Edit: Libra

Trong hành lang rộng lớn trang nghiêm của triển lãm, một chiếc Maybach vững vàng uy nghiêm từ từ dừng lại, cô gái mặc chiếc váy dạ hội dài Givenchy Haute Couture bước xuống xe.

Khuôn mặt cô gái nở nụ cười lịch sự ôn hòa, cực kỳ tiết chế, chiếc cổ thiên nga thon dài có đường cong tuyệt đẹp, chiếc váy hai dây dài màu hồng nude tôn lên vẻ đẹp như tạc tượng, làn da trắng như tuyết.

Có người nhỏ giọng nói móc đầy quái gở: "Ui cha, cái người đẹp như tiên giáng trần này sao nhìn quen mắt thế nhỉ, người này là ai vậy?"

Người bên cạnh kéo tay người đó: "Còn ai vào đây nữa, cô nghĩ lại xem?"

"Ồ, nhớ ra rồi, có vài phần giống tiểu thư nhà họ Vân, vậy cô ta là?"

"Phu nhân Hạ."

Người kia nghe vậy thì cười "phụt" một tiếng: "Xem ra lời đồn là thật rồi."

Người đẹp như tiên giáng trần đang bị bàn tán đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng rơi trên khuôn mặt người đang bàn luận, người sau bị nhìn đến mức nhất thời im bặt, chế giễu vài câu sau lưng cho vui thì được, đối mặt thì không hay, không nói đến gia đình nhà họ Hạ, chỉ riêng bà Hạ thôi cũng không dễ chọc.

Đột nhiên, người đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, tao nhã xoay người rời đi.

Hai người đang lo lắng bị đối chất trực tiếp lập tức hóa đá, cái gì, chẳng lẽ là đồ ngốc?

Đây không phải lần đầu tiên Chúc Sơ Nhất nếm trải cái miệng của đám người này, còn nát hơn cả viên ngọc bích bị tiểu thư nhà giàu đanh đá kia làm vỡ hôm đó.

Nhớ đến viên ngọc bích đó, cô thấy tiếc hùi hụi, tức giận với cô ta không đáng chút nào, màu sắc đẹp như vậy, chắc chắn là một món hời, đáng tiếc thật!

"Này, gọi cô đó."

Chúc Sơ Nhất theo bản năng nghe tiếng nhìn sang, trùng hợp quá, đây chẳng phải là vị tiểu thư Trần đanh đá kia sao?

"Chào cô." Chúc Sơ Nhất nở nụ cười dịu dàng của một đóa bạch liên hoa.

Tiểu thư nhà giàu đanh đá nghênh ngang bước tới, kiêu ngạo hếch cằm với cô, ánh mắt rơi vào chiếc túi trên tay cô, sau đó cười lạnh: "Vẫn chưa bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Hạ, tôi đánh giá thấp cô rồi. Hermès Himalayan, hừ, dù có cầm thứ trân quý đến đâu thì cũng chỉ là đồ thay thế mà thôi…"

Hơn hai triệu tệ, cô suýt nữa thốt ra, kiến thức của cô nông cạn, đừng lừa cô.

Thấy cô lộ vẻ hoảng hốt, bộ dạng vụng về không thể phản bác, khí thế của tiểu thư nhà giàu càng thêm hung hăng: "Này, đừng trách tôi không tốt bụng nhắc nhở cô, đồ thay thế mãi mãi là đồ thay thế, biết ai về rồi không, Vân…"

"Chậc, xem ra đúng là tôi lo chuyện bao đồng…"

-- Này, cô ta cố tình nói lấp lửng lộ liễu quá rồi đấy!

Cô cố gắng giữ cho giọng nói hơi run rẩy của mình ổn định: "Vân, Vân Tử Quan?"

Tiểu thư nhà giàu che miệng cười, cho cô một ánh mắt "cô đoán đúng rồi" đầy quái gở.

Chúc Sơ Nhất lập tức hoảng loạn, hơi há miệng, đôi mắt hạnh ướt át như sắp khóc: "Tôi, tôi phải đi tìm chồng tôi, không, không dám trò chuyện nhiều với cô, thất lễ rồi."

"Ở bên kia." Tiểu thư nhà giàu thấy cô sắp khóc đến nơi, cười càng đắc ý, còn rất tốt bụng chỉ đường cho cô.

