Edit: Libra

Ngoan ngoãn, đương nhiên cô ngoan ngoãn, cô không chỉ ngoan ngoãn, còn phải tạo cơ hội cho hai người, tất cả là vì chị xinh đẹp đây tốt bụng chỉ muốn tiền.

Vân Tử Quan uyển chuyển bước đến, chiếc váy dài màu champagne tôn lên vòng eo càng thêm thướt tha, thứ chói mắt nhất chính là bộ trang sức cô ta đeo, càng thêm vô giá.

Vân Tử Quan có địa vị phi thường trong giới thượng lưu, thanh tao thoát tục, cao nhã tinh khiết không nhiễm bụi trần, có đầu óc kinh doanh cực kỳ thông minh, không dựa vào gia thế hiển hách, bản thân cũng vô cùng xuất chúng, là thiên kim nhà họ Vân, sự nghiệp trang sức của cô ta phát triển như diều gặp gió, bao nhiêu người ngưỡng mộ không kịp, cầu cũng không được.

Phương Viễn có chút ý đồ xem náo nhiệt, Hạ Thời Ngọ tinh anh mạnh mẽ quyết đoán trong thương trường, chưa bao giờ vướng bận tình cảm riêng tư, đoạn quá khứ của Hạ Thời Ngọ và Vân Tử Quan khá thú vị, một đôi trai tài gái sắc đột nhiên tan vỡ, sau đó đời sống tình cảm của Hạ Thời Ngọ vô cùng đơn điệu, nếu không phải đột nhiên anh cưới Chúc Sơ Nhất, anh ta đã cho rằng thằng bạn này thanh đăng Phật cổ đoạn tuyệt hồng trần rồi.

Trong đầu Chúc Sơ Nhất lướt qua quá nhiều cảnh thế thân và ánh trăng sáng đối đầu trực diện, sóng ngầm mãnh liệt, nữ phụ thế thân điên cuồng giở trò, vênh váo tự cho mình là chánh cung, bóng gió ám chỉ quá khứ tốt đẹp đến đâu bây giờ cũng chỉ là chuyện cũ rích, ngang nhiên khoe ân ái, nghiến răng nghiến lợi ngấm ngầm so kè. Tổng tài giả vờ lạnh lùng, kích thích ánh trăng sáng khiến cô ta hối hận, đau khổ, sau đó nước mắt lưng tròng nói với tổng tài, từng yêu…

Từng yêu?

Có cái rắm, đây chẳng phải là lời thoại của nữ phụ độc ác sao.

Giả vờ vô tình đẩy ngã, tổng tài đau lòng lao tới đỡ ánh trăng sáng của mình, nữ phụ độc ác dùng thìa gõ vỡ đầu chó của anh ta.

Tổng tài ném một tờ đơn ly hôn ra, nữ phụ độc ác cầm đơn ly hôn, khóc lóc bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Vân Tử Quan nhìn về phía Chúc Sơ Nhất, khẽ cong khóe miệng, bàn tay ngọc ngà vươn về phía cô: "Chào cô, tôi là Vân Tử Quan."

Giọng nói người đẹp thật dịu dàng: "Xin chào, tôi là Chúc Sơ Nhất."

Bắt tay, tay mềm thật, thừa cơ kéo một cái, quật ngã người ta, tạo cơ hội cho tổng tài anh hùng cứu mỹ nhân, đúng, cứ làm như vậy đi.

Vân Tử Quan rút tay lại nhưng không rút ra được, mà mấy người đàn ông có mặt cũng thấy Chúc Sơ Nhất nắm tay không buông.

Đôi mắt đen như mực của Hạ Thời Ngọ đang nhìn cô, nhìn gì mà nhìn, chẳng phải tôi đang tìm cơ hội sao, được, chính là bây giờ.

Chúc Sơ Nhất dùng sức xoay tay một cái, trông như vô tình, kéo ánh trăng sáng về phía tổng tài.

Động tác cô vung ra dùng năm phần lực, phải nắm bắt vừa đúng, mau khen tôi đi, mau khen thiên sứ nhỏ hiểu lòng người là tôi đi.

