Trước quầy bán đồ ăn sáng, đang là giờ cao điểm, những nhân viên văn phòng vội vã đi ngang qua, ngay cả mua bữa sáng cũng phải nhanh như chạy giặc.

“Bà chủ, hai nắm cơm.”

“Hai nắm cơm sáu tệ.”

“Một nắm cơm, một ly sữa đậu nành.”

“Năm tệ.”

Khác với cảnh tấp nập trước quầy, phía sau quầy lại có một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi đang ngồi. Da trắng mịn, sạch sẽ không một hạt bụi. 

Cô bé con mặc một chiếc váy màu hồng đính kim sa, kiểu dáng được rất nhiều trẻ em hiện nay yêu thích, chân mang giày da nhỏ lấp lánh ánh bạc. Cô bé ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp như nàng công chúa trong quả cầu pha lê.

Buổi sáng đi làm u ám như đi đưa tang, trông thấy một đứa trẻ xinh như búp bê thế này khiến người ta lập tức cảm thấy dễ chịu, gợi nhớ lại thời thanh xuân rực rỡ còn chưa phải bán mình cho tư bản.

“Bà ơi, cháu gái nhà bà xinh quá!”

Một cô gái nhận nắm cơm từ tay bà chủ cũng phụ họa: “Đúng đó, đôi mắt to thế này, cứ như búp bê vậy.”

Lại còn rất yên tĩnh và ngoan ngoãn, ngồi im một mình như viên bánh nếp trắng hồng, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn dòng người qua lại.

Giờ hiếm có đứa trẻ nào yên tĩnh thế này lắm.

Nghe vậy, bà cụ bán đồ ăn sáng quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra hiểu lầm.

“Bé không phải cháu gái tôi đâu.” Bà cười cười nói: “Mà nếu là cháu gái tôi thật thì tốt quá.”

Đứa trẻ này, không biết xuất hiện từ lúc nào. Bà đang bán đồ ăn sáng, lúc bán hết một nửa số hàng thì thấy thùng sữa đậu nành đã cạn kiệt. Khi bà đi lấy thùng khác, quay đầu lại thì đã thấy có một đứa trẻ con ngồi sau quầy rồi.

Bé ngồi đó nhìn quanh quất, không lên tiếng. Thấy bà nhìn mình thì chỉ ngước nhìn lại một chút rồi quay mặt đi, không biểu cảm.

Sau quầy là khu dân cư, gần đó có cả một viện nghiên cứu. Thường có phụ huynh dẫn con đến ăn sáng, ăn giữa chừng để con ngồi đây rồi đi làm việc. Tình huống như vậy rất phổ biến nên bà cũng không để tâm. Cho đến tận bây giờ, đồ ăn của con bé đã gần hết rồi mà con bé vẫn chưa đi.

“Con có đói không?”

Đúng lúc còn dư mấy nắm cơm, bà lấy một cái, xé bao bọc rồi đưa cho cô bé: “Muốn ăn cơm nắm không? Bà cho con ăn nhé?”

Mèo nhỏ Diệu Diệu nhìn người trước mặt đang líu lo nói chuyện, không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn bà.

Thấy con bé không đưa tay nhận, tưởng là bé ngại, bà bèn đưa thẳng lên tận miệng bé, cười vui vẻ: “Không cần ngại đâu, bà cho con mà.”

Mùi thơm thơm bay đến mũi, mắt mèo nhỏ sáng lên, ánh mắt dán chặt vào nắm cơm. Bà cụ thấy vậy thì cười, nhìn là biết thích rồi.

Không đưa tay? Bà đút tận miệng.

Bà đút, Diệu Diệu ăn.

Diệu Diệu cúi đầu cắn một miếng, cái miệng nhỏ nhanh chóng nhai lấy nhai để, hai má phồng căng như bánh bao.

Ngoan đến mức khiến người ta muốn "hộc máu".

Cứ thế đút mấy miếng, từ chỗ ăn ngon lành ban đầu, cô bé bắt đầu nhai chậm dần, lười biếng, cuối cùng ăn một nửa nhả một nửa.

Bà cụ cười: “Con bé này còn biết kén ăn nữa. Biết chọn ruốc thịt và cá ngừ để ăn. Đúng là biết hưởng thụ ghê.”

Thấy cũng đến giờ rồi, bà nói: “Nào, con đưa tay ra tự cầm lấy.”

Diệu Diệu đưa tay ra, móng vuốt nở hoa.

Năm ngón tay tròn ngắn không có lông mở ra, mềm mịn hồng hào. Nhìn bàn tay trụi lủi không có móng cũng chẳng có lông, mèo nhỏ Diệu Diệu bối rối tràn ngập dấu chấm hỏi.

Lông đâu rồi? Móng... cũng không thấy đâu?