"Cảm ơn nhé." Cô nói xong, xoay người chạy về phía sảnh triển lãm.

Chúc Sơ Nhất tự biết mình còn chưa quen chồng trên danh nghĩa đến mức có thể nhận ra anh giữa đám đông, xuyên qua dòng người nhộn nhịp, cuối cùng cô cũng tìm thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen chỉnh tề, dáng người thẳng tắp.

Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, một phú nhị đại trẻ tuổi, người thừa kế khổng lồ của Hạ Thị, nổi bật trong giới thượng lưu, viên kim cương trong mắt phụ nữ, người chồng trên danh nghĩa của cô - Hạ Thời Ngọ.

Hạ Thời Ngọ có gia thế hiển hách, đầu óc tỉnh táo lạnh lùng, còn có một khuôn mặt khiến vô số thiên kim theo tiểu thư đuổi, hơn nữa anh giàu, vô cùng giàu. Một người đàn ông độc thân hoàng kim như vậy, trong lòng lại cất giữ một ánh trăng sáng.

Những người này trút giận lên người cô, cô nhỏ bé, cô tủi thân, cô bất lực!

Lúc này Hạ Thời Ngọ đang nói chuyện với một cô gái có vóc dáng và khí chất rất nổi bật, sau đó hai người cùng nhau rời đi, cô cẩn thận đi theo, đợi đến khi cửa sau hoa viên đóng lại.

Cô quan sát địa hình xung quanh, lén lút đi đến cửa, cửa khép hờ.

Hạ Thời Ngọ khoanh tay đứng dưới chỗ nghỉ mát, bóng lưng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, người đẹp thon thả ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, hai người cùng nhau nhìn về một hướng, không nói gì, đây là đang hồi tưởng chuyện xưa sao?

Cô đợi mãi đợi mãi, cuối cùng Vân Tử Quan đứng dậy, vóc dáng Vân Tử Quan cao ráo, ước chừng một mét bảy mươi, nhưng vẫn hơi ngước đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ta nói gì đó rồi cười.

Cô không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng cô thấy động tác xoay người của Hạ Thời Ngọ, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn khẽ nở một nụ cười.

Mượn một câu thoại sến súa thường thấy trong tiểu thuyết, thiếu gia nhiều năm rồi chưa từng cười như vậy…

Ô ô, Hạ Thời Ngọ còn chưa từng cười với cô, quả nhiên chỉ cười với ánh trăng sáng thôi, đồ đàn ông chó má, cặn bã.

Máu trong người sôi trào, tim đập thình thịch, đây là hiện trường bắt gian, đây là hiện trường bắt gian.

Kích thích quá đi!

Cô mải mê nhìn, không để ý có người đến gần sau lưng, người đó cao hơn cô một cái đầu, động tác giống hệt cô, ngước lên, cúi xuống, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

"Đang xem gì vậy?"

"Xem kịch hay."

"Kịch gì?"

"Kịch tình cảm." Chúc Sơ Nhất đột ngột ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trên, trợn mắt há mồm: "Anh, anh…"

"Có cần gọi họ không?" Người đàn ông vừa nói vừa định mở cửa, hai bàn tay nhỏ của Chúc Sơ Nhất vội vàng khua loạn trước mắt, lại làm động tác "suỵt": "Không không không, đừng."

"Qua đó đi." Người đàn ông định đưa tay mở cửa, Chúc Sơ Nhất vội vàng túm lấy cánh tay anh ấy, kéo người vào bên trong: "Đừng, đừng qua đó, tôi không sao, chỉ là, chỉ là…"

Đồ ngốc Chúc Sơ Nhất, bị người ta bắt tại trận còn giải thích cái gì.

Chúc Sơ Nhất cảm thấy cả khuôn mặt mình đều viết đầy chữ "lúng túng", may mà bọn họ không quen biết, cũng không có gì to tát, cô nghĩ mình có thể biện bạch thêm một chút: "Cái đó, có hai con ong nhỏ đang yêu nhau, chúng ta đừng làm phiền, tôi thích nghiên cứu mèo con, chó con, côn trùng nhỏ…" Cô nói xong, kiên định gật đầu: "Ừ, là vậy đó."

Ánh mắt Vân Cảnh Hành lướt trên khuôn mặt cô, mặc dù lý do khá vụng về, nhưng cũng cố gắng hết sức để chừa đường lui.

