Tần Tranh rầu rĩ, bản thân thì cứ đi xếp hàng mua truyện tranh có chữ ký gì đó trong khi Khương Hoài bị bệnh mà hắn cũng không biết.
Hắn bỏ quyển truyện tranh có chữ ký số lượng có hạn vào túi.
Khi Tần Tranh về tới trường thì cũng đã chín giờ tối.
Ký túc xá của khoa Công nghệ thông tin và khoa Mỹ thuật không gần nhau, Tần Tranh định đến ký túc xá của Khương Hoài nhưng chợt nhớ ra Chu Đoàn nói cậu đã ngủ, hắn lo mình sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu nên thôi.
Cuối cùng hắn đứng dưới ký túc xá của Khương Hoài một lúc rồi quay về ký túc xá của mình.
Từ sau khi về ký túc xá, Khương Hoài ngủ mê man quên trời quên đất, nếu không phải đến tối có người gọi cậu dậy uống thuốc thì Khương Hoài nghi ngờ rằng mình có thể ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Khi bị vỗ nhẹ vào trán, hàng mi dài của cậu khẽ run rồi chậm rãi mở mắt ra.
Khi tầm nhìn rõ ràng hơn, Khương Hoài nhìn thấy Phó Bách Khâm đang rụt tay về và nhìn câu.
"Buổi tối còn một lần thuốc."
"Dậy uống thuốc đi."
Chu Đoàn quay đầu lại, cậu ta không nhịn được nhìn về phía bạn cùng phòng mới vừa đánh thức Khương Hoài.
Khi Tần Tranh gọi đến bạn cùng phòng mới vừa bước ra khỏi phòng tắm. Khi đó hai người chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó đối phương đi làm việc.
Nhìn dáng vẻ gõ máy tính của Phó Bách Khâm, thằng hai không thấy bạn cùng phòng tốt như Khương Hoài nói.
Cậu ta không dám thở mạnh, nín thở chơi liên tục mấy ván game, mãi đến chín giờ tối mới thấy bạn cùng phòng tắt máy rồi nhìn giờ.
Sau đó đi về phía giường của Khương Hoài.
Thằng hai: ...!!!
Chẳng lẽ bạn cùng phòng mới chướng mắt việc Khương Hoài bệnh rồi ngủ như heo nên muốn phạt cậu sao?
Cậu ta thoáng do dự, định cản Phó Bách Khâm lại để Khương Hoài còn đang bệnh ngủ thêm một chốc. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng Chu Đoàn nghĩ nhiều rồi, bạn cùng phòng mới chỉ đi qua gọi Khương Hoài dậy uống thuốc.
Thằng hai: ......
"À dạ, em cảm ơn."
Khương Hoài suýt quên mất phải uống thuốc, cậu nằm trong chăn ấm một lúc rồi mới bịn rịn ngồi dậy.
Sau đó nhìn thấy ánh mắt quái lạ của thằng hai.
Khương Hoài: ......
"Sao vậy?"
Cậu ngơ ngác.
Thằng hai lắc lắc đầu.
"Không có gì, cậu uống thuốc trước đi."
"Xuống giường được không?"
Khương Hoài thử leo xuống.
Là nam sinh viên đại học thời nay, thể trạng của cậu khá tốt, dù sốt rồi mê mang cả ngày nhưng đi lại thì cậu vẫn có thể.
Khương Hoài khẽ lắc đầu rồi vịn cột leo xuống, "bịch" một cái rơi xuống đất.
Sau đó cậu nhìn thấy thuốc mang về từ phòng y tế đặt trên bàn mình. Mà cạnh bàn còn có một miếng... bánh ngọt và trái cây.
Phó Bách Khâm sắp xếp lại tài liệu với vẻ mặt vô cảm, dường như là giấy tờ anh cần phải nộp cho trường khi nhập học.
Khương Hoài nhìn thoáng qua, không dám quấy rầy đối phương. Cậu nghi hoặc nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn thằng hai.
Chu Đoàn làm mặt quỷ đưa mắt ra hiệu với cậu.
Khương Hoài lại nhìn về phía Phó Bách Khâm.
Là anh đặt?
Ra hiệu xong, thằng hai gật đầu tỏ vẻ cậu đoán đúng rồi.
Khương Hoài giật giật khóe miệng, cảm thấy hai người như đang đóng phim gián điệp vậy.
