Ngày đầu tiên đến trường mới, Hạ Vy Vy thề sẽ sống một cuộc đời yên bình như một chiếc lá mùa thu: không va chạm, không rắc rối, không drama. Cô gái 16 tuổi, với mái tóc đen cột cao, áo đồng phục thẳng nếp, tay xách cặp, vai đeo balo, vừa đi vừa tự nhủ:
“Im lặng là vàng. Tránh rắc rối là kim cương. Làm học sinh gương mẫu là… vé lên thiên đường.”
Thế nhưng, đời mà. Ai bảo cuộc sống dễ như công thức toán lớp 10?
Bước vào dãy hành lang đông đúc học sinh mới, Vy đảo mắt tìm lớp 10A3 – lớp học mới của mình. Mắt đang dán vào tờ sơ đồ phòng học trên tay, chân vẫn bước đi như lập trình. Và rồi—
“BỐP!”
Một pha va chạm ngoạn mục. Không biết ai sai ai đúng, chỉ biết cô đã húc vào một thứ… như bức tường di động. Một thân hình cao to, rắn chắc, đầy sức sống đậm chất thể thao đập thẳng vào trán cô.
Nhưng chuyện đó chưa sốc bằng… một bàn tay không biết từ đâu đáp ngay vào mông cô.
Cả hành lang như đông cứng lại. Một giây. Hai giây.
“CẬU VỖ MÔNG TÔI?!!” – Vy hét to, cả khu hành lang quay lại nhìn.
Chàng trai trước mặt – với mái tóc đen rối nhẹ, đồng phục không sơ vin và ánh mắt vừa bất ngờ vừa lười phản ứng – ngẩn người ra vài giây, rồi cũng lùi lại một bước.
“Tôi đâu cố ý.” – giọng cậu trầm và điềm tĩnh một cách vô duyên.
“CỐ Ý HAY KHÔNG CŨNG KHÔNG THA! MUỐN CHẾT À?!”
“Này, tôi mới là người bị đâm, còn đứng không vững mà.”
“Cậu VỖ MÔNG tôi!”
“Lỡ tay. Tự nhiên ngã, tay vung trúng. Cô nghĩ tôi muốn chắc?”
“Còn cãi à?!”
“Cô cũng đâu phải thiên thần mà nói chuyện dịu dàng nhỉ?”
“Cậu muốn đánh nhau không?!”
“Muốn thì mời xuống sân bóng, đỡ phải chen chúc ở đây.”
Hai người cứ thế khẩu chiến ầm ầm giữa hành lang, bất chấp bao ánh mắt hiếu kỳ xung quanh. Mặt Vy đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà vì tức. Tên con trai chết tiệt này đúng là… đáng ghét kinh khủng!
Cuối cùng, Vy hất tóc, ném lại một câu:
“Biến đi cho khuất mắt!”
Cậu ta nhún vai, lơ đãng nói như đùa:
“Cô đã vào mắt tôi đâu mà cần khuất.”
Vy suýt nữa vứt luôn chiếc balo nặng 5kg vào mặt hắn. Nhưng thôi, không đáng. Cô hít một hơi, quay lưng đi thẳng. Cô không muốn dính dáng tới tên bất lịch sự, miệng lưỡi độc địa ấy nữa.
---
Ba phút sau.
Cô bước vào lớp 10A3 – không gian mới, bạn bè mới, mọi thứ đều lạ lẫm.
“Bạn Vy Vy là học sinh chuyển trường từ Trường THPT Tinh Hà từ nay sẽ học chung lớp với các em.” – cô giáo chủ nhiệm giới thiệu.
Vy nhẹ gật đầu, đảo mắt tìm chỗ trống. Vừa nhìn sang bên phải, gương mặt quen thuộc hiện ra – hắn!
Tên con trai "vỗ nhầm" mông cô ban nãy, đang ngồi dựa ghế, gác chân, chống cằm nhìn ra cửa sổ như diễn viên nam chính vừa bước ra từ phim thanh xuân vườn trường. Và trời ơi—mấy đứa con gái trong lớp còn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê, ngưỡng mộ.
“Lâm Thiên, đội trưởng đội bóng rổ, học bá khối 10, lạnh lùng – học sinh ưu tú toàn diện của trường.” – nhỏ bạn bàn bên ghé tai Vy thì thầm, như đọc một đoạn quảng cáo idol.
Vy thì đứng chôn chân. Sốc nhẹ. Tức nặng.
“Vận đen của tôi là có thật.” – cô nghĩ.
Lâm Thiên lúc này cũng vừa liếc sang. Nhìn thấy cô, khoé môi cậu cong lên một chút, nghiêng đầu nói nhỏ đủ để cô nghe:
“Chào mừng đến lớp. Mong mông cô an toàn những ngày tới.”
Vy: “...”
Thằng này còn muốn sống không?