Bộ dạng khó hiểu này của Diệu Diệu khiến cả đám khách trẻ trước quầy bị “đốn tim”. Đôi mắt to lấp lánh, lông mày nhíu lại đầy hoang mang. Biểu cảm chẳng hề hợp với một đứa nhỏ như vậy.

“Đáng yêu quá đi mất!”

Diệu Diệu còn đang mơ hồ vì tay mình thay đổi, thì ngay sau đó, trong lòng bàn tay đã bị nhét thêm một chiếc bánh mì mềm mại thơm phức.

“Chị tặng em đó.”

Ngẩng đầu lên, trước mặt Diệu Diệu giờ là một cô gái trẻ thay vì bà cụ.

“Bé con, sao lại ngồi một mình vậy?”

“Ba mẹ đâu rồi?”

“Em định đi đâu thế?”

Vừa nói, cô gái vừa xoa đầu Diệu Diệu. Đầu tròn tròn, tóc mềm mềm, cảm giác thật tuyệt vời. Một nụ cười kỳ lạ hiện trên mặt cô gái.

Có một thì có hai, mèo nhỏ Diệu Diệu vừa ăn cơm nắm vừa bị sờ đầu không biết bao nhiêu lần. Nụ cười “kỳ lạ” như thể bị sao chép dán lên mặt mọi người xung quanh.

May mà tâm trạng mèo nhỏ đang tốt, được ăn nên thấy ai cũng dễ thương. Mặc kệ ai xoa đầu cũng không giận. Có người vừa đưa tay ra, Diệu Diệu còn chủ động ngồi thẳng, vươn cổ ra để người ta xoa, tự động dụi đầu vào tay người ta.

Chủ trương một điều: không để ai ra về tay trắng!

Ngay giây tiếp theo, trên con đường lớn bên cạnh, một chiếc xe chạy vụt qua…

Mọi người đều thấy đứa bé còn đang vui vẻ, ngoan ngoãn dễ thương, cho ai sờ cũng không giận kia bỗng cau mày, "xù lông" ngay lập tức. Cô bé không cho phép ai đụng vào mình nữa, ai cố đến gần là bé hung dữ gầm gừ.

Mèo nhỏ trở mặt, dễ như uống nước vậy.

Đó là lần đầu tiên Diệu Diệu nhận ra, thứ to lớn như chuột khổng lồ kia chạy rất nhanh, nhanh hơn cả mèo. Cô bé không kịp né và cơ thể bị đâm rất đau, rồi cô bé đến “thiên đường mèo” nơi chỉ toàn mèo, không có loài người.

So với loài người, tuổi thọ của mèo thật ngắn ngủi, chỉ hơn mười năm. Thiên đường mèo có rất nhiều chú mèo bị chia cách với chủ nhân. Một số mèo nhớ nhung đến mức không thiết ăn uống, mỗi ngày chỉ mong được gặp lại người “hốt phân” của mình.

Còn mèo nhỏ Diệu Diệu thì từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bé chỉ lo ăn, thậm chí còn ăn luôn cả phần của mèo khác, tự chơi tự vui rất thỏa mãn.

Không biết bao lâu trôi qua, khi Diệu Diệu đang chơi với mấy con mèo khác, bỗng một màn đen bao phủ trước mắt. Cũng như lúc chẳng biết mình đến thiên đường mèo bằng cách nào, Diệu Diệu cũng chẳng biết sao mình lại trở về, về lại thế giới có con người.

Cuối cùng cũng ngửi thấy mùi hương mà mình tìm kiếm bấy lâu, mũi cô bé nhăn lại, mắt sáng rực.

Cô bé ngửi thấy mùi của "người hầu" Giang Nghiễn Từ, ngay gần đây thôi!

Dựa vào mùi hương, mèo con có thể nhận ra con người từ rất xa, chắc chắn con người cũng nhận ra mèo của mình!

Thế là, mọi người liền thấy cô bé đứng dậy, xoay người bước đi không hề do dự. Chỉ là lần đầu đi bằng hai chân, mèo nhỏ vẫn chưa quen, bước đi lảo đảo, xiêu vẹo, trông cứ như... chim cánh cụt vậy.

“…Đứa nhỏ này, đi loạn xạ cả lên.”

***

Viện nghiên cứu công nghệ sinh học Sâm Quang, thành phố B.

Chín rưỡi sáng, lại bắt đầu một ngày làm việc vất vả.

“Không biết hôm nay có ra kết quả cuối cùng không, mong là đừng có sai sót nữa.”

“Tôi sắp phát ốm vì làm thí nghiệm rồi!”

“Tôi cũng vậy.”

“Cũng may hôm nay còn có mẫu để dùng. Tối qua mất điện suýt nữa thì công cốc. Không phải làm lại từ đầu là may rồi.”