Khuôn mặt Hạ Thời Ngọ vẫn luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn sụp đổ cũng không lay động, đen lại.

Vãi, cái gì trên người Hạ Thời Ngọ vậy?

Cô đưa tay che miệng, là cô, cô làm sao?

Không ngờ tới, Vân Tử Quan không hề động đậy, cô thì vô tình đụng vào ly rượu trong tay Phương Viễn, mà rượu trong ly, mẹ nó đều đổ hết lên người Hạ Thời Ngọ…

Không đưa được người đẹp vào lòng, lại còn đổ hết rượu lên người.

Xong rồi xong rồi, mặt tổng tài đen lại rồi, người phụ nữ, cô thành công chọc giận tôi, cho cô năm mươi triệu tệ, cút khỏi cửa nhà họ Hạ, đỉnh cao cuộc đời của Chúc Sơ Nhất sắp đến rồi.

Vô tâm trồng liễu, liễu xanh tốt, Chúc Sơ Nhất, làm tốt lắm!

Cô nháy mắt, liếc mắt, cố gắng nặn ra vẻ mặt sắp khóc, nghẹn giọng nói: "Thời Ngọ, xin, xin lỗi."

-- Ghê tởm không, ánh trăng sáng thanh tao thoát tục chắc chắn sẽ không làm ra vẻ mặt giả tạo như vậy.

Đang đợi tổng tài nổi giận, Vân Tử Quan đã đưa khăn tay cho Hạ Thời Ngọ.

Hạ Thời Ngọ không nhìn ánh trăng sáng, đôi mắt đen láy sắc bén kia đang chăm chú nhìn cô. Cô đành phải nhận lấy, cô không nỡ để tiểu thư xinh đẹp cầm tay mãi, cầm lâu sẽ mỏi.

Cô nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau người cho Hạ Thời Ngọ.

-- Mau nói cút, mau nổi giận đi, trước mặt ánh trăng sáng mà anh còn bày đặt cái gì, đừng giả vờ ngây ngô nữa, chiêu cao lãnh bá đạo lạt mềm buộc chặt này xưa rồi anh bạn à.

May mà rượu trong ly không còn nhiều, cô lau xong, nhẹ nhàng "đặt" khăn tay vào tay Hạ Thời Ngọ, mặc dù không đưa được mỹ nhân vào lòng, đưa chiếc khăn tay cũng coi như bù đắp công lao, nhìn vật nhớ người, ông chủ, đừng trừ lương nhé.

Chúc Sơ Nhất đang làm gì vậy, giở trò gì vậy, anh hít sâu một hơi: "Lần sau cẩn thận chút."

-- Chẳng phải cũng vì tên ngốc như anh sao, giả vờ lạnh lùng làm sao lấy lòng được ánh trăng sáng.

Cô gật đầu, vừa ngoan vừa tủi thân: "Thời Ngọ, lần sau em nhất định cẩn thận."

"Cảm ơn khăn tay của cô Vân, lần sau để Thời Ngọ trả lại cô một cái."

"Cô Chúc khách sáo rồi, đưa cho em đi." Tay Vân Tử Quan vươn về phía Hạ Thời Ngọ.

Gọi cô là cô Chúc chứ không phải phu nhân Hạ, một câu hai ý, sau đó nhìn đôi mắt dịu dàng thâm tình của Vân Tử Quan, cánh tay thon dài mảnh khảnh cô ta giơ lên, mà Hạ Thời Ngọ cũng đang nhìn cô ta…

-- Sao không khí im lặng vậy, đột nhiên nhớ anh, anh ở nơi đó, mang đi niềm vui và nỗi tủi thân của em…

Nhạc nền rất thích hợp lúc này, dành tặng vị tổng tài bá đạo Hạ Thời Ngọ đã nhớ nhung ánh trăng sáng nhiều năm, không tiếc cưới thế thân.

Bà đây hai mươi tám tuổi có một đôi mắt sáng suốt nhìn thấu sự đời.