Vân Cảnh Hành khoanh tay, cong ngón tay đẩy gọng kính, cuối cùng chỉ vào Chúc Sơ Nhất: "Cô nói đúng."

Chúc Sơ Nhất thở phào một hơi dài, đúng là một người đàn ông hiểu lòng người.

Tìm cớ chuồn thôi, tiếc là không thể tiếp tục xem cảnh kích thích.

Cô không hiểu, đã có ánh trăng sáng trở về rồi, Hạ Thời Ngọ còn bảo cô đến đây làm gì, chẳng lẽ là để kích thích ánh trăng sáng?

Cô cười hì hì, đàn ông đúng là thích chơi trò mèo.

Hôm nay tổ chức một buổi tiệc giao lưu lấy chủ đề thưởng lãm tranh, giới kinh doanh thích tổ chức những buổi tụ tập có cũng được không có cũng chẳng sao thế này, cô là dân thường ở tầng lớp thấp nhất xã hội, không mấy hiểu được thú vui của họ. Trước đây từng đi cùng bà Hạ vài lần, cô chỉ làm nền im lặng, cười là xong.

Tùy tiện đi dạo một vòng, thưởng thức những tác phẩm nổi tiếng, cảm nhận một chút sự hun đúc của văn hóa.

Bên tai truyền đến tiếng bàn tán xôn xao không xa, tiểu thư nhà họ Vân đã về rồi, còn gặp nhau trong dịp này, chậc chậc, đại thiếu gia Hạ nghĩ gì cũng có thể đoán trước được, người vợ Hạ này chẳng mấy chốc sẽ khóc lóc rời khỏi nhà họ Hạ.

Sao cô có thể so sánh được với tiểu thư nhà họ Vân, không nói đến sự khác biệt một trời một vực về gia thế, ai mà không nhìn ra, Hạ Thời Ngọ vì Vân Tử Quan mà cưới một người có tướng mạo và khí chất rất giống Chúc Sơ Nhất, đây chẳng phải quá rõ ràng sao, chỉ là để nhìn mặt giải sầu mà thôi.

Thật không ngờ vị chủ nhân nhà họ Hạ kia lại là một kẻ si tình.

So với tiểu thư nhà họ Vân, đúng là chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.

Tôi lại muốn xem cô ta có thể giở trò gì, nhưng mà, đợi đến ngày cô ta cút khỏi cửa nhà họ Hạ, nhất định không được bỏ lỡ màn kịch hay này.

Tiếng cười khẽ và tiếng bàn tán truyền đến tai Chúc Sơ Nhất, những kẻ thích xem náo nhiệt không cần che giấu quá rõ ràng. Ánh trăng sáng và thế thân đối đầu trực diện, đây là trò vui mà các người muốn xem nhất đúng không, bà đây không diễn.

Nhìn lại những khuôn mặt hiểm ác đang chờ xem kịch hay một cách chân thành kia, cứ như không cưới cô thì sẽ cưới được họ vậy, ai bảo các người không có một khuôn mặt để kiếm cơm chứ. Trước đây có người nói cô dựa vào mặt để kiếm cơm, cô còn cãi lại, xí, bà đây dựa vào miệng kiếm cơm còn các người dựa vào mặt đấy, bây giờ, ha ha, tin tưởng sâu sắc.

Về những lời đồn đại kia, cô đã nghe đến phát ngán, từ khi cô xuất hiện trong giới thượng lưu đã có người cố ý hoặc vô tình nói nhỏ, cái giọng nói nhỏ đó cứ như sợ người khác không nghe thấy ấy, cũng có người rất chân thành thẳng thắn, chờ cô cút khỏi cửa nhà họ Hạ.

Cô vô cùng tò mò về Vân Tử Quan, một người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến người đàn ông lòng dạ đen tối, mặt lạnh như băng, miệng lại độc địa kia nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.

Là một họa sĩ truyện tranh 2D, một người đọc tiểu thuyết kỳ cựu, quanh năm lượn lờ các diễn đàn lớn nhỏ trà trộn kiếm chuyện, cô cũng hiểu rõ tường tận màn kịch ánh trăng sáng và thế thân, tình tiết tiểu thuyết chẳng phải là nữ chính yêu nam chính trong lòng đã có ánh trăng sáng, bị ngược đãi đến chết đi sống lại, một ngày tỉnh ngộ không làm nữa, hoặc là ôm hận cả đời khóc lóc sao.

