Edit: Libra
Món quà Vân Tử Quan tặng là một đôi đồng hồ Patek Philippe, mặt đồng hồ được thiết kế chạm khắc hoa văn tinh xảo, một chiếc ẩn chứa hình ảnh mặt trời, mặt trăng, các vì sao và biển cả, trông vô cùng độc đáo, chắc chắn mang một ý nghĩa tốt đẹp, quan trọng hơn là nhất định có giá trị không nhỏ.
Chúc Sơ Nhất cố gắng kìm nén thôi thúc muốn cắn một miếng, nhìn xem, người ta vừa xinh đẹp lại vừa hào phóng, cô thật sự quá thích ánh trăng sáng rồi.
Lúc này, mấy người đàn ông đi từ bên trong ra, ánh mắt Hạ Thời Ngọ rơi trên tay cô, cô theo bản năng rụt tay che đi, động tác nhỏ đó như viết, của tôi, không cho anh.
Đồng hồ là một đôi, chiếc còn lại đương nhiên là cho Hạ Thời Ngọ.
Hạ Thời Ngọ không để ý đến hành động nhỏ của cô, ai cũng có tính cách riêng, tham tiền không sao, chỉ cần cô an phận, nếu cô tham lam vô độ, muốn tất cả mọi thứ, vậy thì cô đừng hòng có được gì.
Phương Viễn nói Chúc Sơ Nhất không ghen, như vậy tốt nhất!
Chúc Sơ Nhất chìm đắm trong niềm vui tiền trên trời rơi xuống, Phương Viễn lén lút tiến lại gần cô: "Này, trông cô vui thế."
Cô ngẩng mặt cười tươi, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, có tiền ai mà không vui: "Vui vẻ không tốt sao?"
Phương Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười chân thành của cô, không khỏi suy nghĩ, Chúc Sơ Nhất ngày thường ngoan ngoãn đáng yêu, rất nghe lời Hạ Thời Ngọ, cúi đầu vâng dạ, ánh mắt yêu thương không giấu nổi. Một người phụ nữ bình thường yêu một người đàn ông, đối mặt với những lời đồn đại kia sao có thể thản nhiên như vậy.
Cô không chỉ thản nhiên, mà giống như hoàn toàn không để ý, hay là cô giả vờ, không phải nói không thể chung sống hòa bình, nhưng không thể như kiểu đó, như vậy quá hòa bình rồi. Sự đơn giản vui vẻ của Chúc Sơ Nhất không giống như người có thể giả vờ thản nhiên khi gặp chuyện này: "Cô có thích chồng cô không?"
Đồ ngốc, bà đây thích anh ta làm gì, bà đây thích tiền của anh ta: "Sao lại không thích chứ, anh Phương Viễn có ý gì vậy." Chẳng lẽ biểu hiện của cô khiến người ta nhìn ra sơ hở, phải cố gắng không thể để người ta nhìn ra sơ hở. Cô càng nói càng tủi thân, nhích bước chân đến gần Hạ Thời Ngọ: "Chồng ơi, Phương Viễn quá đáng lắm, nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh." Chúc Sơ Nhất nổi hết cả da gà vì cái giọng điệu "trà xanh" của mình.
Chỉ thấy sắc mặt Hạ Thời Ngọ càng lúc càng trầm xuống, không nói một lời.
Lại giả vờ ra vẻ, ánh trăng sáng về rồi, không muốn diễn nữa thì nói thẳng, bà đây cũng mệt lắm, còn có cái tên đại thiếu gia Phương gây chuyện thích thêm kịch này nữa: "Thời Ngọ, đây là quà cưới chị Tử Quan tặng chúng ta."
"Cứ giữ lấy đi." Hạ Thời Ngọ lạnh lùng lên tiếng, nói xong xoay người rời đi.
Chúc Sơ Nhất quay đầu nhìn Vân Tử Quan, thái độ của Hạ Thời Ngọ không đến mức quá rõ ràng, nhưng với sự hiểu biết của Vân Tử Quan về anh, chắc hẳn đã nhận ra người đàn ông không vui.
"Anh ấy vui lắm." Lời nói "lạy ông tôi ở bụi này" này càng thêm khẳng định thái độ của Hạ Thời Ngọ đối với cô, khiến người ta cảm thấy cô đang cố gắng giải tỏa sự lúng túng khó xử của mình.
