cô, ngăn lại. Tay bị giữ lại, Diệu Diệu lại thò đầu ra, lè lưỡi cố với tới.

“……”

Giang Nghiễn Từ lại dùng tay kia ấn trán cô bé, tiếp tục ngăn hành vi liếm tay.

“Không được liếm tay!”

Anh nghiêm túc nói: “Mất vệ sinh.”

Diệu Diệu nhìn chằm chằm Giang Nghiễn Từ, cảm thấy anh thật kỳ quặc.

Cái gì mà vệ sinh hay không vệ sinh chứ, mèo con thì cái gì cũng liếm được cơ mà!

Giang Nghiễn Từ đưa cô bé lên lầu, vào phòng thí nghiệm lấy mấy tờ khăn giấy và một chiếc khăn khô.

Khăn giấy dùng để lau mặt, lau tay cho Diệu Diệu. Còn chiếc khăn khô thì được anh nhét vào lau lưng cô bé, giữa lớp áo ướt đẫm mồ hôi, để tránh bị cảm lạnh.

Một nửa khăn dài bị kéo ra ngoài, vừa đi vừa đung đưa, giống như mọc ra một chiếc đuôi dài. Diệu Diệu thấy rất mới lạ, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn xem “đuôi” của mình còn đó không.

Lúc này đã trưa, Giang Nghiễn Từ trực tiếp dắt cô bé đến căng tin trong viện nghiên cứu.

Dẫn cô đến một bàn trống, Giang Nghiễn Từ nói: “Con ngồi đây, chú đi lấy đồ ăn cho.”

Diệu Diệu đung đưa chân, mắt không ở yên một chỗ nào quá ba giây, nhìn trái ngó phải, cái gì cũng thấy lạ lẫm.

Một lát sau, Giang Nghiễn Từ trở lại với một khay cơm nhỏ. Một bát trứng hấp, một phần cải xanh, một phần thịt viên, thêm nửa bát cơm trắng. Có thịt, có trứng, có rau, đầy đủ dinh dưỡng.

Nghĩ rằng đứa trẻ tầm tuổi này có thể chưa biết dùng đũa, Giang Nghiễn Từ đặt một cái thìa trước mặt cô bé.

Anh ra hiệu: “Ăn cơm đi.”

Diệu Diệu nhìn cái thìa, lại ngước mắt nhìn anh, nhìn chằm chằm mà chẳng động đậy gì.

Nghĩ cô bé ngại ngùng, Giang Nghiễn Từ định nói gì đó, thì giây tiếp theo liền thấy Diệu Diệu thò đầu ra, ngửi ngửi, rồi vươn tay… chộp thẳng vào bát trứng hấp trước mặt.

“……”

Giang Nghiễn Từ một lần nữa cảm nhận được tốc độ ra tay nhanh như chớp của trẻ con.

Khi anh phản ứng kịp và kéo tay cô ra khỏi bát thì tay cô đã dính đầy dầu mỡ.

Giang Nghiễn Từ lấy khăn ướt lau tay cho cô bé, vừa lau xong thì cô lại định chộp tiếp, anh nhanh tay dời cái bát đi.

Anh nhét thìa vào tay cô, nghiêm túc nói: “Phải dùng thìa để ăn!”

Thật lòng mà nói, Giang Nghiễn Từ thật sự không biết cha mẹ cô bé dạy dỗ thế nào, sao lại không có chút thói quen sinh hoạt cơ bản nào, để cô bé hoang dã đến mức này…

Diệu Diệu cầm thìa, múc vài cái mà không xúc được gì, không suy nghĩ nhiều liền ném luôn cái thìa đi, lại dùng tay chộp. Lần này, Giang Nghiễn Từ đã có chuẩn bị, nhanh tay dời bát trứng hấp đi trước.

Chộp hụt, mèo con Diệu Diệu tức giận, nhíu mày.

Giang Nghiễn Từ mặt nghiêm nghị: “Không được dùng tay.”

Anh không tin hôm nay mình không dạy được cô bé dùng thìa!

Lại nhét thìa vào tay Diệu Diệu, đặt một bát trứng hấp mới trước mặt cô. Diệu Diệu nhìn chằm chằm bát trứng hấp, mắt ánh lên ánh sáng như chuẩn bị săn mồi.

