"Phì phì phì."
Diệu Diệu ngẩng đầu ra khỏi đống thức ăn mèo, nhăn mặt lè lưỡi vì khó ăn.
Mèo con Diệu Diệu không hiểu, rõ ràng mùi thì giống như đồ ăn trước đây của bé, mà sao ăn vào lại khó nuốt đến thế!
Mèo con được con người nuôi từ nhỏ, sống trong nhung lụa, quen ăn thức ăn mèo hảo hạng. Giờ ăn lại thức ăn trộn bùn đất và nước mưa của mèo hoang thì đúng là không thể nuốt nổi.
Miệng mèo con đã bị con người nuôi thành "khó chiều" rồi.
Đợi Giang Nghiễn Từ xuống đến nơi thì đã thấy Diệu Diệu nhổ hết chỗ thức ăn mèo trong miệng ra.
Chỉ nhai vài cái, gần như chưa nuốt gì.
Giang Nghiễn Từ thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa nuốt.
Chỗ thức ăn mèo đó để ngoài trời, không biết dính bao nhiêu bụi bẩn, sỏi đá, người lớn ăn vào còn có thể đau bụng, huống chi là trẻ con.
Giang Nghiễn Từ vừa đến, mấy con mèo nhỏ lập tức tản ra chạy hết.
Anh bước đến gần Diệu Diệu, mở nắp chai nước khoáng mang theo, đưa đến miệng cô bé:
"Uống một ngụm, đừng nuốt."
Anh muốn cô bé súc miệng sau khi ăn phải thức ăn mèo.
Miệng chai đưa đến, Diệu Diệu cũng hiếm khi ngoan ngoãn, tiến đến gần, Giang Nghiễn Từ từ từ nghiêng chai, cho cô uống một ngụm nước đầy.
Miệng ngậm đầy nước, gò má cô bé phúng phính. Cô bé gẩng đầu nhìn lên, trông thật ngoan ngoãn, dễ thương và vô tội.
"Nhổ ra," Giang Nghiễn Từ nói.
Diệu Diệu vẫn phồng má, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm.
Nghĩ tới cảnh tượng hôm qua ở đồn cảnh sát, Giang Nghiễn Từ thấy không ổn. Anh đưa tay, nhẹ nhàng bóp cằm cô, cái miệng nhỏ đang ngậm kín khẽ mở ra.
Chỉ thấy gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cái miệng bé tí... trống không.
Con bé đã nuốt rồi...
Giang Nghiễn Từ: "..."
Nhìn gương mặt vô tội này, mà hành vi thì chẳng vô tội chút nào, Giang Nghiễn Từ chỉ thấy khó tin.
Sau khi cho bé uống nước xong, Giang Nghiễn Từ vẫn dắt Diệu Diệu lên lầu.
Đứa nhỏ này không thể để ở ngoài nữa, Giang Nghiễn Từ nghĩ. Đến cả thức ăn mèo cũng dám ăn, không biết tiếp theo sẽ làm gì nữa, có khi lại nhặt lá cây dưới đất mà ăn cũng nên...
Tuy đã đưa lên lầu, nhưng Giang Nghiễn Từ cũng không dám đưa Diệu Diệu vào phòng thí nghiệm, mà chỉ mở cửa phòng nghỉ bên cạnh phòng nước.
Phòng nghỉ cũng khá rộng, có vài chiếc giường gấp, trải ra là có thể nằm, thường dùng khi tăng ca hoặc nghỉ trưa.
Mèo con trong phòng nghỉ cũng không chịu ngồi yên, tò mò đi vòng vòng, sờ bên này sờ bên kia, sau có vẻ mệt, ngáp dài mấy cái rồi bắt đầu buồn ngủ.
Giang Nghiễn Từ lâu lâu ra lấy nước uống, nghĩ gì đó rồi dừng chân trước cửa phòng nghỉ.
Mở cửa ra, thấy người vừa mới chạy nhảy ngoài sân còn ăn cả thức ăn mèo... giờ đang cuộn tròn trong giường gấp của anh, trong tay ôm tờ giấy không biết lấy từ đâu, ngủ mất rồi.
Giang Nghiễn Từ thoáng ngạc nhiên, sao cô bé lại tìm trúng đúng giường gấp của anh?
Không nghĩ nhiều, anh bước đến lấy áo khoác treo trên giá của mình đắp lên người cô bé.
Hôm qua ở nhà trẻ làm loạn như quỷ nhỏ, gần như không ngủ tí nào. Hôm nay được đắp áo khoác của "người hầu" Giang Nghiễn Từ, ngửi thấy mùi quen thuộc, mèo con Diệu Diệu yên tâm ngủ ngon.