He he, Chúc Sơ Nhất cô đúng là đại thông minh tuyệt thế.
Vân Tử Quan khẽ mỉm cười, không nói gì.
Chúc Sơ Nhất xoay người, ánh mắt chạm phải một ánh mắt dò xét của Vân Cảnh Hành.
Vân Cảnh Hành không phải người nhiều chuyện, mặc dù chỉ gặp mặt vài lần ngắn ngủi, nhưng vài hành động vô tình của Chúc Sơ Nhất đã bộc lộ một chút nội tâm của cô. Anh ấy có thể khẳng định, sự để ý của cô là giả vờ, không để ý mới là bản chất thật của cô.
Tại sao phải giả vờ để ý, lừa gạt tình cảm của Hạ Thời Ngọ?
Không, khả năng nhìn thấu của Hạ Thời Ngọ tuyệt đối không tầm thường, ngày đêm ở chung sao anh có thể không biết dấu vết diễn kịch của cô. Không phải cô diễn quá giỏi, mà là anh ấy bắt gặp cô lén lút quan sát Thời Ngọ và Tử Quan, cô không hề có chút tức giận, không hề có chút ghen tuông.
Ánh mắt giao nhau, nụ cười nhàn nhạt của Vân Cảnh Hành trở nên đậm hơn, Chúc Sơ Nhất nặn ra vẻ mặt tươi cười giả tạo, cô chột dạ, cái chột dạ bị người ta nhìn thấu, đặc biệt là đối diện với Vân Cảnh Hành. Ai bảo cô tự có vài hành vi bị anh ấy bắt gặp, xem ra sau này ăn dưa phải cẩn thận, hơn nữa hai lần ăn dưa toàn ăn một mình, hai người này biết giữ gìn quá, thật vô vị.
Từ Thần Viên trở về biệt thự nhà họ Hạ đã là một giờ sáng, Chúc Sơ Nhất chạy nhanh như bay lên tầng, mở hộp lấy đồng hồ ra.
Thật đẹp, thật xa xỉ, thật, đắt.
Cô tìm chuyên gia giám định hàng xa xỉ mà mình vẫn liên lạc, gửi ảnh qua.
Lát sau, đối phương trả lời tin nhắn: [Mẫu đồng hồ này trên thị trường không còn nữa, là mẫu của mấy năm trước.]
Chúc Sơ Nhất: [Hả? Mẫu của mấy năm trước?]
Đối phương nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Mẫu giới hạn ba năm trước, không mua được đâu, có giá trị sưu tầm, ít nhất ba triệu tệ trở lên.]
Ba triệu tệ, người có tiền tặng quà hào phóng như vậy sao, tiền là gió thổi đến sao, không xót hả? Một chiếc đồng hồ ba triệu tệ, hai chiếc đồng hồ sáu triệu tệ, tặng quà? Giàu, siêu giàu, không kém gì sự giàu có của Hạ Thời Ngọ. Không không không, đây không đơn giản chỉ là giàu, đây rõ ràng là vì yêu mà vung tiền như rác.
Tình nghĩa này cảm động trời đất. Cô hai mươi tám tuổi, có một đôi mắt sáng suốt nhìn thấu sự đời, hai người kia thật sự vẫn còn yêu nhau.
Ba triệu tệ à ba triệu tệ, đau như cắt da cắt thịt.
Cô tự nhủ, Chúc Sơ Nhất, mặc dù cô tham tiền, nhưng không thể trắng trợn chiếm đoạt đồ của người khác. Đây là hành vi vô đạo đức, lương tâm cô sẽ (không hề) bị khiển trách. Chúc Sơ Nhất cầm hộp lên lầu.
Hạ Thời Ngọ ở phòng ngủ, cửa không đóng, một tay người đàn ông cầm điện thoại nói chuyện, một tay cởi cúc áo sơ mi, khi mở rộng cổ áo lộ ra vẻ phóng khoáng quyến rũ, chậc chậc chậc chậc, thật con mẹ nó gợi cảm. Nói thật, ngoài thân phận ông hoàng kim cương của Hạ Thời Ngọ ra, anh còn có bờ vai rộng, eo thon, chân dài, thêm một làm da đẹp tinh xảo, tiếc là làn da đẹp đến đâu cũng không có một tâm hồn thú vị.
Vóc dáng này, mặc quần áo thật đáng tiếc!
