Bác sĩ đang ở bên ngoài chuẩn bị truyền dịch.

Phó Bách Khâm đi qua, anh chau mày hỏi: "Khó chịu à?"

Ý thức của Khương Hoài mơ màng, cậu lơ mơ gật đầu.

Anh rủ mắt nhìn Khương Hoài có vẻ đang lạnh rồi cởi áo khoác trên người đắp lên người cậu.

Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến cái lạnh trên người rút đi, dường như cơn đau ở dạ dày cũng giảm bớt. Bàn tay Khương Hoài chậm rãi buông ra, lúc này bác sĩ cũng vừa bước vào.

Phó Bách Khâm đi ra ngoài, anh nhìn đồng hồ, thời gian anh hẹn gặp Tần Tranh đã trôi qua nửa tiếng.
 

Cuộc đời Phó Bách Khâm chưa từng xuất hiện hai từ đến trễ, đây là lần đầu tiên.

Nếu đã trễ rồi thì anh cũng không đi nữa, anh đứng ngoài cửa gọi cho Tần Tranh.

Tần Tranh ở nhà hàng đợi nửa ngày không thấy ai định gọi hỏi thử anh ở đâu thì nhận được điện thoại.

"Anh họ, em đến rồi."

Tuy từ nhỏ Tần Tranh rất bướng, nhưng lại vô cùng tôn trọng người anh họ lớn hơn mình hai tuổi mà cái gì cũng giỏi này nên quan hệ của hai người không tệ.

Nghe thấy giọng của Tần Tranh, Phó Bách Khâm nhàn nhạt nói: "Hôm nay tôi có việc đột xuất."

"Nên không đến được."

Tần Tranh khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy anh họ luôn đúng giờ cho người ta leo cây.

Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hắn đi ăn một mình cũng được.

Tần Tranh đáp một tiếng rồi hỏi thêm: "Anh họ, anh không có chuyện gì đấy chứ?"

"Không có."

Phó Bách Khâm nhìn vào phòng y tế, nói xong thì cúp máy xoay người vào trong.

Khương Hoài đang ngắc ngoải truyền dịch, một chai dịch lạnh vừa truyền vào thì cậu tỉnh hơn phân nửa. Lúc này cậu đang nằm trên giường nhắn tin cho Chu Đoàn.

Cậu gian nan cầm điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, hóa ra Phó Bách Khâm đã quay lại, trong tay còn cầm theo một túi giấy được đóng gói cẩn thận.

Thấy cậu cầm điện thoại, anh cau mày lạnh nhạt bảo: "Bị bệnh thì nghỉ ngơi nhiều một chút."

Khương Hoài có hơi xấu hổ: "Em có hơi đói nên định nhò Chu Đoàn mang cơm đến."

Trường không cho mua đồ ăn ngoài vào, nếu muốn ăn nóng thì chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng mang đến thôi.

Nhưng cậu vừa dứt lời thì thấy Phó Bách Khâm từ trong tui lấy ra một hộp đồ ăn.

"Không cần nhờ bạn mang đến đâu, tôi mua rồi, cậu ăn đi."

Khi đồ ăn nóng hổi được bày ra trước mặt, Khương Hoài vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Phó Bách Khâm đến nhà ăn một chuyến, mua bánh bao xá xíu rồi mua thêm hai món rau cải, anh bày món ra trước mặt Khương Hoài.

Mùi thơm hấp dẫn lập tức xộc vào mũi, cái bụng đói một ngày của Khương Hoài nhịn không được réo lên ùng ục.

Cậu ngượng ngùng ôm bụng, không ngờ bạn cùng phòng mới trông vậy mà ngoài lạnh trong nóng, cậu nói cảm ơn rồi bò xuống giường, ngồi trên ghế phòng y tế ăn từng miếng xá xíu.

Phòng y tế cách nhà ăn khá xa nên thường thì mang đồ ăn đến đều sẽ hơi nguội, nhưng Phó Bách Khâm cố ý dặn đầu bếp gói giữ nhiệt, nên khi mang đến xá xíu vẫn còn nóng hổi.