Từ đó trở đi, mỗi lần ra uống nước, Giang Nghiễn Từ đều tiện thể xem thử Diệu Diệu. Đứa nhỏ này nghịch ngợm bướng bỉnh, tỉnh thì lắm trò, ngủ rồi cũng không yên. Bé lăn lộn khắp nơi, áo khoác cũng bị đá rối tung, mỗi lần đều phải vào đắp lại cho cô bé.
Lại một lần ra uống nước, Giang Nghiễn Từ đi ngang phòng nghỉ. Vừa đắp lại áo cho Diệu Diệu xong, đứng dậy quay đầu lại thì thấy... Chu Hưng Văn đứng ngay cửa.
Chu Hưng Văn lấy nước xong đi ngang qua, tiện thể liếc vào phòng nghỉ.
Anh ta cười nói: "Yên tâm, con bé chỉ ngủ thôi, chưa chết đâu."
Giang Nghiễn Từ: ?
Lần đầu làm cha mẹ đều như vậy cả, Chu Hưng Văn nói: "Lúc vợ tôi mới sinh con, tụi tôi hay giật mình giữa đêm. Lâu lâu lại phải kiểm tra xem con có sao không, còn phải dán tai vào nghe tiếng thở của bé nữa. Sợ sinh ra con giả, sợ lỡ bé chết mất. Con khóc không ngủ được, mà lúc nó yên lặng rồi cũng không ngủ nổi vì lo."
Giang Nghiễn Từ nghe vậy, không nói gì.
Ở viện nghiên cứu, hầu hết các đồng nghiệp đều đã lập gia đình và sinh con. Lúc rảnh rỗi toàn nói chuyện con cái, mở miệng ra là nhắc con.
Giang Nghiễn Từ chưa lập gia đình, cũng chưa nuôi con nên không biết. Anh tôn trọng điều đó, nhưng cũng không hiểu cho lắm.
Anh cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không như vậy.
***
Chiều tan ca, Giang Nghiễn Từ thay đồ, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Cửa phòng nghỉ mở, bên trong là một cô bé mới tỉnh ngủ, ngồi trên giường gấp ngơ ngác.
Giang Nghiễn Từ đứng ở cửa, nhìn cô bé ngồi im, không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Mèo con vừa ngủ dậy, đầu óc còn trống rỗng.
Giang Nghiễn Từ đi đến, ngồi xổm xuống mang giày cho cô bé. Rồi nhặt áo khoác bị đá xuống đất lên, vỗ sạch bụi, khoác lên tay, dắt cô bé ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, lại đến cổng viện nghiên cứu.
Lần này, mèo con Diệu Diệu rút kinh nghiệm rồi. Ôm chặt lấy ống quần Giang Nghiễn Từ không buông. Đồ chơi không cần, kẹo cũng không cần, ánh mắt như nói: "Có giỏi thì cởi quần ra!"
Mỗi lần Giang Nghiễn Từ đi một bước, cô bé đều ôm chân anh ngồi lên bàn chân bị kéo. Đi một bước, đầu cố bé lắc lư, trông rất vui vẻ.
Thấy cô bé như vậy, Giang Nghiễn Từ biết hôm nay không lừa bé tới nhà trẻ được nữa rồi.
Nghĩ một lát, anh quyết định mang bé về nhà, chỉ một đêm thôi. Ngày mai có kết quả giám định ADN rồi, mọi chuyện sẽ rõ ràng, lúc đó có khi phải đưa con bé trở lại đồn cảnh sát.
Quyết xong, Giang Nghiễn Từ lại nghĩ đến việc nhà mình không có đồ cho trẻ con. Thế là ghé trung tâm thương mại gần đó, mua mấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho trẻ và một bộ quần áo sạch.
Nói là mua một số thứ đơn giản nhưng số đồ cần mua cũng khá nhiều. Đến trước cửa nhà mình, một tay Giang Nghiễn Từ xách đồ, một tay dắt trẻ con, anh bỗng cảm thấy mơ hồ.
Mọi chuyện ... sao lại thành ra thế này?
Thấy người bên cạnh đứng yên, Diệu Diệu ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn Giang Nghiễn Từ, ánh mắt năm phần nghi hoặc, năm phần không hài lòng:
Đứng đây làm gì vậy? Mở cửa đi chứ!
Giang Nghiễn Từ nhập mật khẩu, "tít" một tiếng, cửa mở khóa.
Cửa vừa mở, Diệu Diệu đã phóng vào.
Giang Nghiễn Từ xách túi theo sau bước vào, nhìn cái kiểu cô bé lao vào, người không biết tưởng bé mới là chủ nhà, còn mình là khách.