Khương Hoài tùy tiện lật vài trang, đọc lại quyển truyện mà mình đã từng đọc lúc trước.
Giữa trưa thằng hai ra ban công gọi điện thoại cho gia đình, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Phó Bách Khâm ăn cơm xong thì dọn dẹp xuống lầu vứt rác rồi quay lên.
Anh vừa quay đầu lại thì thấy Khương Hoài đang nằm tựa lên đầu giường, không biết thế nào mà anh đứng lại.
"Nghỉ trưa à?"
Khương Hoài ngẩn người khẽ gật đầu, vừa dứt lời thì cậu thấy Phó Bách Khâm kéo rèm của ký túc xá lại.
Vào cuối tuần, ký túc xá nam gần như chẳng có ai. Mọi người nếu không phải đi hẹn hò với bạn gái thì cũng là chơi trên sân bóng rổ, chỉ có phòng ngủ của họ là yên tĩnh.
Sau khi Phó Bách Khâm kéo rèm lại, trong phòng lập tức tối đi, tràn ngập bầu không khí nghỉ ngơi.
Khương Hoài vốn không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy hành động này của Phó Bách Khâm, cậu tưởng đối phương buồn ngủ nên đóng sách truyện lại, cố gắng không phát ra âm thanh nữa.
Lúc Chu Đoàn quay lại thấy căn phòng tối thui còn tưởng mình đi lộn phòng, nhất là khi nhìn thấy Khương Hoài nằm trên giường, cậu ta thầm nghĩ không phải sáng nay Khương Hoài dậy lúc mười giờ à, sao mới đây đã ngủ nữa rồi?
Tuy cậu ta không hiểu, nhưng động tác vẫn theo bản năng nhẹ nhàng hơn, đi qua gõ gõ giường của Khương Hoài.
Sau đó trong chăn thò ra một khuôn mặt không hề buồn ngủ.
"Ê, người yêu rủ tao đi hẹn hò, hôm nay tao không về đâu nha."
"Mày có muốn mua gì cho không?"
Hẹn hò tất nhiên không thể ở trong trường mà chắc chắn sẽ vào thành phố. Khương Hoài nghĩ một lúc, chocolate mà Phó Bách Khâm tặng cho cậu hôm vừa dọn vào rất ngon.
Thế là cậu thòm thèm bảo: "Chocolate đi."
Chu Đoàn ra hiệu OK, sau đó xoay người phóng khoáng rời đi.
Cậu ta đi rồi, Phó Bách Khâm vẫn luôn im lặng ở giường dưới bỗng nói: "Cậu ăn nhiều chocolate quá sẽ bị sốt."
Khương Hoài ngẩn người, có hơi xấu hổ.
"Ò."
Phó Bách Khâm nhận ra giọng điệu của mình có hơi lạnh lùng, nghe như đang dạy dỗ người khác, anh im lặng một lúc rồi nâng mắt giải thích: "Ý của tôi là... cậu có thể ăn một ít."
Lúc này Khương Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là do nét mặt của cậu thay đổi quá rõ ràng, Phó Bách Khâm chau mày khó hiểu hỏi:
"Cậu sợ tôi lắm à?"
Không biết sao lại thế, nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao anh thấy hơi khó chịu.
Khương Hoài vội lắc đầu: "Không có."
"Chắc là do chúng ta chưa hiểu nhau lắm, ở chung một thời gian nữa là sẽ ổn thôi."
Cậu cười ha ha, sau đó cậu thấy Phó Bách Khâm liếc nhìn cậu rồi khẽ cười.
"Không cần phải sợ tôi đâu, tôi cũng đâu phải Natra ba đầu sáu tay gì."
Khuôn mặt anh lãnh đạm, vừa rồi khóe môi cong lên khiến Khương Hoài nhịn không được nhìn thêm vài cái, cậu nghi ngờ mình hoa mắt rồi.
Tiếc là Phó Bách Khâm chỉ cười một chút rồi thôi.
. . . . . .
Chu Đoàn đi rồi ký túc xá càng yên tĩnh.
Phó Bách Khâm nghỉ trưa ở giường dưới, Khương Hoài lăn qua lộn lại không ngủ được.
Thôi chiều nay đến phòng vẽ tranh vậy.
Vì cảm hứng của cậu với truyện mới rất loạn nên cậu cần tập trung chỉnh lý lại một chút.
Cứ thế nằm đến giữa trưa, Khương Hoài nghe thấy tiếng động thì leo xuống giường.