Ánh mắt của hai người nói cho tôi biết, hai người vẫn còn yêu nhau.

Thế thân, xí, nhiều nhất cũng chỉ là hàng nhái cao cấp, khí chất, vóc dáng, lời nói, cử chỉ, cái vẻ tao nhã này đánh chết cô cũng học không nổi, còn về khuôn mặt, khuôn mặt của mình, ờ, cũng tàm tạm thôi!

Lần đầu tiên nữ phụ thế thân đối đầu trực diện với ánh trăng sáng của tổng tài, đây là một tư liệu tốt biết bao, ánh mắt từ bên ngoài chiếu tới sớm đã diss cô không còn mảnh vải che thân, nhưng khiến những người xem náo nhiệt thất vọng rồi, cô là người yêu chuộng hòa bình, là thế thân làm việc vì tiền, rất biết thức thời.

Tiệc rượu kết thúc, Chúc Sơ Nhất đi đến cửa, không biết từ khi nào có gió lớn nổi lên, thổi cô lảo đảo, cô và Hạ Thời Ngọ chia tay nhau không lâu sau đó, tất nhiên anh đi đâu không liên quan gì đến cô.

Cô gửi tin nhắn cho Hạ Thời Ngọ, Hạ Thời Ngọ trả lời tin nhắn bảo cô tự về.

Bảo cô tự về, về kiểu gì, bắt taxi sao?

Cô có thân phận gì, cô đang xách một chiếc túi hơn hai triệu tệ, điều này chẳng khác nào cầm hơn hai triệu tệ tiền mặt chạy bộ trên đường, nhân cách khiêm tốn của Chúc Sơ Nhất tuyệt đối không cho phép cô làm ra hành vi phô trương như vậy.

Cô có thể đi taxi, Hermes thì không.

Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, một chiếc Lincoln đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, là Vân Cảnh Hành.

"Cô Hạ, tôi đưa cô về."

Giọng Vân Cảnh Hành ôn hòa, ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cực kỳ đẹp, dù là tiểu ca ca đẹp trai hay tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, chỉ cần xinh đẹp đều sẽ khiến người ta sinh ra hảo cảm: "Anh Vân, không làm phiền anh đâu, tôi đợi tài xế đến đón."

"Nhà chúng ta cách nhau không xa, tiện đường." Anh ấy cười: "Cô Hạ cảm thấy bất tiện sao?"

Có gì bất tiện chứ, chỉ là không muốn làm phiền người không quen, bạn của Hạ Thời Ngọ, bạn của Phương Viễn, anh trai của chị gái xinh đẹp, cũng không phải là không thể mà.

Dù sao hơn hai triệu tệ trong mắt anh ấy chẳng là gì cả.

"Vậy thì làm phiền anh rồi."

Lên xe, Chúc Sơ Nhất ngồi ở vị trí gần cửa, trong xe cực kỳ yên tĩnh, hai người nhất thời không nói gì.

Chúc Sơ Nhất không hỏi Hạ Thời Ngọ đi đâu, chắc chắn Vân Cảnh Hành biết Hạ Thời Ngọ rời đi, cho nên anh ấy mới trực tiếp đề nghị đưa cô về.

Đã là anh em, hai người lại không rời đi cùng nhau. Vậy thì, Hạ Thời Ngọ và Vân Tử Quan đi cùng nhau? Đi đâu làm gì, trai đơn gái chiếc, củi khô lửa nóng, he he he…

Vân Cảnh Hành thấy Chúc Sơ Nhất lén lút cười, trong lòng có chút kinh ngạc, cảnh trước đó cô không xông vào, lúc này còn đang cười trộm, trông đơn giản và vui vẻ. Nụ cười của cô không hề giả tạo, những lời đồn đại kia chắc chắn cô đã nghe thấy từ sớm, vậy cô đang nghĩ gì, đang cười cái gì?

"Tử Quan cô ấy…"

Chúc Sơ Nhất nghe thấy tiếng, đột ngột ngẩng đầu, vội vàng lục trong túi ra một gói khăn giấy: "Anh cần cái này không?"