Danh hiệu vợ Hạ của cô chỉ là một tờ hôn ước, một cái cớ để "tình", rảnh rỗi ngắm nhìn khuôn mặt này của cô, giải sầu nỗi nhớ nhung, màn kịch tổng tài bá đạo đau khổ lưu luyến ánh trăng sáng, thật sự khiến người ta cảm động rơi nước mắt. Một người vì tiền, mỗi tháng bỏ túi hàng triệu, sống trong biệt thự lớn, xách Hermes, ngồi Rolls-Royce, không thơm sao? Thơm chứ, thơm nhất chính là năm mươi triệu tệ "phí chia tay" khi hợp đồng hôn nhân một năm kết thúc, đôi bên cùng có lợi, giao dịch công bằng, yêu tiền và yêu bản thân mới là chân lý dẫn đến đỉnh cao cuộc đời.

Những kẻ chờ xem cô bị hào môn vứt bỏ khóc lóc thảm thiết sẽ thất vọng thôi, ngày cô cút khỏi nhà họ Hạ, cũng không phải khóc lóc rời đi, mà là kiếm được một khoản kếch xù, cười đủ ba ngày rồi mới cút.

Bên kia, Phương Viễn nhìn thấy Chúc Sơ Nhất: "Này, Sơ Nhất đến rồi."

Một người đàn ông khác đứng bên cạnh nhìn theo, khẽ dừng lại một chút, cuối cùng cong khóe miệng: "Vợ cậu."

Hạ Thời Ngọ xoay người, Chúc Sơ Nhất vô cùng nổi bật giữa đám đông, cao gầy mảnh khảnh, trắng đến phát sáng, chính là cô.

Hai hàng lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại, sao cô lại đến đây?

Chúc Sơ Nhất liếc mắt một cái, nhìn thấy Phương Viễn đang vẫy tay với cô.

Cô khá quen với Phương Viễn, khi Hạ Thời Ngọ ở trong nước, anh ta thường đến nhà. Thiếu gia nhà họ Phương, vừa có tiền vừa có mặt lại còn đẹp trai, thích trêu chọc, nổi tiếng phong lưu. Theo lời anh ta nói, không phải anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là phụ nữ chủ động quyến rũ anh ta, anh ta tốt bụng như vậy sao có thể từ chối, nghe xem, đây có phải là lời người nói không.

Hai người này tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, một người sôi nổi như lửa, một người lạnh lùng như băng ngàn năm, Hạ Thời Ngọ không đánh chết anh ta, ngoài vì tình bạn từ nhỏ, thì đó là vì Hạ Thời Ngọ là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Bước chân Chúc Sơ Nhất khựng lại, một trong những người đàn ông kia, chẳng phải là người tốt bụng vừa nãy sao?

Mà anh ta cũng đang nhìn mình, cái này, con mẹ nó cái này đúng là quá xấu hổ rồi.

Phương Viễn nào biết được những hoạt động tâm lý của Chúc Sơ Nhất lúc này, thấy người liền đi tới đó: "Tiểu Sơ Nhất, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi."

May mà người đối diện không dò xét nhiều, quả nhiên là người tốt bụng dễ hiểu, mắt Chúc Sơ Nhất sáng long lanh, vừa ngoan vừa ngọt ngào: "Sơ Nhất (Mùng một) xinh đẹp, mười lăm không xinh đẹp nữa sao?"

-- Bộ đồ này mấy triệu tệ, không xinh đẹp thì cô chết chắc, hay là mắt Hạ Thời Ngọ mù rồi.

"Này, nhóc con." Anh ta dùng vai huých nhẹ người bạn thân vẫn luôn bất động bên cạnh: "Tình cảm tốt thế, khoe chồng rồi."

Hạ Thời Ngọ không để ý đến sự trêu chọc của Phương Viễn, anh lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng, trầm thấp nói: "Vân Cảnh Hành, bạn cũ, đây là vợ tôi, Chúc Sơ Nhất."

Vân Cảnh Hành? Anh trai của Vân Tử Quan, vừa nãy cô còn bắt gian em gái người ta tại trận, trời ơi đồ ngốc.

Cô phát huy hết độ dày của da mặt, giả vờ không quen.

"Chào anh Vân."