Tôm của món tôm nõn rang bên cạnh vừa to lại ngon, Khương Hoài nhịn không được ăn vài con, rồi uống thêm một ngụm sữa óc chó.

Dáng vẻ khi ăn của cậu rất ngoan, Phó Bách Khâm đã phát hiện từ đêm qua.

Khi ăn Khương Hoài giống như thỏ vậy, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên ăn một miếng.

Ánh mắt lạnh nhạt của Phó Bách Khâm thoáng dịu đi, lúc này anh ngồi phía bên kia lấy máy tính ra xử lý công việc.

Khương Hoài đang ăn cơm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Em không sao nữa rồi."
 

"Nếu anh bận thì có thể đi làm việc trước."

Đối phương đã đưa cậu đến phòng y tế, lại còn mang cơm cho cậu, Khương Hoài đã rất cảm kích rồi. Sao cậu còn có thể không biết xấu hổ mà để Phó Bách Khâm ở đây chờ cậu được chứ.

Cậu khẽ lắc đầu, nghĩ đợi truyền dịch xong sẽ về.

Nhưng Phó Bách Khâm chỉ quay đầu nhìn cậu một cái.

"Không bận."

Anh nhìn mặt Khương Hoài nhờ ăn mà đã có chút huyết sắc, khẽ chau mày.

Sao mà sức khỏe kém thế này?

"Đừng kén ăn, ăn rau đi."

Khương Hoài đang rất tự nhiên làm lơ món rau bên cạnh, không ngờ Phó Bách Khâm lại phát hiện ra. Cậu thoáng khựng lại, lớn thế mà còn bị nhắc nên có hơi xấu hổ.

Phó Bách Khâm nhìn dáng vẻ cứng đờ của cậu, nhướng mày: "Dị ứng với rau à?"

"Không ạ."

Khương Hoài theo bản năng lắc đầu, cậu im lặng một lúc mới nói: "Em không dị ứng với rau, chỉ dị ứng với cà tím thôi."

Cà tím...

Phó Bách Khâm ghi nhớ rồi gật đầu, anh nhìn Khương Hoài.

Dưới cái nhìn của đối phương, Khương Hoài nghĩ anh đã bận mà còn đợi mình, thế là cậu do dự một lúc rồi gắp rau lên. Cậu không bị dị ứng với rau, chỉ là không thích ăn mà thôi, thế nên rất kén ăn.

Dù rằng trước đó bị nói rất nhiều lần nhưng vẫn không sửa được, một mình ở ngoài vẫn cứ thế mà ăn.

Lần này cuối cùng cũng phá lệ ăn chút rau.

Thấy động tác của Khương Hoài, Phó Bách Khâm thu tầm mắt về, tiếp tục làm việc.

Khương Hoài không có ý định nhìn màn hình của người khác, ăn xong, vừa định dọn hộp cơm vào thì Phó Bách Khâm như cảm nhận được. Cậu đóng nắp hộp lại, anh bước đến thu dọn đồ trên bàn.

Gói xong hết vào túi, anh đưa cho Khương Hoài một túi khăn giấy ướt.

"Cảm ơn anh." Khương Hoài nhận khăn giấy, dùng nó lau tay.

Hai người ở lại phòng y tế thêm khoảng một tiếng mới truyền dịch xong. Chu Đoàn nằm ở ký túc xá nửa ngày, thấy đã qua giờ tan lớp mấy tiếng rồi mà Khương Hoài vẫn chưa về, cúi đầu mới thấy có một cuộc gọi nhỡ, lúc này cậu ta mới nghi ngờ gọi lại.

Khương Hoài đang cầm điện thoại ghi lại cảm hứng vẽ truyện tranh, khi điện thoại reo lên cậu mới dừng lại và nhìn Phó Bách Khâm, thấy anh không bị quấy rầy mới nghe máy.

"Chu Đoàn." Cậu thấp giọng gọi.

Chu Đoàn có hơi khó hiểu: "Mày sao đấy?"

"Nghe cứ như sắp hít nhang tới nơi á."

Khương Hoài: ......

Không hổ là người giỏi ăn nói nhất ký túc xá, Khương Hoài giật giật khóe miệng quay đầu nói: "Sắp hạ thổ luôn rồi, không gọi được cho thằng con bất hiếu, suýt chút nữa là ba sốt chết rồi."