Giang Nghiễn Từ nói: “Dùng thìa…”

Chưa kịp nói hết câu, liền thấy cô bé vùi đầu vào bát, không cần tay, chỉ há miệng ra, như máy xúc bắt đầu xúc ăn.

Giang Nghiễn Từ chết lặng.

Cô bé này… trời ơi…

Giang Nghiễn Từ hoàn toàn đầu hàng.

Cuối cùng, anh đành phải tự mình cầm thìa đút cho cô bé ăn. Mà cô bé còn kén ăn, không ăn rau, chỉ ăn thịt.

Vừa đút vừa phải đề phòng bé thò tay ra chộp đồ ăn. Suốt bữa ăn phải căng mắt trông trừng, khiến Giang Nghiễn Từ có phần kiệt sức.

Cách đó vài bàn là mấy đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm với Giang Nghiễn Từ.

Trong lúc ăn cơm, họ liếc nhìn cảnh anh đút cơm cho Diệu Diệu, ai nấy đều thấy rất thú vị.

Tiến sĩ Giang thường ngày nhìn nghiêm túc, điềm tĩnh, luôn kiểm soát mọi việc, không ngờ khi chăm trẻ lại luống cuống như vậy.

Ăn trưa xong, Diệu Diệu nhảy khỏi ghế, định chạy ra sân.

Giang Nghiễn Từ nhanh tay túm cổ áo cô bé lại kéo về.

“Đừng chạy.” Anh nói.

Tuy rất muốn lờ đi, nhưng tóc cô bé rối tung, không được chải chuốt. Có vài lọn còn dựng đứng, trông có phần luộm thuộm, lúc ăn còn nhiều lần bị dính vào miệng.

“Chú chải tóc cho con.”

Không có lược, Giang Nghiễn Từ đành dùng tay vuốt vuốt tóc cô, cố gắng hết sức làm mượt những chỗ tóc rối.

Cô bé rât xinh xắn, trắng trẻo mềm mại như viên bánh nếp. Đôi mắt tròn xoe long lanh, mái tóc dài lượn sóng phủ trên vai. Cô bé ngoan ngoãn đứng im, vẻ mặt ngây thơ vô tội, dễ thương chết người.

Không ít người đi qua bị vẻ đáng yêu của cô bé mê hoặc, cứ quay đầu nhìn mãi.

Chỉ riêng Giang Nghiễn Từ vẫn bình tĩnh như nước.

Hôm qua lần đầu tiên thấy Diệu Diệu, anh cũng vậy.

Cô bé này có gương mặt đánh lừa người khác, nhưng lại toàn làm những chuyện khó nhằn.

Tóc vừa vuốt xong, Giang Nghiễn Từ buông tay, cô bé liền như tên lửa “vèo” một phát phóng đi, còn nhanh hơn cả thỏ.

Buổi chiều, Diệu Diệu không đuổi chim sẻ nữa.

Dù có đuổi cũng chẳng bắt được, cô bé chuyển sang chơi với mèo con trong sân.

Mấy năm gần đây, trong viện nghiên cứu xuất hiện vài con mèo hoang, thường xuyên lang thang trong sân. Thỉnh thoảng có người cho ăn đồ thừa, dần dần, chúng quen có chỗ ăn, nên ngày nào cũng đến.

Con nào con nấy ăn no bụng, lông mượt bóng bẩy, sống vô lo vô nghĩ. Có một con mèo mướp béo tới mức giống như bình ga mini.

Giờ là sau bữa trưa, mấy con mèo hoang vừa được ăn đồ thừa xong. Chúng tụ tập thành nhóm ba bốn con, đang nằm tắm nắng, tiện thể liếm lông.

Một con đang liếm lông, tình cờ ngẩng đầu lên… thấy Diệu Diệu đang bước tới.

“Ê, đừng qua đó!”

Thấy cô bé Diệu Diệu đi về phía đám mèo, một người đàn ông đi ngang qua vội hô lên.

“Nguy hiểm đó!”

Dù sao thì mèo hoang là những con mèo lăn lộn ngoài xã hội, tính cảnh giác cao, lại dễ nổi nóng. Ngoài trừ khi được cho ăn, bình thường chúng chẳng cho người khác đụng vào, ai cúi xuống muốn sờ là chúng cong lưng gào lên ngay.

“Chúng có thể cào con đó!”

“Lát nữa cào khóc đấy!”