Nụ cười trên mặt Vân Cảnh Hành khựng lại, anh ấy khẽ ho một tiếng giảm bớt vài phần lúng túng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Một nụ cười bất đắc dĩ như vậy, má ơi, đẹp trai quá, khí chất và tướng mạo anh em nhà họ Vân đều xuất chúng, không hiểu sao cô lại sinh ra vài phần hảo cảm với nhà họ Vân.

Đường ban đêm thông suốt, cơn gió lớn vừa nãy đã qua, bắt đầu mưa nhỏ, chưa đến nửa tiếng xe đã đến biệt thự nhà họ Hạ.

Quản gia cầm ô đón cô: "Thưa cô, tài xế nói cô bảo cậu ấy về trước, chúng tôi tưởng cô và cậu chủ về cùng nhau."

"Không sao, anh Vân đưa tôi về rồi." Cô xoay người nói cảm ơn, Vân Cảnh Hành xua tay, chiếc xe rời đi.

Chúc Sơ Nhất cùng quản gia đi đến cửa, đột nhiên dừng bước: "Chú Lý, chú biết chuyện của Hạ Thời Ngọ và Vân Tử Quan đúng không?"

"A…" Quản gia Lý há miệng: "Thưa cô, tôi…"

"Chú ở nhà họ Hạ nhiều năm rồi, kể cho tôi nghe đi." Chúc Sơ Nhất nhướng mày.

"Chuyện của cậu chủ, tôi không tiện nhiều lời, lỡ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người."

"Tình cảm vợ chồng gì chứ? Chú Lý, hôm nay chú cũng biết nói đùa quá nha." Cô và Hạ Thời Ngọ cũng không giao tiếp nhiều, đừng nói đến ngủ chung phòng, bà Hạ không biết, quản gia và người làm trong nhà đều rõ như ban ngày.

Mọi người đều quen với tính cách vui vẻ của Chúc Sơ Nhất, cô nhóc này cũng thực sự rất đáng yêu: "Cái này cô đừng làm khó tôi, tôi từng này tuổi rồi, còn muốn ở đây yên ổn về hưu nữa. Cậu chủ không thích người nhiều lời, trong biệt thự có quy tắc, chuyện của cậu chủ tuyệt đối không được bàn tán, thậm chí bà chủ hỏi, cũng phải trả lời theo lời cậu chủ dặn, nửa chữ không được sai."

"Quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Vân, chuyện này không phải là không thể nói chứ ạ."

Quản gia đành phải gật đầu: "Nhà họ Hạ và nhà họ Vân là bạn bè lâu năm, chủ tịch Hạ và chủ tịch Vân quen biết nhau từ thời lập nghiệp, làm ăn qua lại giúp đỡ lẫn nhau, hai nhà vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè thân thiết, cho nên cậu chủ và cậu Vân cũng là bạn bè tốt."

"Bà Hạ đối xử với cô Vân thế nào?" Câu này mới là trọng điểm.

Quản gia dừng lại một chút, nói thật: "Coi như con ruột."

"Thanh mai trúc mã, hồi nhỏ vô tư hồn nhiên chơi  với nhau, tâm đầu ý hợp, tình cảm vững chắc như vàng, vậy tại sao lại chia tay, chẳng lẽ, anh ấy không được?"

Quản gia cảm thấy trán sắp đổ mồ hôi rồi, chết mất thôi: "Cô chủ cẩn thận lời nói!"

Chúc Sơ Nhất cười, nhanh chóng chạy lên lầu.

Mở nhóm WeChat.

Tiểu đội làm trò Somalia.

