Thứ hai. Tiết Văn thứ ba.
Lớp 10A3 háo hức lạ thường.
Lý do? Vì hôm nay là ngày thuyết trình – và cặp được mong đợi (kiêm bị soi mói) nhiều nhất chính là: Lâm Thiên và Hạ Vy Vy – bộ đôi từng gây chấn động hành lang bằng màn “va chạm đậm đà”.
Vy Vy bước lên bảng với vẻ ngoài gọn gàng: tóc cột cao, sơ mi trắng thẳng thớm, bảng thuyết trình dán gọn gàng trong tay. Bên cạnh cô là Lâm Thiên, vẫn phong cách lười biếng nhưng lôi cuốn: áo sơ mi không sơ vin, tay đút túi, dáng đứng nửa lười nửa tự tin.
Ánh mắt cả lớp đổ dồn.
Một vài bạn nữ thì thầm:
“Trời ơi, nhìn hai người đó đi…”
“Cặp đôi oan gia bản full HD đây mà…”
“Không ngờ họ chịu hợp tác thiệt luôn á!”
Cô giáo gật đầu:
“Các em bắt đầu đi.”
---
Vy mở lời trước.
“Chào cô và các bạn. Chủ đề của tụi mình là ‘Một khoảnh khắc thay đổi suy nghĩ của bạn về ai đó’. Và… không giấu gì, mình sẽ kể về một người mình từng rất ghét…”
Cả lớp: Ồ…
Vy liếc sang Lâm Thiên, rồi tiếp:
“… một người mình nghĩ là bất lịch sự, kiêu ngạo và phiền phức.”
Một vài tiếng cười bật ra.
Lâm Thiên vẫn im lặng, khoanh tay, khoé môi khẽ nhếch.
“Nhưng rồi, khi phải làm việc chung, mình nhận ra… người đó cũng không tệ. Dù miệng thì hơi… độc, nhưng đầu óc thì rất thông minh, suy nghĩ sâu sắc, làm việc nghiêm túc hơn vẻ ngoài lười biếng của cậu ấy.”
Vy dừng một chút. Rồi bất ngờ nói:
“Và khoảnh khắc mình thay đổi suy nghĩ… là khi cậu ấy gửi mình một tin nhắn hỏi: ‘Cô có dị ứng với tôi không?’.”
Cả lớp: Hả?!
Tiếng xì xào vang lên. Có người còn cười khúc khích.
Vy đỏ mặt, vội quay sang Lâm Thiên:
“Giờ tới lượt cậu.”
Lâm Thiên liếc cô, rồi quay lên nhìn cả lớp.
“Ban đầu, mình nghĩ bạn nữ cùng nhóm là kiểu người nóng nảy, thích làm quá mọi chuyện. Nhưng sau vài buổi làm việc, mình phát hiện... cô ấy có logic tốt, luôn cố gắng và không ngại đối đầu. Mình thấy tôn trọng điều đó.”
Ánh mắt cậu dừng ở Vy vài giây.
“Và khoảnh khắc khiến mình thay đổi suy nghĩ... là khi thấy cô ấy nén giận, cắn môi, nhưng vẫn nghiêm túc làm việc với mình – dù cực kỳ không ưa mình.”
Cả lớp lần nữa bật cười, đồng thời trầm trồ.
---
Sau tiết học, vài bạn nữ kéo Vy lại, cười nửa đùa nửa thật:
“Cậu với Lâm Thiên… có gì đó đúng không?”
“Cậu nói thật hay diễn vậy trời?”
“Làm việc chung mà ăn ý dữ thần luôn á!”
Vy lắc đầu lia lịa:
“Không, không có gì đâu! Mình chỉ… làm bài nhóm thôi!”
Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó lạ lắm đang âm ỉ.
---
Chiều hôm đó – giờ tan học.
Vy dắt xe ra khỏi cổng trường thì thấy Lâm Thiên đứng dựa tường, đang nghịch điện thoại.
Thấy cô, cậu cất:
“Không tệ. Cô phát biểu nghe cũng không đến nỗi ‘bốc hỏa’ như mọi khi.”
Vy hừ một tiếng:
“Còn cậu... biết lắng nghe, không chen ngang như tưởng tượng.”
“Thế à?” – Lâm Thiên nhướng mày – “Vậy cô thay đổi suy nghĩ rồi?”
“…Chỉ một chút thôi. Đừng ảo tưởng.” – Vy cãi, nhưng môi đã hơi cong cong.
Lâm Thiên khẽ cười. Rồi quay lưng bước đi.
Vy nhìn theo bóng cậu, tự dưng thở dài.
“Mình bắt đầu gặp vấn đề rồi. Và tên vấn đề đó tên là… Lâm Thiên.”