"Mày sốt hả?"

"Trời đất, tao để điện thoại chế độ im lặng rồi ngủ nên ban nãy không thấy, bây giờ mày ở đâu, tao tới liền."

Tối qua anh cả nhắn trong group ký túc xá rằng sẽ đi với giáo viên hướng dẫn đến nơi khác, nên sẽ vắng mặt vài ngày, ký túc xá chỉ còn lại cậu ta và hai người Khương Hoài. Vừa nghe nói Khương Hoài bị sốt là thằng hai bật dậy muốn đến chỗ cậu ngay.

Khương Hoài lắc đầu, cậu khẽ ho.

Nghe được giọng nói suốt ruột của đối phương ở đầu dây bên kia, lúc này cậu quay đầu nhìn lại.

"Không cần, không cần đến đâu, vừa hay Phó Bách Khâm thấy tao khó chịu nên đã đưa tao đến phòng y tế rồi."

"Lát nữa tao và anh ấy sẽ về."

Phó Bách Khâm... là ai?

Chu Đoàn ngơ ngác.

Khương Hoài giật giật khóe miệng, may mà cậu cầm điện thoại xa, đối phương không nghe thấy.

"Bạn cùng phòng mới đó."

"Đừng có nói là mày không biết bạn cùng phòng mới tên Phó Bách Khâm đấy nhé?"

Đúng là Chu Đoàn không biết chuyện này, hôm qua bạn cùng phòng mới dọn vào trễ quá nên cũng chưa chào hỏi giới thiệu gì. Sáng nay cũng không thấy bóng dáng đâu, thằng hai cũng không rõ anh trai cool ngầu đó tên gì.

Chu Đoàn thấy cái tên Phó Bách Khâm này có hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.

"Vậy mày truyền dịch xong thì về ký túc xá nhé."

"Tao đi lấy một bình nước nóng cho mày."

Trong ký túc xá không có máy lọc nước nên phải xuống dưới lầu lấy, Khương Hoài nói cảm ơn xong thì ngắt máy. Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Phó Bách Khâm đang nhìn mình.

Khương Hoài vừa rồi còn nhắc đến đối phương với thằng hai không biết sao thấy có hơi chột dạ, cũng may Phó Bách Khâm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt về.

. . . . . .

Khương Hoài truyền dịch xong thì hai người cùng nhau quay về, thằng hai thấy cậu không sao mới thở phào.

Khi Phó Bách Khâm cầm đồ vào phòng tắm, cậu ta mới quay đầu nghi hoặc hỏi: "Từ khi nào mà quan hệ của mày với bạn cùng phòng mới lại tốt như thế vậy hả?"

Cậu ta luôn cảm thấy khí chất của Phó Bách Khâm quá mạnh, có hơi xa cách, nhưng vừa rồi Khương Hoài lại nói là anh đã đưa cậu đến phòng y tế, chẳng lẽ cậu ta nhìn sai rồi?

Thật ra bạn cùng phòng mới khá tốt tính?

Khương Hoài nhếch miệng: "Bạn cùng phòng mới là người trong nói ngoài lạnh, biết chưa?"

"Qua khoảng thời gian nữa mày sẽ biết."

Chu Đoàn bán tín bán nghi.

Dù đã hết sốt nhưng sau cả ngày truyền dịch Khương Hoài vẫn thấy mệt, lúc này cậu trò chuyện đôi ba câu với thằng hai rồi từ từ leo lên giường tầng trên.

Đắp cái chăn ấm áp lên người, cậu thở hắt ra.

Do ở phòng y tế cậu chơi điện thoại nên giờ điện thoại đã hết pin, Khương Hoài cũng quên sạc mà tắt máy đặt bên gối, không hề biết rằng có người nhắn cho mình mấy tin Wechat.

Tần Tranh qua loa ăn cho xong bữa xong, ban đầu hắn định về trường. Nhưng lại nhìn thấy một họa sĩ vẽ truyện tranh ít người biết mà Khương Hoài thích đang ký tên bán sách trên phố thương mại.

