Tháng mới bắt đầu bằng thông báo chấn động từ loa phát thanh của trường:
“Kính gửi toàn thể học sinh, nhân dịp ngày hội truyền thống của trường THPT Lam Hòa, nhà trường sẽ tổ chức ‘Lễ Hội Khối 10’ vào cuối tuần này. Mỗi lớp sẽ chuẩn bị một tiết mục biểu diễn và một gian hàng sáng tạo. Lớp nào xuất sắc nhất sẽ được thưởng điểm thi đua và phần quà đặc biệt từ ban giám hiệu!”
Tiếng hò reo rộn ràng khắp sân trường.
Ở lớp 10A3, không khí sôi sục như mở hội sớm.
“Tổ chức gì giờ? Gian hàng đồ ăn? Trò chơi?” – Trang hào hứng.
“Còn tiết mục biểu diễn thì sao? Lớp mình nên làm gì đó độc đáo!” – Minh Châu chen vào.
Vy ngồi ở bàn, gõ nhẹ cây bút vào mặt bàn:
“Lớp mình mạnh phần ngoại hình, chơi nhạc, hát múa không thiếu người. Sao không làm một tiết mục kết hợp – kiểu sân khấu hóa?”
Cả lớp ồ lên:
“Ủa Vy nói đúng đó!”
Và thế là—không hiểu bằng cách nào—một kế hoạch “giao vai chính cho hai người đại diện hình ảnh lớp” được đưa ra. Ai cũng biết đó là Vy Vy và Lâm Thiên.
Vy: “Khoan! Tôi không đăng ký diễn gì hết!”
Lâm Thiên: “Tôi không thích làm trò lố trên sân khấu.”
Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười “hiền” như bà tiên nhưng giọng thì sát khí: “Vì lợi ích tập thể, cô tin hai em sẽ tỏa sáng. Thế nhé!”
Cả lớp vỗ tay như pháo nổ, còn Vy với Thiên thì nhìn nhau như sắp bước vào trận tử chiến.
---
Ba ngày sau – phòng tập luyện.
Vy mặc áo phông, buộc tóc cao, gương mặt cau có.
Lâm Thiên khoanh tay tựa tường, nhìn cô tập thoại với ánh mắt nửa buồn cười nửa... thưởng thức.
“Cậu đọc thoại như đang đọc thực đơn canh chua.” – cậu nói.
“Còn cậu thì như cái tủ lạnh biết nói.” – Vy đáp không thua.
Họ đang luyện một đoạn kịch ngắn do nhóm Trang biên kịch – kể về “hai học sinh oan gia bị ép cùng làm gian hàng, cãi nhau suốt rồi lại... yêu nhau.”
Vy muốn bốc hơi khỏi trái đất.
“Cái quỷ gì đây?! Tôi không yêu ai hết!” – cô hét trong phòng tập.
Trang lật kịch bản, điềm nhiên:
“Ừ, chưa yêu thôi. Diễn mà. Mày không thấy đây là nhân duyên trời định à?”
Lâm Thiên nhếch môi:
“Chắc tôi phải cảm ơn cái 'trời định' này vì mang cô đến đập tôi giữa hành lang ha.”
---
Tối trước ngày lễ hội – lớp học.
Đèn điện bật sáng, cả lớp tổng duyệt.
Vy và Lâm Thiên đứng giữa sân khấu dựng tạm.
Đến cảnh cuối – nhân vật nam che ô cho nữ chính, rồi nói một câu “chốt hạ”:
“Tôi không chắc mình thích cậu từ lúc nào... chỉ biết là, nếu mai không gặp nữa, tôi sẽ thấy thiếu mất gì đó.”
Vy định đọc cứng ngắc như tập trước, nhưng ánh mắt Lâm Thiên nhìn cô bỗng nghiêm túc bất ngờ.
Giọng cậu dịu hơn, thật hơn. Đến mức... Vy bối rối.
Khoảnh khắc im lặng vài giây. Rồi Vy bật cười trừ, quay đi:
“Không hợp tôi đâu. Câu thoại này khiến tôi nổi da gà.”
Lâm Thiên cười nhẹ:
“Có khi... hợp hơn cô nghĩ.”
---
Ngày diễn ra lễ hội – sân trường đông nghẹt.
Lớp 10A3 với gian hàng “Trà sữa ký ức – Vẽ lại kỷ niệm học trò” được đánh giá là sáng tạo nhất. Nhưng tâm điểm vẫn là tiết mục sân khấu “Oan gia học đường” với sự góp mặt của “cặp đôi từng gây bão mạng trường”: Lâm Thiên và Hạ Vy Vy.
Khi hai người xuất hiện, tiếng cổ vũ nổ tung.
Vy cứng đờ, cố không nhìn cậu.
Lâm Thiên cúi xuống thì thầm:
“Nếu ngại quá thì nhắm mắt... tôi kéo đi luôn.”
Vy nhăn mặt:
“Cậu đúng là kẻ gây bối rối có hệ thống.”
Tiết mục kết thúc bằng một cú “tựa vai” đầy ẩn ý.
Cả sân trường hú hét. Vy thì muốn chui xuống đất. Còn Lâm Thiên? Mặt vẫn lạnh, nhưng môi lại hơi cong cong như... có chút vui.
---
Tối hôm đó.
Hội bạn của Vy lẫn hội bạn của Lâm Thiên... đều post clip sân khấu.
Caption đồng loạt là:
“Đôi này chưa dính nhau thật thì cũng sắp rồi.”
Vy gục đầu xuống bàn. Tin nhắn từ Lâm Thiên bất ngờ hiện lên:
Lâm Thiên: “Diễn ổn đấy. Mà nếu có lần sau, muốn thật không cần diễn thì báo trước.”
Vy nhìn chằm chằm màn hình. Trái tim bỗng dưng... lệch một nhịp.
Vy: “Cậu đang nói kiểu gì đấy?”
Lâm Thiên: “Kiểu cậu tự hiểu là tốt nhất.”
Vy: “…”