Edit: Libra
Trước khi chuẩn bị rời đi, Hạ Thời Ngọ lên tiếng: "Bây giờ còn có người viết nhật ký sao?"
Ý ngoài mặt chữ, người đứng đắn ai còn viết nhật ký bằng tay, câu này Nhạc Nhạc nói với cô không ít lần.
Chúc Sơ Nhất nặn ra vẻ mặt tươi cười giả tạo: "Em muốn ghi lại những khoảnh khắc ngọt ngào hàng ngày của chúng ta."
Dù lời khen là giả dối cũng vẫn dễ nghe, đặc biệt là đàn ông, những người đàn ông tự tin, tự đại, tự cao, tự phụ, chỉ cần là đàn ông đều thích.
Hạ Thời Ngọ: …
Cái quái gì vậy?
Người đàn ông xoay người rời đi, Chúc Sơ Nhất hất mái tóc dài, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, tạo dáng quyến rũ: Đàn ông mà còn ngại ngùng.
Chúc Sơ Nhất cất kỹ quyển nhật ký nhỏ của mình, tìm một chiếc quần jean và áo phông trắng mặc vào, xuống tầng đợi vài phút, Hạ Thời Ngọ thay một chiếc quần dài màu đen, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu đi từ trên lầu xuống.
Ánh mắt rơi trên người cô khẽ nhíu mày, Chúc Sơ Nhất hiểu ý, chê cô ăn mặc không đứng đắn.
Cái này mà không đứng đắn, kén cá chọn canh, quần jean áo phông trắng chẳng lẽ không phải người mặc sao, không đẹp sao, có lộ chỗ không nên lộ đâu, cô cong khóe miệng cười ngọt ngào: "Mẹ rất thích em mặc như vậy, mẹ nói trẻ trung tràn đầy sức sống."
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, không nói một lời, sải bước chân dài ra khỏi cửa biệt thự.
Chúc Sơ Nhất bĩu môi sau lưng anh, vui vẻ đi theo.
Thần Viên ở ngoại ô, dựa núi tựa sông, môi trường thanh bình yên tĩnh. Biệt thự của Hạ Thời Ngọ ở khu đất tấc đất tấc vàng trung tâm thành phố, cách tòa cao ốc Hạ Thị trên phố tài chính Hoài Hải không xa.
Đường đến Thần Viên hơi xa, hơn nữa cuối tuần đường xá không mấy thuận lợi, hơn một tiếng đồng hồ lái xe, hai người đều không mở miệng nói chuyện, đây là trạng thái bình thường trong cách họ ở chung.
Cô im lặng, nhưng điện thoại di động không ngừng hoạt động, mà Hạ Thời Ngọ sau khi cầm điện thoại một lần liền nhắm mắt dưỡng thần.
Thỉnh thoảng Chúc Sơ Nhất liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt có chút mệt mỏi, tối qua mệt lắm sao, sau khi ánh trăng sáng trở về, quả nhiên trở nên khác thường. Cô còn nghi ngờ có phải anh “không được” không, nào phải “không được”, là chỉ “được” với ánh trăng sáng thôi.
Hạ Thời Ngọ nhắm mắt giả ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ khe khẽ, anh đột ngột mở mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Chúc Sơ Nhất, mà người kia trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau có chút kinh ngạc và hoảng loạn, sau đó nhanh chóng né tránh.
Vì sao Chúc Sơ Nhất cười, Hạ Thời Ngọ không nghĩ nhiều, chỉ cần cô an phận không gây chuyện, sau một năm hợp đồng kết thúc, anh sẽ không bạc đãi cô.
Đợi khoảng một phút, Chúc Sơ Nhất cẩn thận liếc nhìn Hạ Thời Ngọ, anh đã nhắm mắt.
Một đoạn đường im lặng, cuối cùng cũng đến biệt thự nhà họ Hạ ở Thần Viên.
Chúc Sơ Nhất theo sau Hạ Thời Ngọ xuống xe, bên phải sân có một chiếc Mercedes đang đậu không mấy quen thuộc, xem ra là nhà có khách.
Vào cửa, trong phòng khách rộng lớn có hai người, bà Hạ đoan trang ngồi trên sô pha, mà đối diện bà là một cô gái xinh đẹp, Vân Tử Quan.
Vãi, đây là kịch bản gì vậy, sao hoàn toàn không theo lẽ thường, tổng tài bá đạo và ánh trăng sáng gặp phụ huynh, mang cô theo là sao? Chẳng lẽ muốn cùng nhau nói rõ mọi chuyện, loại kịch này cũng có thể diễn như vậy sao? Ép cung? Cô không xem cung đấu nha, thân ái! ~
Xong rồi, nhất định là tối qua thức khuya nên vắt kiệt trí tuệ của cô rồi.