Trong phòng thay đồ, vài người vừa trò chuyện vừa thay áo blouse trắng để vào phòng thí nghiệm.

“Nghe nói tối qua chính là tiến sĩ Giang mang theo nguồn điện dự phòng đến kịp thời, mới giữ được thuốc thử và mẫu cần dùng hôm nay.”

“Chậc chậc, không hổ danh là tiến sĩ Giang!”

“Không hổ danh là vua chăm chỉ tuyệt đối - tiến sĩ Giang!”

“Người ta cống hiến cả đời cho khoa học, so với anh ấy tôi đúng là cá muối.”

“Cho tôi nhập hội nữa, hai con cá muối.”

Đang nói thì hai người tình cờ quay đầu lại, bị người đột ngột xuất hiện trước cửa phòng thay đồ dọa hết hồn.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng, vẻ mặt bình tĩnh. Anh liếc nhìn họ một cái mà không nói gì, nhưng chính sự bình tĩnh đó lại khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình.

Lời trêu chọc bị chính chủ nghe thấy, khoảnh khắc đó chẳng khác gì gặp ma, hồn gần như bay mất.

Hai người lắp bắp, vội vàng chào hỏi:

“Chào buổi sáng tiến sĩ Giang.”

Giang Nghiễn Từ gật đầu nhẹ: “Chào buổi sáng.”

Bị chính chủ nghe thấy lời nói đùa, hai người như mèo bị giẫm đuôi. Họ vội vàng im miệng quay đi thay áo blouse, đến cúc áo cũng cài nhầm.

Mau thay xong đi!

Giang Nghiễn Từ bước vào phòng thay đồ, cởi áo blouse, bỏ vào giỏ khử trùng, sau đó mở tủ đồ cá nhân.

Khi con người mệt mỏi, họ không còn sức để nghĩ ngợi gì nữa, thậm chí lười nói chuyện. Theo ngôn ngữ mạng hiện nay thì là có một chút “cảm giác chết chóc” mơ hồ.

Lúc này, một người đàn ông vội vã bước vào phòng thay đồ, một tay cầm hộp cơm giữ nhiệt, một tay cầm cặp đựng laptop.

Thấy Giang Nghiễn Từ, anh ta có vẻ ngạc nhiên: “Cả đêm cậu không về nhà à? Cũng không ngủ sao?”

Giang Nghiễn Từ nhìn anh ta, gật đầu.

Tối qua hơn hai giờ sáng, Giang Nghiễn Từ đến viện nghiên cứu. Anh đi khắp các phòng thí nghiệm để thay nguồn điện. Đến khi xong việc thì chẳng còn buồn ngủ nữa, anh bèn tranh thủ kiểm tra lại biến động thông số của mẫu ban đêm, lấy mẫu và ghi chép phân tích. Gần như hoàn thành xong công việc của hôm nay thì trời vừa sáng.

“Thật sự là vất vả cho cậu rồi.”

Chu Hưng Văn nói: “Tối qua may mà có cậu. Con trai tôi nửa đêm sốt cao mà vợ tôi lại đi trực, tôi phải ở bệnh viện trông con không tách ra được.”

Chu Hưng Văn và Giang Nghiễn Từ có hướng nghiên cứu tương đồng, thường được phân vào cùng tổ nghiên cứu.

Chu Hưng Văn năm nay 35 tuổi, đã có gia đình, con trai đã vào tiểu học. Có gia đình thì thỉnh thoảng vướng bận chuyện nhà là không thể tránh khỏi. So với anh ta, Giang Nghiễn Từ – trẻ tuổi, đầy sức lực, còn độc thân – đúng là một “con trâu vàng” hoàn hảo cho nghiên cứu.

Chu Hưng Văn nói: “Tiến sĩ Giang, hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, phần việc còn lại tôi và Tiểu Hứa lo được rồi.”

“Được.”

Giang Nghiễn Từ đóng tủ đồ lại, cho đến khi anh rời khỏi phòng thay đồ không ai dám nói chuyện lớn tiếng nữa.

Không phải vì gì cả, đơn giản là vì anh là một “vua chăm chỉ” sống thật.

Mặc dù ai cũng nói tiến sĩ Giang tính tình tốt, nhân cách tốt, khiêm tốn, nghiêm túc trong công việc, là một nhà nghiên cứu xuất sắc, nhưng điều đó không ngăn được các đồng nghiệp trẻ sợ anh.

Ai cũng biết, người giỏi luôn đứng ở nơi cao vời, để người khác ngưỡng mộ. Người có thâm niên hơn không bằng anh về sức trẻ, người trẻ hơn thì không bằng anh về thành tích. Giang Nghiễn Từ xuất sắc trong mọi việc, đạt giải thưởng nghiên cứu liên tục. Anh là thiên tài học bá nổi tiếng. Điều này khiến mọi người lo lắng, cảm thấy mình yếu kém. Vì thế, những người mới vào viện không ai dám thân thiết với anh, sợ bộc lộ sự ngu dốt của mình.