Nhìn thấy ánh mắt tham lam không chớp mắt của cô, kết hợp với lời mẹ anh nói hôm nay, trong lòng Hạ Thời Ngọ dâng lên một tia lạnh lẽo: "Có chuyện gì?"
Chúc Sơ Nhất hoàn hồn, cô bước tới, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Quà của chị Tử Quan, anh một chiếc em một chiếc, là đồng hồ đôi."
Hạ Thời Ngọ không có ý muốn nhận hộp đồng hồ, đôi mắt sắc như dao kia như muốn lóc thịt cô ra. Chuyện ở Thần Viên trước đó hiện lên trong đầu, cô đã làm gì đâu, chẳng làm gì mà đã bảo cô an phận, cô mà nổi cơn lên, đại thiếu gia anh e là không chịu nổi.
Cô mở hộp ra: "Đẹp lắm, cùng một kiểu."
Ánh mắt người đàn ông rơi trên chiếc đồng hồ, đột nhiên tối sầm lại, Chúc Sơ Nhất nói: "Có phải rất đẹp không, hơn nữa rất hợp với khí chất của anh."
"Để đó đi."
Cô đặt hộp đồng hồ lên bàn, cười dịu dàng: "Em về phòng trước đây, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng quá vất vả."
-- Mệt chết cũng không liên quan đến cô, nể tình anh là vé cơm dài hạn của cô, sức khỏe bình an vẫn là quan trọng nhất nha.
Chúc Sơ Nhất nói xong, thong thả, chậm rãi xoay người xuống tầng, lười để ý đến người đàn ông thần kinh.
Về đến phòng ngã xuống giường, cô cầm đồng hồ càng nhìn càng thích, ba triệu tệ, ba triệu tệ đó, lại là một khoản tài sản khổng lồ. Cô nhìn đi nhìn lại trước sau trái phải trên dưới, chỉ có chút xíu kim cương này, sao lại đắt đến vậy nhỉ. Cô vô tình phát hiện phía sau mặt đồng hồ có một chữ rất nhỏ, ánh sáng quá tối, cô bật đèn pin điện thoại lên, chữ nhỏ trên đó là: Hạ.
Hạ?
Chúc Hạ?
Hạ Thời Ngọ?
Là cô cầm nhầm sao, nhưng cô chắc chắn đây là mẫu nữ mà, không sai.
Cũng chẳng sao, cô không quan tâm chuyện này.
Cô lấy quyển nhật ký nhỏ ra.
Ngày 21 tháng 4, trời nắng.
Cái tên vé cơm dài hạn đột nhiên biến thành chó, bà đây an phận tạo cơ hội cho hai người như vậy, còn bảo tôi tự biết thân phận, thân phận gì, làm việc lấy tiền, thế thân giao dịch công bằng. Vẫn luôn tỉnh táo lắm, thật sự cho rằng bà đây thích anh, đồ chó mất lương tâm, chị gái xinh đẹp thích anh cái gì chứ, chẳng trách bị đá chỉ có thể cưới thế thân nhìn mặt giải sầu, đáng đời.
Chị gái xinh đẹp thật tốt, quà tặng càng tốt.
Một chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Thu nhập, ba triệu tệ.
Hạ Thời Ngọ nhận được tin nhắn, là của Vân Tử Quan: [Món quà muộn đã gửi đến, chúc mừng hai người]
Hạ Thời Ngọ không hiểu vì sao Vân Tử Quan lại tặng chiếc đồng hồ này, mẫu đồng hồ này ba năm trước họ đã xem ở triển lãm đồng hồ Basel, cô ta nói rất thích, anh tặng cô ta: [Đây là của em.]
Vân Tử Quan: [Để không cũng phí, coi như tận dụng vậy.]
Hạ Thời Ngọ không trả lời tin nhắn, Vân Tử Quan cũng không gửi thêm tin nào.
Người đàn ông mặc áo ngủ, đoan trang ngồi bên cửa sổ, rượu trong ly càng lúc càng đậm màu, tỏa ra hương nho. Anh đặt ly xuống, ngón tay thon dài cầm chiếc đồng hồ kia lên, nhìn vài lần rồi đặt lại vào hộp, tiện tay đóng nắp lại.
Hạ Thời Ngọ không nhìn thấy chữ khắc ở mặt sau.