Nhìn ánh trăng sáng, OMG, chiếc váy dài của Georges Hobeika, đây là chiếc váy cô từng thấy trên tạp chí thời trang, vừa đẹp vừa thần tiên, từng đường kim mũi chỉ đều thể hiện chi tiết tinh xảo vô song của hàng được may đo cao cấp.
Chẳng trách Hạ Thời Ngọ dùng ánh mắt đó nhìn cô, Vân Tử Quan tùy tiện mặc một bộ cũng là hàng haute couture, vừa đẹp vừa tiên, người ta về rồi, khuôn mặt này của cô cũng vô dụng rồi, ọe.
Bà Hạ vẫn luôn hiền từ: "Sơ Nhất đến rồi đấy hả."
Bà Hạ vẫn luôn rất thân thiện đối với cô, theo đánh giá của cô, có thể gọi là yêu thích, tình hình này không giống như đang ấp ủ chuyện hệ trọng, cô vẫn phải diễn tốt vai con dâu: "Mẹ, sức khỏe mẹ tốt hơn chưa ạ?"
"Cảm lạnh nhẹ không có gì đáng ngại, Sơ Nhất mau lại đây đi."
Chúc Sơ Nhất đi tới ngồi xuống bên cạnh bà Hạ, bà Hạ nắm lấy tay cô: "Sơ Nhất, để mẹ giới thiệu với con, đây là Vân Tử Quan, mẹ chứng kiến con bé lớn lên, coi như con gái ruột vậy, trước đây con bé ở nước ngoài, các con chưa gặp nhau."
"Tử Quan, đây là Sơ Nhất, hai đứa mới kết hôn không lâu, con ở nước ngoài nên cũng không bảo con về, sau này qua lại nhiều vào, đứa nhóc này rất đáng yêu."
Chúc Sơ Nhất lập tức ngơ ngác, bà Hạ đang cho cô một thân phận chính thức, trời ơi, mẹ chồng tốt như vậy rất khó tìm được trên đời.
Nhưng mà mẹ nhận nhầm thân phận rồi, con, thế thân, là người nhận tiền, mẹ yêu thương nhầm người rồi.
Tư liệu sống, ánh trăng sáng không được mẹ tổng tài bá đạo yêu thích, mẹ tổng tài một tay che trời nhất thời thích nữ phụ độc ác, chuỗi logic cốt truyện sắp hoàn chỉnh, bà Hạ, con yêu mẹ quá.
Ánh mắt ấm áp của bà Hạ nhìn Chúc Sơ Nhất, đứa bé ngốc này nhất định là lo lắng những chuyện kia, bà vỗ nhẹ mu bàn tay Chúc Sơ Nhất, trao cho cô một ánh mắt an tâm.
Chúc Sơ Nhất cảm động đến sắp khóc, trên đời sao lại có mẹ chồng tốt như vậy, những người viết bà mẹ chồng độc ác như vậy, các người toàn là đồ xấu xa.
Cứ như cô không định làm như vậy ấy.
Chúc Sơ Nhất nhìn Vân Tử Quan, nụ cười của ánh trăng sáng tao nhã rộng lượng, không hề né tránh: "Bác gái, tối qua con và Sơ Nhất đã gặp nhau rồi ạ."
Gọi cô bằng tên, có vẻ thân thiết hơn vài phần, giọng nói của ánh trăng sáng dịu dàng ôn nhu, ai nghe cũng không nỡ ác ý: "Mẹ, tối qua chúng con đã gặp nhau rồi."
"Ai da, mẹ quên mất, hôm qua Tử Quan về, các con đều đến triển lãm tranh." Bà Hạ xoa xoa thái dương: "Người già rồi, hay quên, còn có đứa không làm mẹ bớt lo."
Trong không khí có chút lúng túng, bầu không khí lúng túng không phải giữa Vân Tử Quan và Chúc Sơ Nhất, mà là giữa hai mẹ con kia.
Hai mẹ con nhà họ Hạ không hiểu sao lại không thân thiết chút nào, Hạ Thời Ngọ rất ít khi về Thần Viên, trừ những ngày lễ, chỉ khi nào đi nước ngoài lâu mới về một lần. Chúc Sơ Nhất không biết nguyên nhân, cô từng nghĩ, có phải bà Hạ chia rẽ Hạ Thời Ngọ và Vân Tử Quan dẫn đến mối bất hòa giữa hai mẹ con không. Nhưng nhìn hôm nay, bà Hạ làm gì có chuyện không thích Vân Tử Quan chứ?