Cậu đi qua, do dự một chút rồi cầm lấy bánh ngọt và trái cây, sau đó uống liều thuốc cuối cùng của hôm nay.
Vị thuốc đắng đọng lại trong miệng, Khương Hoài bị đắng đến độ suýt chút ói cả cơm ra. Cậu vội uống thêm mấy cốc nước mới hết thấy đắng, sau đó nhìn về phía Phó Bách Khâm đã thu dọn giấy tờ xong.
"Cái này, cảm ơn anh nha."
"Cơm với bánh ngọt hôm nay là bao nhiêu vậy, em chuyển cho anh."
Dù sao cũng là bạn cùng phòng mới, ăn mà không trả tiền Khương Hoài thấy ngại lắm.
Phó Bách Khâm nhìn cậu.
"Không cần đâu."
Khương Hoài còn định nói thêm nhưng đối phương đã dọn tài liệu xong.
"Lần sau cậu mua giúp tôi là được."
Vậy cũng được, Khương Hoài gật gật đầu.
Bận rộn cả ngày, lúc này mọi người đã vệ sinh cá nhân xong, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Khương Hoài leo lên tầng trên, ngủ cả ngày nên bây giờ cậu rất tỉnh. Cậu mở máy tính suy nghĩ về truyện tranh của mình, miên man vô định nghĩ nửa ngày, cậu thở dài nhìn chỗ trống trên màn hình, sau đó tiện tay cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại tối đen, hiển nhiên là đã hết pin.
Khương Hoài thầm chậc một tiếng, cậu cắm sạc rồi đắp chăn đi ngủ.
. . . . . .
Sáng thứ bảy hôm sau, khi Khương Hoài thức dậy Phó Bách Khâm đã ra ngoài.
Không biết thằng hai đang tựa vào đầu giường nhắn tin với ai. Thấy cậu thức dậy thì hỏi: "Nay sao rồi?"
"Ngủ một ngày một đêm, khỏe rồi."
Khương Hoài xoa xoa bả vai.
Thằng hai thả điện thoại xuống, vừa định nói gì thì chợt nhớ ra.
"À phải rồi, hôm qua mày coi điện thoại chưa?"
"Hình như Tần Tranh gọi cho mày nhưng không được. Tối qua lúc mày ngủ ổng có gọi cho tao, tao nói là mày ngủ rồi."
Tần Tranh?
Khương Hoài thoáng dừng lại, cậu quay đầu cầm lấy điện thoại, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ.
Vừa mở tin nhắn lên, khủng chat của Tần Tranh lập tức nhảy lên.
Khương Hoài do dự một chút rồi nhấn vào, phát hiện hôm qua hắn chụp một hiệu sách trên phố thương mại, là buổi ký tặng của tác giả mà cậu thích.
Ban đầu nếu không sốt Khương Hoài định buổi chiều ăn xong sẽ tham gia, nào ngờ hôm qua cậu mê man cả ngày.
Cậu nhìn tác giả truyện tranh trong video, thầm thấy có hơi tiếc, không biết lần ký tiếp theo sẽ diễn ra khi nào.
Khương Hoài tắt video, vừa định trả lời tin nhắn của Tần Tranh thì nghe thấy giọng của thằng hai.
"Ê từ từ, hình như dưới lầu có ai tìm mày kìa."
Khương Hoài mở cửa đi ra ngoài nhìn xem, hóa ra là Tần Tranh. Chàng trai trẻ tuổi mặc áo thun đứng dưới lầu đang vẫy tay với cậu.
Khương Hoài do dự một thoáng rồi vẫn đi xuống.
"Tôi đang định trả lời tin nhắn của cậu đây."
"Sao cậu đến đây?" Cậu có hơi ngạc nhiên.
Tần Tranh không đồng ý: "Cậu bị sốt thì sao mà tôi không đến được." Hắn im một lúc, nhận ra câu này có hơi mờ ám nên bổ sung thêm: "Sao tôi có thể bỏ mặc anh em mình bị sốt được."
Khương Hoài thấy dáng vẻ thoáng xấu hổ của hắn cũng không so đo.
"Tối qua đã hạ sốt rồi."
"Tôi biết, tối qua tôi sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên mới không tới."
"Đây, cho cậu cái này."
Tần Tranh đưa cái hộp trong tay ra.
Khương Hoài có hơi ngoài ý muốn, mở ra mới thấy là quyển truyện có chữ ký mà mình luôn muốn có.