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Tin nóng hổi]

Ngủ đến tự tỉnh: [Nói]

Sữa không kêu: [Nói]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Ánh trăng sáng trong truyền thuyết xuất hiện rồi] 

Sữa không kêu: [Ồ, có dưa để ăn rồi]

Ngủ đến tự tỉnh: [Cho cậu năm mươi tệ, không hơn được nữa]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Vừa đẹp vừa tiên, hình tượng nhân vật chính trong lòng tớ đột nhiên có hình ảnh rồi, linh cảm bùng nổ, tuyệt tác mới nhất của tớ sắp ra đời] 

Ngủ đến tự tỉnh: [Không có hình đều là nói suông]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Ánh mắt và cử chỉ khiến trăm hoa lu mờ, chậc chậc, đây mới là tư bản] 

Ngủ đến tự tỉnh: [Không tin]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Xin hãy tin vào gu thẩm mỹ của tớ]

Ngủ đến tự tỉnh: [Quen cậu lâu như vậy, sao không thấy ánh mắt và cử chỉ của cậu khiến trăm hoa lu mờ] 

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Ờ…]

Sữa không kêu: [Tớ tin, Sơ Nhất có vẻ ngoài tiên nữ, bên trong ngáo ngáo ngơ ngơ, đẹp không quá ba giây] 

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Tớ rất cảm ơn cả nhà cậu đã khen ngợi, tiểu thư đây đẹp hơn ba giây cậu chuyển khoản cho tớ một trăm nghìn tệ, đừng nói ba giây, tớ đẹp cho cậu xem ba phút] 

Chúc Sơ Nhất càng nghĩ càng cười điên cuồng, tất cả những cuốn tiểu thuyết cẩu huyết Mary Sue nữ phụ độc ác tổng tài cô từng đọc đều ùa về.

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Tổng tài bá đạo yêu không được sinh lòng chán nản cưới thế thân, tình cũ cháy lại, hối hận ban đầu không ly hôn. Nữ phụ thế thân trở thành hòn đá ngáng đường trên con đường tình yêu ngọt ngào của họ, chết cũng không ly hôn, thế thân gió tanh mưa máu gây chuyện, tổng tài vung tay một cái, cho tớ mười tỷ, cút khỏi cuộc đời tôi, mười tỷ, a ha ha ha, tớ sẽ đồng ý sao, không thể nào] 

Ngủ đến tự tỉnh: [Mười tỷ còn không ly hôn là đợi mồ xanh cỏ]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Mười tỷ trong tiểu thuyết chẳng phải là hạt cát sao] 

Nói chuyện với ma trong nhà xác: [Tỉnh lại đi, em đang thổi phồng giá cả đấy] 

Sữa không kêu: [Đồng ý với chị pháp y]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Không có nghìn tỷ tài sản thì ngại làm nam chính lắm, độc giả khinh thường] 

Sữa không kêu: [Ai là nữ phụ thế thân?]

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Tớ đó]

Sữa không kêu: [Kẻ kỳ lạ đầu tiên tự thiết lập mình là nữ phụ độc ác] 

Ngủ đến tự tỉnh: [Nể cậu là nam tử hán]

Sữa không kêu:[Đưa bút, có điều không phải tớ cố ý cắt ngang giấc mơ đẹp của cậu, đại ma vương đang giục bản thảo kỳ sau đó] 

Cá và áo ngực phải bỏ một: [Lặn đây]

Ngủ đến tự tỉnh: [Lặn]

Sữa không kêu: [...]

Cô ném điện thoại sang một bên đi thay quần áo, sấm sét giữa trời quang, chỗ cài ghim ở eo không biết đã bị rách một đường từ lúc nào, nhất định là lúc vừa ra khỏi cửa khách sạn, gió lớn quá không đứng vững đụng phải cái gì nên hỏng rồi.

Cái này đáng giá cả triệu tệ, hỏng một chỗ bán không được giá tốt, trời ơi…

Lúc tắm Chúc Sơ Nhất nghiến răng, đau quá, đau tiền của cô, cái tên cặn bã vé cơm dài hạn kia, có ánh trăng sáng rồi liền vứt bỏ đối tác sang một bên tự sinh tự diệt. Diễn với anh lâu như vậy, còn ngày ngày lạnh mặt với cô, lương tâm cho chó ăn rồi. Cô mặc áo ngủ đi ra, tìm quyển nhật ký trong đống bản thảo của mình.

