“Cái tên này… đúng là sao chổi đội lốt học sinh gương mẫu!” – Hạ Vy Vy nghiến răng, tay siết chặt quai balo đến mức phát tiếng kêu ken két.
Lớp học im phăng phắc. Cô giáo chưa kịp sắp chỗ, một giọng nói từ cuối lớp vang lên:
“Cô ơi, chỗ bên cạnh em còn trống.”
Vy quay phắt sang.
Lại là hắn. Lâm Thiên.
Nửa lớp nữ liếc nhìn Vy đầy ghen tị. Một đứa mới chuyển trường lại có “vinh dự” ngồi cạnh học bá lạnh lùng – còn gì bằng?
Nhưng Vy chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Hoặc ít nhất là đổi lớp.
“Ừ, em ngồi tạm chỗ đó đi Vy.” – cô giáo gật đầu, không cho cô kịp phản đối.
Vy bước đến bàn hắn, ngồi xuống với một tốc độ… không nhiệt tình cho lắm. Cô ném balo xuống ghế, liếc sang, lạnh lùng nói:
“Đừng bắt chuyện. Tôi dị ứng với giọng mấy người không biết giữ tay.”
Lâm Thiên cười khẽ, chống cằm quay sang:
“Cô yên tâm. Mông cô không phải gu tôi.”
“CẬU–!”
Vy suýt nữa đứng phắt dậy, nhưng cô giáo đã bắt đầu giảng nội quy. Cô đành nuốt cục tức, cắm cúi mở vở. Nhưng không tập trung nổi. Cái tên chết tiệt bên cạnh vẫn đang ngồi rung chân, cười như thể vừa xem xong một bộ phim hài chiếu rạp.
---
Giờ ra chơi.
Một nhóm nữ sinh vây quanh Lâm Thiên như đàn ong tìm mật.
“Anh Thiên ơi, chiều nay luyện bóng hả?”
“Trưa nay em đi mua trà sữa, anh uống gì để em mang lên?”
“Trời ơi, ngồi gần ảnh chắc áp suất tăng cao quá trời…”
Vy đứng dậy, lách khỏi ghế, nhăn mặt. Cô lầm bầm:
“Mấy người này có bị gì không…”
Vừa bước ra cửa, cô suýt đụng trúng một nhỏ tóc uốn nhẹ, mắt kẻ eyeliner đậm, kiểu người mà Vy từng hứa sẽ “tránh xa trong mọi trường hợp.”
“Ê, nhỏ kia!” – cô gái đó nói, giọng kéo dài.
Vy quay lại, nhướn mày: “Gọi tôi?”
“Đúng. Mày là đứa mới chuyển vô, đúng không?”
Vy gật đầu.
Cô gái cười nhạt, khoanh tay:
“Đừng tưởng ngồi cạnh Lâm Thiên là ngon. Ảnh không phải người mày có thể động tới. Nhớ kỹ.”
Vy im lặng vài giây, rồi thản nhiên:
“Ờ. Cảm ơn vì cảnh báo. Nhưng mày nên nói lại với ảnh, đừng vỗ mông tao nữa.”
Cả nhóm đứng hình. Vy bước đi thẳng, mặt tỉnh bơ, để lại phía sau một đám miệng há hốc.
---
Tan học.
Vy định về sớm để tránh đụng độ "sao chổi", nhưng Lâm Thiên lại đạp xe theo sau.
“Ê, cô đi bộ hả?”
Vy không đáp.
“Tôi không cố ý thật. Nhưng vụ đó vui phết.” – cậu nói tiếp, vẫn cái giọng lười biếng, như thể đang kể chuyện con mèo nhà hàng xóm.
“Cậu bị bệnh à?” – Vy dừng lại, bực mình.
“Cũng có thể. Bệnh thích chọc người khác.”
Vy thở hắt:
“Tốt nhất là đừng chọc tôi nữa. Tôi không giống mấy nhỏ mê trai não cá vàng đâu.”
Lâm Thiên im lặng một lúc. Rồi cậu cười, nụ cười hiếm hoi nhưng có gì đó… không hẳn trêu chọc nữa.
“Tôi biết. Nhìn là biết cô khác rồi.”
Vy nhíu mày.
“Khác sao?”
“Cô là kiểu người… gây chuyện trong 5 phút, gây thù trong 5 giây.”
“Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ vậy.” – Vy đáp, gằn giọng.
Cả hai lại rơi vào im lặng, nhưng không khí lần này… lạ hơn. Không còn quá căng thẳng, mà giống như… đang quen dần với nhau.
---
Tối hôm đó, Vy nằm trên giường, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Từ cú đụng đầu như trời giáng, cú vỗ “tai nạn”, màn đấu khẩu ầm ầm, ánh mắt trời ơi của đám con gái, tới cả câu cuối của Lâm Thiên…
Cô kéo chăn trùm kín đầu.
“Không. Mình không được dính dáng tới tên đó nữa.”
Điện thoại cô bỗng rung. Một tin nhắn từ… số lạ:
[Lâm Thiên]: Nhớ lời tôi nói sáng nay nha. Mông cô – tôi hứa – an toàn.
Vy nhìn chằm chằm dòng tin nhắn.
“…Mình mà không block số này thì không phải là Hạ Vy Vy nữa.”
Và cô block thật.
Ít nhất là trong đêm đó.