"Tử Quan ở lại ăn tối nhé, hơn nửa năm nay bác cũng không gặp Cảnh Hành, con gọi điện thoại bảo nó qua đây. Lần này con về có thể ở lại lâu hơn không?"
"Bác gái, con chuẩn bị thành lập thương hiệu riêng trong nước, sẽ không đi nhanh như vậy, chắc là chạy đi chạy lại thôi ạ."
Vân Tử Quan từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười dịu dàng, Chúc Sơ Nhất thầm cảm thán, vẻ đẹp như vậy đáng để tổng tài nhớ nhung nhiều năm, tương tư thành bệnh cả đời không quên, mắt nhìn người của Hạ Thời Ngọ vẫn rất tốt.
Bà Hạ ngồi mệt rồi, muốn lên tầng nghỉ ngơi, Chúc Sơ Nhất xung phong muốn đi cùng, bà Hạ nói: "Con ngồi đi, bảo Thời Ngọ đi lấy thuốc cho mẹ."
Sau khi bà Hạ lên tầng, Hạ Thời Ngọ nhận lấy thuốc và nước từ tay quản gia, đi thẳng lên tầng.
Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, bà Hạ nhận lấy nước Hạ Thời Ngọ đưa: "Thời Ngọ, con kết hôn rồi, bây giờ Sơ Nhất là vợ con, đừng tưởng mẹ không biết con nghĩ gì, tốt nhất con đừng nghĩ chuyện đối phó với mẹ."
Hạ Thời Ngọ đưa thuốc qua: "Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt thì nghỉ ngơi cho khỏe, con đã cưới cô ấy, tất nhiên sẽ không bạc đãi cô ấy."
Người trong biệt thự anh rất giữ quy tắc, sẽ không đồn đại, đương nhiên anh nghe ra được lời ẩn ý trong câu nói của mẹ, ai nói vậy? Chúc Sơ Nhất kể khổ với mẹ anh sao?
Thấy Hạ Thời Ngọ xuống tầng, Chúc Sơ Nhất vội vàng đứng dậy đi lên, cô rất biết thức thời muốn nhường không gian dưới tầng cho họ, chưa từng thấy nữ phụ thế thân nào rộng lượng như vậy, ai bảo cô đẹp người đẹp nết chứ.
Đi đến bậc thang nghỉ, người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô đi tới, Hạ Thời Ngọ lên tiếng: "Tôi đã cảnh cáo cô rồi, an phận chút."
Mặt Chúc Sơ Nhất ngơ ngác, làm sao cô không an phận cho được, cô, cô người đẹp, lương thiện: "Cái gì?"
"Trong lòng cô rõ, tự biết vị trí thân phận của mình đi." Hạ Thời Ngọ nói xong lướt qua người cô, cơn gió thổi qua, con mẹ nó đều là thái độ không vui.
Cái tên này dở chứng gì vậy, sao khó hầu hạ thế nhỉ, từ khi ánh trăng sáng trở về liền khác thường, quả nhiên lời đồn là thật. Cái tên này đúng là nhớ nhung ánh trăng sáng, bảo bối trong lòng, anh mà đề nghị ly hôn thì cô lập tức nhường chỗ cho hai người.
Cô còn muốn nói chuyện với bà Hạ, bây giờ lại không muốn nữa, mặc dù bà Hạ rất tốt, nhưng đó cũng là mẹ ruột của Hạ Thời Ngọ, bà đây không hầu nữa.
Cô nằm ở ban công tầng hai tắm nắng.
Ánh nắng thật đẹp, gió thổi đến mang theo chút mát mẻ, nhiệt độ không khí tháng tư rất dễ chịu, biệt thự Thần Viên dựa núi tựa sông, nhìn ra xa, đất rộng của nhiều, kiến trúc san sát như vảy cá ẩn hiện trong bóng cây.
Gió ơi gió, thổi tung niềm kiêu hãnh phóng túng của tôi, gió ơi gió…
Mơ mơ màng màng thoải mái dễ chịu, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy dưới tầng không có một tiếng động.
Cô nhẹ nhàng bước xuống tầng, tầng một không có ai, nhìn quanh bốn phía, cửa kính phản chiếu bóng dáng hai người, cô nhỏ nhẹ cẩn thận chạy tới, oa, lại có hiện trường bắt gian để xem, đúng là có phúc mà.
Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, chân cũng sắp tê rồi, không nói chuyện giao lưu cái gì, hóa ra trước đây họ cũng ở chung kiểu này, như vậy sao được chứ, không phải ai cũng là giun đũa chui được vào bụng người khác đâu.
Vân Cảnh Hành bước vào biệt thự nhà họ Hạ liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Chúc Sơ Nhất dựa vào cửa sổ, trông cô đơn giản, dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong cái đầu nhỏ nhắn kia hình như chứa một con quỷ tinh nghịch.