"Chào cô Hạ. Khi hai người kết hôn tôi đang ở nước ngoài, không kịp đến chúc mừng trực tiếp, là bạn cũ cũng cảm thấy có chút hổ thẹn."

Vân thượng khán cảnh, Cảnh Hành hành chỉ, tên có ý nghĩa sâu xa, người cũng nho nhã, giọng nói lại ôn hòa, còn vô cùng vô cùng thông minh, không giống Hạ Thời Ngọ, ngày nào cũng mặt lạnh, phim tổng tài bá đạo không mời anh đóng vai chính thật lãng phí.

"Anh Vân khách khí rồi, nghe Thời Ngọ và Phương Viễn thường nhắc đến anh, hôm nay có duyên gặp mặt…" Chúc Sơ Nhất có chút chột dạ, ai mà vừa bắt gian em gái người ta tại trận bị bắt gặp mà có thể không đổi sắc mặt chứ. Nhưng dù Chúc Sơ Nhất chột dạ đến đâu, cũng có thể mặt không đổi sắc, lăn lộn giang hồ không thể quá nghiêm túc: "Rất vui cuối cùng cũng được gặp anh Vân."

Ngày ngày đóng kịch vợ chồng hòa thuận với nhà tư bản, ha, bây giờ cô đã bị nỗi sợ hãi chi phối rồi.

Nỗi kinh hoàng bị tiền bạc chi phối, enjoy.

Trong một mối quan hệ mà cả hai đều hiểu rõ, Hạ Thời Ngọ luôn hài lòng với biểu hiện của Chúc Sơ Nhất.

Biết chừng mực, hiểu đại cục, ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Thời Ngọ là một người sẽ không lãng phí thời gian và sức lực vào tình cảm, lý do anh cưới Chúc Sơ Nhất rất đơn giản, đến tuổi gia đình thúc ép, Chúc Sơ Nhất xinh đẹp, ngoan ngoãn, đơn giản, không gây chuyện, tướng mạo và khí chất phù hợp với thẩm mỹ của anh, mẹ anh cũng rất thích. Quanh năm suốt tháng xoay sở trong thương trường đầy rẫy sự lừa lọc, nhà anh càng đơn giản càng tốt.

Chúc Sơ Nhất yêu tiền, anh cho cô tiền, cung cấp cho cô cuộc sống sung túc, cô nghe lời, an phận thủ thường, biết chừng mực, điểm này anh rất hài lòng, mấy tháng chung sống cũng không khiến anh thất vọng.

Chỉ là, hôm nay anh không thông báo cho cô đến dự triển lãm, đột nhiên cô xuất hiện, đang có ý đồ gì đây?

Trên mặt Hạ Thời Ngọ không chút dao động, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Hạ Thời Ngọ vẫn luôn mang phong thái tổng tài bá đạo, Chúc Sơ Nhất nhìn vị tổng tài bá đạo không cần diễn cũng đã thấy bá đạo này, chậc chậc, ánh trăng sáng nhất định là bị anh lạnh lùng đuổi đi rồi.

Cô quay đầu cười trộm, đụng phải một ánh mắt.

Sự va chạm trực diện ở cự ly gần, cô hít một ngụm khí lạnh, đẹp, tuyệt đẹp, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục, đôi mắt to, bình lặng không gợn sóng nhưng lại ẩn chứa bao điều muốn nói, đúng chuẩn hình tượng nữ chính tiểu thuyết, vốn từ nghèo nàn của cô chỉ nghĩ ra được một từ, con mẹ nó đẹp thật.

Đẹp tuyệt trần như vậy mà không để ý, thật không phải là đàn ông!

Hạ Thời Ngọ, là đàn ông.

Oa, chị xinh đẹp khẽ cúi đầu với cô, cái gật đầu rồi nở nụ cười kia đúng là giết người không cần dao, chị xinh đẹp đang đi về phía này…

Chúc Sơ Nhất kích động cắn ngón tay.

Chị ấy đến rồi, chị ấy đến rồi, chị ấy mang theo khí thế của chánh cung mà đến…

Hạ Thời Ngọ cảm thấy cánh tay đang khoác tay mình khẽ run rẩy, cô muốn làm gì?

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn thẳng vào cô cảnh cáo: "Cô ngoan ngoãn cho tôi."

Chúc Sơ Nhất ngơ ngác: Bà đây còn chưa làm gì đã bắt đầu bênh vực người nhà rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play