Giờ ra chơi.

Sau màn “vỗ mông quốc dân” và cú khẩu chiến chấn động hành lang hôm đầu, Hạ Vy Vy chính thức trở thành... nhân vật có gương mặt được nhớ nhất trường chỉ sau idol của CLB Văn nghệ.

Vy ngồi trong lớp, vẫn còn bực mình khi nhớ đến khoảnh khắc nhục nhã đầu đời học sinh mới. Bên cạnh cô là hai cô bạn mới quen sau tiết sinh hoạt: Trang, cô nàng thích hóng drama hơn thích học, và Minh Châu, mê bánh ngọt và cười như mèo.

“Ê Vy, hôm qua tao search tên mày trong group lớp, toàn thấy tag với tên Lâm Thiên. Hai người ghê thiệt á!” – Trang lấp lửng.

“Người ta gọi là va chạm định mệnh đó nha.” – Châu nói thêm, còn làm tim tay trái tay phải.

Vy Vy lườm:

“Định mệnh cái nồi ấy! Tự dưng dính phốt với hot boy, ai đời mới chuyển trường mà bị chào đón kiểu đó?!”

Trang nhún vai cười cười:

“Nhưng cậu không biết đâu, chuyện đó giúp cậu… nổi luôn á.”

“Không cần nổi theo kiểu đập mặt vào mông người ta đâu. Cảm ơn.”

---

Cùng lúc đó, ở phía sau lớp – bàn của Lâm Thiên.

Hội bạn thân toàn nam ngồi xung quanh, mỗi người một kiểu nhưng đều chung một mục tiêu: trêu Lâm Thiên.

Tuấn Anh – da ngăm, đội phó đội bóng rổ – bật cười:

“Ê mày, vỗ mông người ta mà mặt vẫn tỉnh như đang làm bài thi quốc gia. Thật đấy, cái tầm bình tĩnh này tao chịu!”

Long – mọt sách nhưng hay hóng hớt – chỉnh kính:

“Nghe đâu cô bạn ấy từng học võ, không khéo mày vỗ trúng người có thể đá vỡ xương sườn mày đó.”

Khoa – mê game, đang gặm sandwich – chen vào:

“Mà nói thiệt, nhỏ đó nhìn ngầu phết. Không yếu đuối kiểu ‘ái da anh ơi’, mà bật lại mày căng đét. Tao thấy hợp.”

Lâm Thiên nheo mắt:

“Mấy ông rảnh không? Không cố tình, hiểu chưa? Lỡ tay. Xong rồi.”

Tuấn Anh nhướn mày:

“Ừ thì ‘lỡ tay’… Nhưng mặt mày lúc đó đỏ lên rõ luôn á.”

Lâm Thiên gõ đầu Tuấn Anh bằng quyển vở Toán.

---

Chiều hôm đó, sân trường sau giờ học.

Vy đang đạp xe ra cổng thì thấy Trang và Châu đứng chụm đầu lại bàn tán.

“Ê Vy! Hôm nay CLB Bóng rổ tuyển thành viên mới kìa, mày không định tham gia hả?” – Châu hỏi.

“Tham gia để bị vỗ mông lần hai à?” – Vy bật cười, lắc đầu.

Trang thì thầm:

“Không phải… nhưng Lâm Thiên đang ở sân bóng đó. Và… nghe nói hôm nay lớp mình đi cổ vũ có ai đó mặc đồng phục nhảy cổ động…”

Vy ngẩn người:

“Gì cơ? Mấy bà rảnh thiệt đấy…”

Trang nháy mắt:

“Vậy Vy có đi không?”

Vy ngẫm một lúc… rồi đạp xe vòng lại. Không vì Lâm Thiên. Chỉ là… cần xác minh nhân phẩm tên kia lần cuối.

---

Tại sân bóng.

Hội bạn Lâm Thiên đang khởi động, cậu thì ném bóng với dáng chuẩn như bước ra từ manga. Cổ động viên – chủ yếu là nữ – hú hét ầm trời. Và Vy… đứng lặng sau hàng cây, lén quan sát.

“Không biết ai cho cậu ta quyền được vừa học giỏi, vừa chơi giỏi, vừa đẹp trai mà… độc mồm độc miệng như thế.” – cô lẩm bẩm.

Một lúc sau, Lâm Thiên như cảm nhận được ánh nhìn, quay đầu liếc về phía cây – bắt gặp Vy.

Cậu mỉm cười, giơ tay vẫy.

Vy giật mình, quay phắt đi.

Từ phía xa, cô nghe tiếng Tuấn Anh cười lớn:

“Ê, vỗ mông nhau rồi còn chơi ngại? Đáng yêu ghê á!”

Vy: “Tôi thề… tôi mà có dao phay là mấy ông không còn nguyên vẹn đâu.”

---

Tối hôm đó, nhóm chat “Hội chị em 10A3” sáng rực:

Trang: “Hạ Vy Vy – người con gái khiến Lâm Thiên… mỉm cười!”

Châu: “Cái này là… bắt đầu rồi đúng hong?”

Vy: “Mấy bà im ngay. Không có gì hết! Chỉ là… cậu ta ném bóng khá đẹp.”

Trang: “Ồ? Rồi đó. Bắt đầu biết khen rồi!”

Vy nhìn màn hình, khẽ bật cười. Cô tắt điện thoại, tựa lưng vào giường, nghĩ đến hình ảnh Lâm Thiên giữa sân bóng.

“Ừ thì… cậu ta không quá tệ. Nhưng tôi vẫn ghét cái kiểu cong môi như biết hết mọi chuyện đó.”

Còn phía bên kia, Lâm Thiên cũng đang nhìn tin nhắn nhóm bạn:

Khoa: “Tối mơ thấy Vy chưa, ông nội?”

Lâm Thiên chỉ nhắn lại:

“Cô ấy khác. Mà khác là phiền.”

Nhưng cậu chẳng xóa tin nhắn nào cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play