"Lại xem ong mật yêu nhau sao?"
Chúc Sơ Nhất xem đến nhập thần, bị tiếng nói đột ngột làm giật mình suýt ngã, may mà Vân Cảnh Hành đỡ cô một tay.
"Cái đó, cái đó, anh đi lại không có tiếng động gì hết vậy."
Vân Cảnh Hành bất đắc dĩ cười: "Tốt nhất đừng hiểu lầm, tôi đề nghị cô trực tiếp mở cửa, chứ không phải giống lần trước và lần này." Anh ấy chỉ về phía cửa: "Lén lút nhìn trộm, cô là vợ cậu ấy đấy."
Má ơi, người đàn ông có tam quan siêu chuẩn.
Người trong lòng của em gái anh, trong mắt em gái anh viết đầy chữ "vẫn còn yêu anh", em gái anh…
Sao nghe như đang chửi bóng gió vậy.
Cô cảm thấy, lần này mình vẫn có thể giải thích thêm một chút: "Sự kỳ diệu của tạo hóa vĩ đại đến nhường nào, sức hấp dẫn bẩm sinh của đấng tạo hóa thần kỳ đến nhường nào, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không thể xúc phạm…" Giang hồ hiểm ác, không được thì rút thôi, Chúc Sơ Nhất vừa định chuồn, Phương Viễn đi từ bên ngoài vào: "Nè hai người, Thời Ngọ đâu rồi?"
Chúc Sơ Nhất lắc đầu: "Không thấy."
Phương Viễn nhìn Vân Cảnh Hành, người sau dừng lại một lúc, Chúc Sơ Nhất nói: "Anh Vân vừa vào, anh ấy cũng không thấy."
Phương Viễn lấy điện thoại ra gọi, Chúc Sơ Nhất tặc lưỡi, đồ chướng mắt, kỳ đà cản mũi.
Rất nhanh Hạ Thời Ngọ đi từ cửa sau hoa viên biệt thự vào, phía sau còn có Vân Tử Quan.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đồng thời có một sự ăn ý ngầm không nói thành lời…
Mấy người đàn ông ngồi trong phòng nói chuyện, Chúc Sơ Nhất xem cá bên ao, Vân Tử Quan lấy một cái hộp từ trên xe đưa cho cô: "Quà chuẩn bị cho cô, hy vọng cô thích."
"Cái này, ngại quá." Trong lòng vui như mở hội, có quà, cô nhận được vài món quà rồi, tùy tiện chọn một món cũng đủ bằng cô kiếm mấy năm.
"Là quà cưới tặng hai người."
Đầu nhỏ của Chúc Sơ Nhất không xoay chuyển được nữa, tình huống gì đây, cô ta thật lòng muốn tặng quà sao, nhưng trông cô ta rất chân thành.
Đôi mắt hai tám tuổi nhìn thấu sự đời của cô, tự động lựa chọn mù trước món quà.
Phương Viễn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn hai người phụ nữ đẹp như tiên đang nói cười vui vẻ bên ngoài, trêu chọc bạn thân: "Ê, bây giờ chơi lớn vậy luôn, có thể chung sống hòa bình rồi."
Hạ Thời Ngọ nhàn nhạt liếc Phương Viễn: "Cậu nghĩ tôi là cậu chắc."
Phương Viễn cười gian xảo, giải thích: "Tôi rất chung tình, từ trước đến nay chỉ yêu một người, cậu thì tôi không biết, kiến thức của tôi ít, lần đầu tiên thấy chung sống hòa bình như vậy, vẫn là thủ đoạn của cậu cao tay."
Hạ Thời Ngọ hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời kẻ không biết điều.
"Này, cậu nói trong đầu Tiểu Sơ Nhất nghĩ gì vậy, chuyện của cậu và Vân Tử Quan sắp lan ra đầu đường cuối ngõ rồi, chắc chắn tám trăm phiên bản đã lọt vào tai Chúc Sơ Nhất, cô nhóc này có thể ở chung với Vân Tử Quan như vậy, thậm chí còn không cảm thấy chút ghen tuông nào."
Anh ta hếch cằm: "Nhìn kìa, cười tươi như hoa ấy."
"Tình huống gì đây, không giống đang ghen lắm."
"Không thể nào, sao cô ấy lại không ghen?"
"Sao cô ấy không ghen?" Càng nghĩ càng thấy vô lý, đột nhiên Phương Viễn bị suy đoán của mình làm cho kinh ngạc: "Chẳng lẽ, Sơ Nhất không thích cậu?"
"Vãi, Hạ Thời Ngọ, sức hấp dẫn của cậu không ổn rồi."
Hạ Thời Ngọ……