Tần Tranh thấy biểu cảm của cậu thì mỉm cười: "Hôm qua vừa lúc đi ngang qua, thấy thế nên tôi xếp hàng giúp cậu."
Khương Hoài quả thật không ngờ Tần Tranh sẽ đi xếp hàng, dù họa sĩ đó không quá nổi tiếng nhưng có rất nhiều fans ủng hộ, những buổi ký tặng trước luôn có rất nhiều người tham gia, video mà hắn gửi cho cậu cũng có rất đông người. Tần Tranh không thích mấy việc này, trước đó nghe cậu kể cũng không mấy bận tâm.
Khương Hoài thoáng sững lại, cậu ngẩng đầu nhìn nụ cười của đối phương.
"Sao tự dưng cậu lại đi xếp hàng làm gì?"
Tần Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Không phải cậu thích hay sao."
Khương Hoài siết chặt tay, vì câu này mà tim cậu khẽ thắt lại.
Nhưng nhìn nụ cười của Tần Tranh, cuối cùng Khương Hoài chỉ nói: "Cảm ơn, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
Cậu lấy điện thoại ra, rất nhanh đã chuyển khoản qua bằng Wechat.
Tiếng "Ting" vang lên bên tai hai người, Tần Tranh khẽ cau mày, hắn thấy có hơi khó chịu.
Hắn muốn nói mình không cần, nhưng Khương Hoài đã chuyển xong rồi.
Khương Hoài nhận truyện tranh, Tần Tranh thấy sắc mặt của cậu đã tốt hơn, do dự một chút rồi hỏi: "Chiều qua cậu sốt... mà sao lại không nói cho tôi biết?"
Nếu hắn không phát hiện ra có gì đó không ổn rồi gọi cho Chu Đoàn thì có khi sẽ không biết chuyện này.
Khương Hoài nhìn Tần Tranh, thấy hắn bối rối, ánh mắt cậu khẽ lóe lên: "Đúng lúc điện thoại hết pin thôi."
Khương Hoài lấy lý do này lấp liếm cho qua, Tần Tranh cũng không nghi ngờ.
Hắn vừa định nói gì đó thì lúc này điện thoại của hắn reo lên, Khương Hoài nhìn hắn.
Tần Tranh xấu hổ cười cười, nhận điện thoại. Một lát sau, Tần Tranh xoay người lại.
"Vậy tôi đi trước đây."
"Cuối tuần cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Khương Hoài khẽ gật đầu, cậu nhìn Tần Tranh rời đi rồi cầm quyển truyện lên lầu.
Lúc Khương Hoài xuống lầu Chu Đoàn đã thấy Tần Tranh đến, cậu ta cứ tưởng hai người sẽ đi ăn cơm, nào ngờ Khương Hoài lại một mình về phòng, cậu ta nghi ngờ hỏi:
"Hai người không đi ăn à?"
Khương Hoài đặt truyện tranh xuống.
Xua tan tâm trạng u sầu vì gặp Tần Tranh, Khương Hoài nhìn thằng hai: "Mời mày đi ăn bánh bao súp, đi không?"
"Đi chứ, tất nhiên là đi rồi, được mời đi ăn thì dại gì mà không đi."
"Lầu hai của nhà ăn bán đồ ngon lắm."
Khương Hoài cũng thay quần áo, hai người ra ngoài đi đến nhà ăn.
Sáng thứ bảy đa số các sinh viên đều không lên lớp, sinh viên cũng lười dậy sớm, thế nên trong nhà ăn khá ít người. Hai người lên lầu hai rồi gọi hai lồng bánh bao súp và sữa đậu nành.
Ăn xong bụng thấy ấm hơn hẳn.
Khương Hoài đứng dậy định đi tính tiền, nhưng khi nhìn thấy hộp mang đi thì bỗng nhớ tới gì đó.
Hình như cậu còn thiếu bạn cùng phòng mới hai bữa cơm.
Lúc trước cậu định gửi hồng bao cho đối phương nhưng rồi phát hiện mình chỉ mới lưu số điện thoại của anh chứ chưa add Wechat.
Khương Hoài khựng lại, nhìn số điện thoại mới trong điện thoại rồi gọi.
Phó Bách Khâm đang ở thư viện, sau khi làm xong luận văn, anh cúi đầu thì thấy điện thoại đang rung.
Trên màn hình chỉ hiện một dãy số.
Phó Bách Khâm liếc nhìn, nhớ ra là số điện thoại của Khương Hoài mà anh vừa lưu hôm qua.