Tần Tranh không có hứng thú với việc này, biết họa sĩ này cũng là do lúc trước Khương Hoài thuận miệng nói với hắn.

Hắn đội nắng đứng ở ven đường một lúc, định quay video cho Khương Hoài. Nhưng lại nhớ đến ánh mắt sáng ngời của Khương Hoài mỗi khi nhắc đến họa sĩ truyện tranh đó.

Hắn do dự một thoáng, nhìn hàng người đang xếp hàng ký tên, rồi chen vào.

. . . . . .

Tần Tranh xếp hàng năm tiếng đồng hồ mới có được quyển truyện tranh có chữ ký.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Hoài. Kết quả khi lấy điện thoại ra, hắn phát hiện tin nhắn Wechat gửi cho Khương Hoài trước đó cậu vẫn chưa trả lời.
 

Giao diện điện thoại trống không.

Tần Tranh cau mày, hắn nhịn không được mà gọi điện nhưng lại hiển thị tắt máy.

Dù xảy ra chuyện gì, điện thoại của Khương Hoài cũng chưa bao giờ tắt máy, trong nháy mắt Tần Tranh đã nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Gọi cho Khương Hoài không được, Tần Tranh gọi cho thằng hai trong ký túc xá của Khương Hoài.

Lúc trước khi khai giảng hắn đã lấy thân phận anh em của Khương Hoài mà mời bạn cùng phòng trong ký túc xá cậu đi ăn, vậy nên có phương thức liên hệ.

Chu Đoàn thấy khi ngủ Khương Hoài không sốt, đang định lấy điện thoại ra chơi game thì thấy Tần Tranh gọi đến.

Cậu ta quay đầu nhìn Khương Hoài, có hơi khó hiểu.

Tần Tranh gọi cho cậu ta làm gì?

Phó Bách Khâm còn đang trong phòng tắm, Chu Đoàn mặc quần áo đi ra hành lang nhận điện thoại, sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của Tần Tranh.
 

"Khương Hoài không sao chứ? Sao tôi không gọi được cho cậu ấy?"

Thằng hai quay đầu đi nhìn Khương Hoài, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cậu ấy sốt, mới đi truyền dịch ở phòng y tế về, giờ ngủ rồi."
 

"Chắc là điện thoại hết pin rồi đấy."

Cậu ta thấy sau khi về Khương Hoài không động gì đến điện thoại, có lẽ là hết pin nên đã tự động tắt nguồn rồi.

Tần Tranh nghe xong thì sốt ruột, hắn đang ngồi trên băng ghế bên đường cũng bật dậy về trường ngay.

Thằng hai nghe ra âm thanh vội vàng của bên kia: "Ê ê cậu đừng lo."

"Bây giờ Khương Hoài ngủ rồi, không sao đâu." Người trong phòng tắm bước ra, thằng hai nói xong thì ngắt máy.

Bước chân của Tần Tranh dừng lại.

Tác giả có lời muốn nói:
 

Chó săn nhỏ Tần Tranh: Mua truyện tranh mà Khương Hoài thích (vui vẻ).

Biết Khương Hoài bị bệnh: Khương Hoài bị bệnh sao không nói cho tôi biết?

=====

Đó giờ t cứ tưởng cà tím có vị cay, sau này tui mới biết mình bị dị ứng nhẹ

Lầu 1: Bà có từng thấy tin tức tôi ăn cứ thấy cà tím cay, nhm họ nói k cay, sau đó tui phát hiện mình dị ứng với cà tím k, mă ơi cừi chết.

Lầu 2: Thì ra thấy cay là do bị dị ứng...

Lầu 3: Mă cừi ẻ... công đức -1.

Lầu 4: ?Vl, bữa nay mới biết tui bị dị ứng cà tím.

Lầu 5: Má ơi hèn chi, t cứ tưởng ăn nhiều cà tím sẽ cay, ra là t bị dị ứng.

Lầu 6: Mấy má lầu này sao mà đáng iu dữ thần trời ơi ha ha ha ha ha ha ha ha.

Mă chương này còn có mấy bà bàn luận cà tím ăn với j thì ngon r mấy bả mở nguyên cái thực đơn chục món với cà tím luôn =))))))))))))))))

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play