Phó Bách Khâm hiếm khi không đến thư viện mà ở ký túc xá uống nước.
Khi Khương Hoài leo xuống giường, nhớ đến đoạn đối thoại trước đó của hai người, cậu quay đầu chào hỏi rồi đi dọn đồ trên bàn.
Phó Bách Khâm cầm cốc nhìn cậu.
"Ra ngoài à?"
Khương Hoài gật gật đầu: "Vâng, em định đến phòng vẽ."
Khương Hoài bỏ đồ vào bìa, vừa định ra ngoài thì nghe Phó Bách Khâm nói: "Cầm theo dù đi, chiều nay có mưa đấy."
Anh nói xong thì thu tầm mắt về.
Khương Hoài nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài rồi quay đầu nhìn Phó Bách Khâm, cậu do dự một chút rồi lấy điện thoại ra xem, đúng là chiều nay có mưa thật.
Dự báo thời tiết tạm thời báo rằng khoảng năm giờ chiều nay sẽ mưa.
Khương Hoài quay lại lấy dù, cảm ơn Phó Bách Khâm xong rồi ra ngoài.
Phó Bách Khâm cầm cốc nước tựa vào cạnh cửa, nhìn Khương Hoài rời đi mới uống hết cốc nước.
. . . . . .
Cuối tuần phòng vẽ cũng không có bao nhiêu người, hằng ngày sau khi hoàn thành bài tập giáo viên giao Khương Hoài sẽ lấy truyện của mình ra.
Lần này cậu muốn vẽ truyện về các con vật trong thế giới nhân thú.
Truyện tranh mới của cậu được lấy cảm hứng từ một chú chó dẫn đường.
Lúc trước Khương Hoài từng cùng Tần Tranh đi du lịch và bắt gặp một chú chó dẫn đường một mình đi trên đường, không biết vì sao cậu lại bị thu hút rồi cảm hứng cứ thế từ hình ảnh ấy mà xuất hiện.
Dù rằng cuối cùng chú chó dẫn đường ấy đã được nhân viên công tác dắt về, nhưng đầu Khương Hoài vẫn liên tục chiếu lại hình ảnh ấy.
Cậu muốn dựa vào chú chó dẫn đường này để tạo ra hai nhân vật chính, một câu chuyện gồm một chú thỏ mù và một chú chó dẫn đường.
Khương Hoài khẽ nhắm mắt lại, dùng bút vẽ phác họa hình chú chó to đẹp trai lên giấy.
Khương Hoài vốn chỉ định vẽ hình một con chó bình thường, nhưng lúc vẽ đầu lại lóe lên gì đó, trong đầu cậu hiện ra ánh mắt của Phó Bách Khâm.
Tay cậu đột ngột dừng lại, sau đó ma xui quỷ khiến vẽ con chó trong dự tính thành sói trắng.
Khương Hoài hoàn hồn dừng bút, mở to mắt nhìn con sói trắng lạnh lùng trên giấy, giật giật khóe miệng.
—— Sói dẫn đường?
Đâu ra con này vậy.
Cậu buông bút, định vo tròn tờ giấy này rồi vứt vào thùng rác, nhưng khi nhìn con sói trắng đẹp trai cao quý được vẽ rất sống động trên giấy, cuối cùng cậu vẫn giữ bức tranh này lại, kẹp nó vào cuốn truyện tranh.
Trong lúc cậu dọn đồ, bên ngoài đã tí tách mưa, ban đầu chỉ là mưa nhỏ nhưng chốc lát sau trời đã mưa to tầm tã.
Khương Hoài thoáng sững lại, cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không khỏi cảm thấy may mắn vì Phó Bách Khâm đã nhắc mình mang dù theo. Nếu không có Phó Bách Khâm thì có lẽ giờ này cậu đã kẹt ở đây không về được rồi.
Vài người trong phòng vẽ đội sách chạy vào mưa.
Khương Hoài đứng ở cửa mở dù ra, cẩn thận đeo túi cất truyện tranh ở trước, cầm dù về ký túc xá.
Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu tạnh, nếu ở phòng tranh đợi mưa tạnh chắc phải đợi tới tối, đến khi đó đường sẽ khó đi hơn.
Khương Hoài cầm dù chạy về, tuy có dù che mưa nhưng vì mưa quá lớn nên ống quần cậu vẫn bị ướt.
Về đến nơi cậu gập ô xuống, giũ quần áo rồi mới mở cửa đi vào.