Ngày 19 tháng 4, gió cấp bảy cấp tám thổi người thành đồ ngốc.

Cái tên cặn bã vé cơm dài hạn bảo bà đây chống đỡ cho anh, còn ác ý bảo bà đây an phận, diễn kịch với anh dễ dàng lắm sao, mười ngón chân trong giày cao gót cũng có thể đào ra một cái mồ. Cái tên này đi hú hí với tình nhân bé nhỏ bỏ mặc bà đây ở khách sạn, qua cầu rút ván, leo cây bỏ thang, vong ơn bội nghĩa, pei, tan đàn xẻ nghé. Nữ phụ độc ác nhất định độc ác đến cùng, tổng tài và ánh trăng sáng, đợi xem tôi không độc ác chết hai người.

Ghi lại mối thù này rồi, không được tám chục trăm nghìn tệ thì rất khó bù đắp.

Có điều, cái túi bà Hạ tặng đáng giá hơn hai triệu tệ, bà Hạ thật sự quá tốt, tặng món quà quý giá như vậy, đợi đến ngày tôi rời khỏi nhà họ Hạ, nhất định sẽ không nỡ rời xa mỹ nhân tuyệt thế này, yêu bà, bắn tim, moah moah ~

Thu nhập: Hai triệu tệ.

……

Linh cảm bùng nổ, tuyệt tác của Chúc Sơ Nhất liền ào ào ra lò trong thời kỳ linh cảm dồi dào nhất, muốn dừng cũng không dừng được.

Khi Chúc Sơ Nhất tỉnh lại, đã quá trưa, cô mơ mơ màng màng bò dậy đánh răng rửa mặt, xỏ dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, lười biếng lững thững đến chỗ bậc thang nghỉ tầng hai, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người, đôi mắt mơ hồ của cô lập tức mở to.

Buột miệng thốt ra: "Sao anh lại ở nhà?"

Hạ Thời Ngọ lên tiếng, giọng trầm thấp: "Tôi không ở nhà thì ở đâu?"

"Chẳng phải  anh…" Chúc Sơ Nhất nghẹn lời, câu này có lý, chỉ là tối qua? Gói ghém chút xấu xa trong lòng, cô dịu dàng ngoan ngoãn nhỏ nhẹ nói: "Anh ăn sáng chưa, có muốn ăn cùng không?"

Bữa sáng? Đã qua giờ ăn trưa rồi, Hạ Thời Ngọ không so đo cũng không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cô: "Ăn xong thì lên thư phòng."

Nói xong, Hạ Thời Ngọ bước chân lên tầng, Chúc Sơ Nhất quay đầu nhìn người biến mất ở bậc nghỉ tầng ba, chiêu thứ nhất của hình tượng tổng tài bá đạo giả vờ ngầu, tiếc chữ như vàng.

Vừa tỉnh ngủ, bụng chưa đói lắm, cô cũng không có hứng thú ăn vài miếng, anh tìm cô làm gì? Muốn ly hôn? Được thôi được thôi, hai tay hai chân cô đều sẽ ấn vân tay vào đơn ly hôn. Nghĩ như vậy, trong lòng cô vui sướng vì năm mươi triệu tệ sắp đến tay, cơm cũng không ăn mà quay đầu chạy lên tầng.

Phòng ngủ và thư phòng của Hạ Thời Ngọ đều ở tầng ba, cô ở tầng hai, phòng ngủ của cô bày một cái bàn làm việc để vẽ, ngoài cái "một mẫu ba sào" của mình ra, không gian hoạt động nhiều nhất chính là phòng khách ở tầng một.

Tầng ba rẽ phải phòng đầu tiên chính là thư phòng của Hạ Thời Ngọ, cửa khép hờ, Hạ Thời Ngọ thích yên tĩnh, người nhà nói chuyện đều phải giữ âm lượng, chỉ thiếu trên cửa viết ba chữ to: Cấm nói chuyện.