Anh cầm điện thoại lên, rồi nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói có hơi do dự.
"Không phải bảo mua cơm cho anh sao?"
"Chuyện là, bây giờ em đang ở nhà ăn, anh muốn ăn gì?"
Khương Hoài nhìn khu vực lấy cơm khá sạch sẽ, hơi do dự.
Phó Bách Thâm nhìn thời gian, đúng là đến giờ ăn cơm rồi.
"Cậu ăn gì?"
Khương Hoài theo bản năng đáp: "Bánh bao súp."
Phó Bách Khâm gật gật đầu: "Vậy giống cậu đi."
"Cảm ơn."
Khương Hoài vội lắc đầu.
"Không cần không cần đâu, vốn là chuyện nên làm mà."
Cậu vừa ngắt điện thoại thì thấy thằng hai đang lén lút lại gần nghe lén.
"Đem cơm cho ai mà bí mật thế?"
"Mày lén có bạn gái đúng không?"
Chu Đoàn có một cô bạn gái thanh mai, cậu ta cũng hay mang cơm cho cô nàng. Cậu ta tưởng Khương Hoài cũng giống mình.
Khương Hoài hất bàn tay lén lút của thằng hai ra, cạn lời bảo: "Mang cho Phó Bách Khâm."
"Mày đừng có nói bậy trước mặt người ta."
Bạn cùng phòng mới á?
Nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng khó gần của bạn cùng phòng mới, thằng hai lập tức đứng đắn nói:
"Do tao nghĩ nhiều."
"Nhưng sao mày lại muốn mang cơm cho anh ta vậy?"
Khương Hoài gọi thêm hai lồng bánh bao súp và hoành thánh rồi quẹt thẻ.
"Thì hôm qua tao bệnh, Phó Bách Khâm đã giúp tao đó"
"Với lại tao còn ăn của người ta hai bữa cơm nữa."
Nghĩ đến việc mình nợ ơn Phó Bách Khâm, Khương Hoài lập tức cảm thấy không thoải mái.
Hai người liếc nhìn nhau, thằng hai cũng vô cùng đồng cảm gật đầu.
Khi Khương Hoài đóng gói bánh bao súp về, Phó Bách Khâm vẫn chưa về.
Cậu đặt đồ ăn lên bàn, sau đó leo lên giường.
Cậu vừa lên đến nơi thì đối phương mở cửa đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Hoài theo bản năng nói: "Bánh bao súp ở trên bàn của anh á."
Phó Bách Khâm gật gật đầu, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi rót nước ngồi xuống ghế.
Bên cạnh hai lồng bánh bao nóng hổi còn có một bát hoành thánh.
Phó Bách Khâm thoáng sững lại, anh tách đũa ra và bắt đầu ăn.
Khương Hoài nằm trên tầng trên thỉnh thoảng nhìn anh, thấy vẻ mặt Phó Bách Khâm không có gì thay đổi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Phó Bách Khâm khiêm tốn, nhưng khí chất cao quý trên người anh lại không lừa được người khác, cậu còn lo bạn cùng phòng mới sẽ ăn khôn quen đồ ăn ở nhà ăn, thầm nghĩ nếu là thật thì cuối tuần cậu sẽ ra ngoài mua cho anh, không ngờ bạn cùng phòng mới lại ăn mà không chút do dự.
Khương Hoài lén thu tầm mắt về, ánh mắt nhìn về phía quyển truyện mà Tần Tranh đưa cho.
Hộp quà truyện tranh được đặt trong tầm tay của cậu.
Khương Hoài do dự một hồi nhưng rồi vẫn mở hộp ra.
Khi nhìn thấy chữ ký trên quyển truyện, cậu thầm thở dài, có hơi hụt hẫng.
Lúc trước cậu vì ngôi sao bóng rổ Tần Tranh thích mà thức cả đêm tranh vé.
Nhưng Khương Hoài nghĩ, có lẽ suy nghĩ khi tranh vé lúc ấy của cậu và suy nghĩ của Tần Tranh... không giống nhau.
Chữ ký trên quyển tranh có phần chói mắt.
Khương Hoài khẽ mím môi, rủ mắt.
(^^)(^^)(^^)
Đừng nhìn anh Khâm lạnh lùng z mà vội đánh giá ảnh nha, nghe đâu là ảnh iu bé khoá dưới từ cái nhìn đầu tiên đó 🤡