Phó Bách Khâm đưa mắt nhìn màn mưa bên ngoài, thấy Khương Hoài về, chân mày anh thoáng giãn ra. Nhưng ánh mắt lại dừng lại trên ống quần của cậu.
"Sau lại ướt quần áo rồi?"
Khương Hoài đang cất dù, nghe thế thì quay đầu lại đáp:
"Mưa lớn quá nên ống quần của em bị ướt một chút."
"Cảm ơn anh vì đã nhắc em, nếu không chắc giờ em đã mắc mưa rồi."
Cậu chạy về suốt cả đường, khi quay đầu mái tóc đen vẩy ra vài giọt nước, như thỏ con ướt mưa, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong mỉm cười.
Phó Bách Khâm thoáng chốc nhớ tới thỏ sư tử mà mình từng nhìn thấy ở triển lãm trước đây.
Khi xù lông... trông rất xinh đẹp.
Trong đầu xuất hiệnlên suy nghĩ này, anh thoáng dừng lại, thu tầm mắt về.
Khương Hoài cất dù xong, giơ tay lấy đồ trên giường xuống, chuẩn bị vào phòng tắm.
Dù cậu không mắc mưa, nhưng chạy về trong bầu không khí ẩm ướt thì tắm rửa sẽ thoải mái hơn.
Khương Hoài nhanh chóng vọt vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, Phó Bách Khâm đã nghe thấy tiếng nước từ trong truyền ra.
Bên ngoài vẫn đang mưa to, không chỉ không có dấu hiệu tạnh đi mà còn mưa ngày càng lớn.
Khương Hoài tắm xong bước ra, cậu lau lau tóc nhìn bên ngoài, có hơi lo cho thằng hai. Lúc Chu Đoàn đi cũng không biết chiều nay mưa.
Quả nhiên vài phút sau, Chu Đoàn gọi điện về.
"Mưa to quá, tao ở thành phố không bắt được xe về."
"Chắc hôm nay không về được rồi."
Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng mưa to tầm tã, Khương Hoài không khỏi dặn đôi câu.
"Ở ngoài nhớ chú ý an toàn, không bắt được xe thì thôi."
Khương Hoài biết bắt xe trong thành phố vào lúc mưa khó thế nào, có lẽ hôm nay cậu ta không về được rồi.
Chu Đoàn cũng biết, nhìn bầu trời đang mưa, cậu ta nói: "Anh Khương à, hôm nay em không về được, anh rút sạc trên giường dùm em há, lúc đi em quên rút mất tiêu."
Khương Hoài bị tiếng "Anh Khương" của thằng hai làm cho bật cười, cậu mắng: "Cút cút cút."
"Biết rồi, hai người cứ hẹn hò đi."
Cậu cất điện thoại, biết thằng hai và bạn gái đã quay lại trung tâm thương mại thì cúp máy. Lúc này cậu nhanh nhẹn leo lên giường rút sạc giúp Chu Đoàn, sau đó bò xuống.
Động tác của Khương Hoài rất nhẹ, vừa xuống đất quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Phó Bách Khâm.
"Sao thế?" Cậu có hơi nghi hoặc.
Tuy Phó Bách Khâm không cố tình nghe lén, nhưng hai người nói không nhỏ, trong ký túc xá nhỏ nội dung của cuộc trò chuyện rõ mồn một.
Anh nhìn đôi mắt màu hổ phách của Khương Hoài, thoáng dừng lại.
Anh bỗng lấy ra một viên miếng chocolate trong túi áo đưa cho Khương Hoài.
Khương Hoài tròn mắt, không ngờ Phó Bách Khâm vẫn còn chocolate.
Cậu ngơ ngác nhìn anh, vẫn chưa hiểu.
Phó Bách Khâm lạnh nhạt nói: "Hôm nay Chu Đoàn không về."
"Dạ?"
Vậy thì sao? Khương Hoài có hơi khó hiểu.
Phó Bách Khâm nhàn nhạt nói: "Chocolate của em hết rồi."
"Không nên ăn nhiều chocolate, tối nay cho em một viên, nhớ đi ngủ sớm chút."
Anh đưa chocolate cho Khương Hoài rồi rút tay về, đi vào phòng tắm.
Khương Hoài cúi đầu nhìn đồ trên tay mình, nó giống hệt hộp chocolate xinh đẹp hình động vật mà cậu ăn hai ngày trước.
Cậu cất chocolate đi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Khoan đã, cậu thế này là được Phó Bách Khâm... đút ăn sao?
====
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hoài: ... Cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào á.