Cô nhìn qua khe cửa, người đàn ông cúi đầu làm việc, tĩnh lặng không một tiếng động. Khung cảnh yên tĩnh này, thật không ngờ khuôn mặt tổng tài bá đạo rất phù hợp. Chúc Sơ Nhất gõ cửa, được cho phép liền đẩy cửa bước vào.

Hạ Thời Ngọ không ngẩng đầu, đưa tay lên, đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn, chi phiếu.

Ánh mắt Chúc Sơ Nhất lập tức sáng lên, nhìn thấy chi phiếu là khoảnh khắc cô kích động nhất, cô nhanh chóng bước tới, một triệu tệ, không phải "phí chia tay" ly hôn.

Sao lại đưa chi phiếu một cách ngớ ngẩn như vậy nhỉ, ban đầu Hạ Thời Ngọ nói mỗi tháng sẽ có người chuyển khoản cho cô, cô nói, cô muốn chi phiếu.

Đưa chi phiếu, ngầu bá cháy.

Cô nhớ Hạ Thời Ngọ dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cô, đúng là cô thích cái cảm giác sảng khoái, cái sảng khoái khi nhận chi phiếu, chẳng phải tổng tài bá đạo đều vung chi phiếu sao, không vung chi phiếu sao thể hiện được sự bá đạo của anh.

Vài phút sau, Chúc Sơ Nhất bưng một cốc nước lên.

"Tôi đích thân pha nước đường."

Hạ Thời Ngọ từ từ ngẩng đầu, động tác chậm rãi như những thước phim slow-motion trong điện ảnh, người đàn ông khẽ nheo đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng mím chặt như thể giây tiếp theo sẽ nói ra một câu "Cút".

"Bồi bổ cơ thể, đừng vất vả quá." Cô nói xong, chuồn thôi!

Về đến phòng, Chúc Sơ Nhất lấy ra quyển sổ nhỏ ghi chép hàng ngày của mình ra.

Ngày 20 tháng 4, trời trong vạn dặm.

Tên vé cơm dài hạn vung ra một tờ chi phiếu rất hào phóng, cái dáng vẻ ủ rũ khi vung ra tờ chi phiếu kia, tối qua lại vui vẻ ở chỗ tiểu yêu tinh nào rồi, chậc chậc, nể tình tờ chi phiếu, chị đây tốt bụng tặng anh một cốc nước đường tình yêu (biết anh không bao giờ ăn ngọt).

Biểu cảm của cái tên vé cơm dài hạn khi nhìn thấy nước đường, vẻ mặt khinh miệt và khinh bỉ, khinh bỉ cô không nhớ dai, đầu óc không tốt.

Cái vẻ mặt thất vọng kia, cả khuôn mặt viết đầy chữ, cuối cùng cô cũng không phải là cô ấy. Chậc chậc, có chút sảng khoái là sao nhỉ.

Sự yêu thích và ghét bỏ đối với cái tên vé cơm dài hạn ngày càng tăng, tiến triển song song.

Thu nhập: Một triệu tệ.

"Lát nữa đến Thần Viên với tôi."

Đột nhiên giọng Hạ Thời Ngọ truyền đến, Chúc Sơ Nhất đang cầm quyển sổ nhỏ nhật ký giật mình một cái, cô theo bản năng nhét quyển nhật ký vào lòng: "Anh, sao anh không gõ cửa?"

Ánh mắt người đàn ông rơi vào quyển sổ nhỏ "lạy ông tôi ở bụi này" của cô, cuối cùng lên tiếng: "Cửa không đóng."

Về Thần Viên thăm bố mẹ anh, cũng đúng, anh vừa về nước, một đêm phong lưu cùng ánh trăng sáng, phong lưu xong rồi thì nên về thăm bố mẹ, chẳng lẽ lát nữa gặp người lớn sẽ nói rõ mọi chuyện, ánh trăng sáng về rồi, anh muốn ly hôn?

Với sự yêu thích của bà Hạ dành cho ánh trăng sáng, ngày cô cút khỏi cửa nhà họ Hạ chỉ còn là vấn đề thời gian, năm mươi triệu tệ sắp đến tay chỉ trong vài giờ, cô sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời rồi…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play