Thêm vào đó, bản thân Giang Nghiễn Từ cũng không giỏi giao tiếp. Ngoại trừ những trao đổi cần thiết trong công việc nghiên cứu và đồng nghiệp lâu năm như Chu Hưng Văn, anh không thân với ai khác trong viện. Mối quan hệ của họ chỉ giới hạn ở mức đồng nghiệp.

Ra khỏi tòa nhà viện nghiên cứu, quang cảnh xung quanh sáng sủa hơn. Ánh sáng ngoài trời chói lòa làm anh phải nheo mắt. Một đêm không ngủ, mắt anh đã có quầng thâm nhẹ.

Nghỉ ngơi một chút, tầm mắt anh dần thích nghi, liếc xa xa thì thấy một bóng dáng rực rỡ trước cổng viện nghiên cứu.

Cô bé chỉ cao có chút xíu nhưng động tác linh hoạt nhanh nhẹn, như con bướm sặc sỡ giữa một đám người mặc đồng phục nghiên cứu màu đen trắng bao quanh.

…Không biết lại là con ai đây?

Giang Nghiễn Từ bước xuống bậc thang.

Có vài đồng nghiệp trong viện đã lập gia đình, cuối tuần cả hai vợ chồng phải tăng ca, không ai trông con nên phải mang con đến viện.

Có người để con chơi ở sân, có người đưa vào phòng thí nghiệm để dễ trông, cho trẻ con giúp cắm đầu côn pipette* (đầu hút mẫu trong ống hút), năm tệ một hộp. Những đứa trẻ bị tiền tiêu vặt cám dỗ chăm chú làm việc, khiến cả phòng thí nghiệm cười nghiêng ngả.

Nhưng Giang Nghiễn Từ vẫn cảm thấy như vậy không ổn.

Một phần vì phòng thí nghiệm có nhiều hóa chất và dụng cụ nguy hiểm, có thể hỏng hóc hoặc gây ô nhiễm sinh học; một phần vì bàn ghế toàn là kim loại góc cạnh, rất dễ khiến trẻ bị thương.

Trẻ con, dẫu sao cũng không phải da dày thịt béo như người lớn, lỡ va đập là sẽ đau.

Giang Nghiễn Từ vừa đi vừa cố không chú ý đến “màu sắc chói lòa” đó, nhưng ánh mắt vẫn bị thu hút.

Bầu trời u ám, mọi thứ trong viện toàn đen trắng xám. Mọi người đều mặc đồng phục đen, áo blouse trắng. Trong bức tranh buồn tẻ và đơn điệu đó, chỉ có một đốm sáng rực rỡ kia.

Nhưng nhìn lâu… lại thấy đau mắt.

Anh không hiểu, sao phụ huynh bây giờ lại thích cho con mặc đồ sặc sỡ thế, nào là kim sa, nào là kim tuyến, sau lưng còn đính cái cánh to đùng. Trẻ thì đã nhỏ, mùa đông mặc dày nữa thì như củ khoai lăn lóc, cuối tuần đi công viên thì đầy rẫy những “củ khoai màu mè”, đi không cẩn thận lại giẫm trúng một cái.

Về chuyện này, Giang Nghiễn Từ giống một ông già cổ hủ, luôn cho rằng trẻ con chỉ cần ăn mặc gọn gàng sạch sẽ là đủ, như vậy trông cũng thanh lịch hơn.

Lại liếc nhìn đứa bé mặc đồ sáng chói như bóng đèn kia, anh nghĩ nếu là con mình, tuyệt đối không cho ăn mặc như vậy, thật sự quá đau mắt…

Nhận ra mình đang nghĩ nhiều, Giang Nghiễn Từ vội dời mắt đi. Dù sao trẻ nhà người ta mặc gì cũng không liên quan đến anh, không nên bình phẩm sau lưng.

Nhưng ngay lúc ấy, anh lại vô tình bắt gặp ánh mắt “con bướm nhỏ” bên kia.

Bảo vệ vẫn đang hỏi cô bé:

“Bé tên là gì?”

“Ba mẹ con là ai?”

“Con đến tìm ai?”

“Chú bế con đi tìm nhé?”

Một giây sau, Giang Nghiễn Từ thấy cô bé lấp lánh như cánh bướm kia, bất ngờ đẩy tay bảo vệ định bế mình ra, lao thẳng về phía anh như tên bắn, ôm chặt lấy chân anh.

Giang Nghiễn Từ: ???

Mọi người xung quanh: ?!!!

Hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play