Sau buổi học đầu tiên đầy biến cố, Hạ Vy Vy cứ tưởng cuộc sống học đường sẽ trở lại bình thường. Cô đã tự nhủ sẽ tránh Lâm Thiên bằng mọi giá: tránh ngồi gần, tránh nói chuyện, tránh tiếp xúc bằng ánh mắt… và đặc biệt, tránh để… mông gặp nạn lần hai.
Nhưng một lần nữa, cuộc đời lại cho cô một cú twist.
---
Tiết Ngữ Văn – tiết học định mệnh.
“Lớp mình sẽ làm bài thuyết trình nhóm hai về chủ đề: 'Một khoảnh khắc thay đổi suy nghĩ của bạn về ai đó'.” – cô giáo nhẹ nhàng thông báo.
Vy nghe tới đây liền thấy ổn. Thuyết trình nhóm hai. Dễ thở.
Cho đến khi cô giáo tiếp tục:
“Cô sẽ chia nhóm ngẫu nhiên để tạo sự công bằng và giúp các em gắn kết hơn nhé!”
Cả lớp phát ra tiếng “uầy” rên rỉ.
Vy bắt đầu căng thẳng.
Từng cái tên được gọi. Mỗi lúc một hồi hộp.
“Hạ Vy Vy đi với… Lâm Thiên.”
Bầu không khí lớp học lập tức bị hút sạch oxy. Vài tiếng “Ồ!!!” vang lên khắp nơi. Có tiếng huýt sáo. Có ánh mắt soi mói.
Vy thì như bị tát một cú không khí vào mặt. Đơ người mất vài giây.
Còn Lâm Thiên… thản nhiên ngẩng đầu khỏi bàn, quay sang Vy với nụ cười nhẹ:
“Mông an toàn chưa? Giờ tới não nha.”
Vy nắm chặt tay. Lần này, nếu có đá bay qua cửa sổ, chắc chắn là do cô ném.
---
Ra chơi – bàn thảo luận bài nhóm.
Hai người ngồi ở bàn cuối lớp. Vy mở vở, nghiêm túc:
“Chủ đề là khoảnh khắc thay đổi suy nghĩ. Cậu có ý tưởng gì không?”
“Có.” – Lâm Thiên chống cằm – “Khoảnh khắc tôi bị chửi giữa hành lang.”
Vy trừng mắt.
“Lúc đó, tôi nghĩ cô là người dễ nổi nóng. Nhưng giờ…” – cậu ngừng vài giây – “Tôi thấy đúng thật.”
“Còn tôi thì nghĩ cậu là đồ vô duyên. Và giờ vẫn giữ nguyên.” – Vy đáp, không cần suy nghĩ.
Lâm Thiên cười. Nụ cười khiến cả lớp nữ đằng xa lại rầm rì: “Trời ơi ảnh cười kìa! Ảnh chỉ cười với nhỏ đó thôi!”
Vy nhức đầu. Làm bài nhóm với hắn chẳng khác gì tham gia thử thách kiểm soát cảm xúc.
---
Chiều hôm đó – thư viện trường.
Để làm bài nghiêm túc, Vy chủ động hẹn Lâm Thiên lên thư viện.
Cậu đến trễ 15 phút, tay đút túi, đầu đội mũ lưỡi trai ngược, như thể đang đi dạo chứ không phải học.
Vy khoanh tay:
“Cậu coi đây là chuyến dã ngoại hả?”
“Không. Nhưng thấy hợp vibe làm bạn với học sinh gương mẫu như cô.” – Lâm Thiên nhún vai.
Vy thở dài. Bỏ qua.
Sau một hồi bàn bạc và ghi chép, Vy nhận ra… hắn ta không chỉ là học bá vì danh tiếng.
Lâm Thiên suy luận tốt, nói chuyện logic, còn biết cách dẫn dắt ý tưởng và chọn ví dụ minh hoạ siêu hay. Có lúc Vy còn… suýt gật gù khen hắn, nhưng kịp cắn môi lại.
Không. Kẻ thù thì không được khen. Dù hắn có đẹp trai và học giỏi đến đâu.
---
Tối hôm đó – tin nhắn bất ngờ.
Vy đang làm dở bài thì điện thoại lại rung.
[Lâm Thiên]: Cô có thật sự dị ứng với tôi không?
Vy: [Không trả lời]
[Lâm Thiên]: Vì tôi thấy cô hay nhìn tôi trộm trong thư viện. Dù cô tưởng tôi không thấy.
Vy lập tức đỏ mặt. Không phải vì tán tỉnh, mà vì tức. Tên này đúng là có radar bắt mood người khác cực nhạy!
[Vy Vy]: Tôi nhìn vì không tin nổi sao một người vừa xấc xược vừa mặt dày như cậu lại được gọi là “học bá mẫu mực”.
[Lâm Thiên]: Vậy cô đang nghiên cứu mẫu sinh vật lạ? Cũng được. Miễn là cô thấy tôi thú vị.
Vy ném điện thoại lên giường, úp mặt vào gối.
“Mình mà còn tiếp xúc với hắn nữa là tự đào mộ. Thật đó.”
Nhưng sâu trong đầu cô, câu “Miễn là cô thấy tôi thú vị” cứ vang lên như bản nhạc không tắt được.