Nhưng cho đến khi Diệu Diệu đến gần, mấy con mèo ấy vẫn không gào, cũng không cào, ngược lại 

Chúng đứng dậy bằng hai chân sau, hai chân trước chắp lại, bắt đầu cúi đầu chào Diệu Diệu lia lịa…

Người đàn ông: ????

… Gì vậy trời?

Không ai biết trong mắt loài người, bây giờ Diệu Diệu chỉ là một cục bông luộm thuộm tóc rối.

Nhưng trong mắt mèo, Diệu Diệu vẫn là một chú mèo lông trắng sữa, mắt xanh lam sáng long lanh, xinh đẹp như công chúa.

Không nghi ngờ gì, Diệu Diệu là một chú mèo con xinh đẹp. Dù là người hay mèo đều thích.

Đã xinh, bây giờ còn có hình thể lớn như vậy… trong mắt mấy con mèo, Diệu Diệu chính là công chúa mèo khổng lồ biết đi bằng hai chân.

Công chúa là đại ca, tiểu đệ bọn em bái lạy!

Người đàn ông đứng bên đã choáng váng rồi, gì chứ? Bây giờ mèo cũng biết tôn kính người già yêu thương trẻ nhỏ hả? Còn đánh người trung niên?

Tầng trên phòng thí nghiệm.

Không biết ai khẽ kêu một tiếng: “Oa, đứa bé này có cơ thể thu hút mèo hả?”

“Sao mấy con mèo này lại thích bé thế?”

“Ghen tị chết mất!”

Nói đến đây, ánh mắt Giang Nghiễn Từ khẽ động. Hôm nay trong viện nghiên cứu chỉ có một đứa bé…

Giang Nghiễn Từ bước vài bước, tới bên cửa sổ nhìn xuống…

Dưới lầu, chỉ thấy mấy con mèo hoang vốn không thân thiện giờ đang vây quanh Diệu Diệu. Không chỉ thế, chúng còn chủ động chạy theo cô bé khắp nơi, Diệu Diệu đi đâu, chúng theo đó.

“Ngay cả khi bị nắm đuôi cũng không phản kháng?!”

Một cô gái ngạc nhiên: “Bình thường tớ muốn chạm còn không được, thiên vị quá rồi!”

Giang Nghiễn Từ nhìn, cũng cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ cô bé này lại hòa hợp với mèo đến vậy. Hơn nữa, đám mèo đó còn đưa Diệu Diệu tới “địa bàn” của chúng, rồi hào phóng đẩy hộp thức ăn mèo giấu kỹ ra chia sẻ với cô bé.

Đó là thức ăn mèo do đồng nghiệp viện nghiên cứu cho ăn, đựng trong hộp nhựa, nhưng vì đặt ngoài trời nên chắc chắn bám bụi và lá cây.

Giang Nghiễn Từ nhìn xuống, khi thấy Diệu Diệu ngồi xổm định ăn thức ăn của mèo thì…

Giang Nghiễn Từ: “……”

“Vèo” cửa sổ bật mở.

Diệu Diệu đang ngồi xổm dưới lầu, chợt nghe thấy giọng của “người hầu” Giang Nghiễn Từ vang lên phía sau, giọng gấp gáp như trời sắp sập vậy.

Anh nói: “Con không được ăn đồ của mèo!”

Sợ cô không nghe thấy, Giang Nghiễn Từ lại nói thêm: “Diệu Diệu! Đứng lên! Con không được ăn thức ăn mèo đâu.”

Tai Diệu Diệu khẽ động, trong mắt tròn xoe lập tức lóe sáng!

Ai cũng biết, mèo là loài phản nghịch, mười cân thì có chín cân là nổi loạn. Càng cấm thì càng muốn làm, càng ngăn càng mê: nước không cho uống thì như rượu quý, ly không cho đụng lại hóa đồ chơi xịn nhất..

Ví dụ như bây giờ, những thứ càng bị cấm ăn… lại cứ như là yến tiệc quốc gia vậy!

Vì thế, trong tiếng ngăn cản ngày càng lớn của Giang Nghiễn Từ, Diệu Diệu bĩu môi, nhào đầu vào đống thức ăn mèo mà mấy con mèo khác cúng lên, nhai lấy nhai để, nhồm nhoàm nhai ngấu nghiến.

Giang Nghiễn Từ: "..."

Nghi ngờ cuộc đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play