Phó Bách Khâm lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Nhìn thấy thái độ điềm tĩnh của đối phương, Khương Hoài đột nhiên cảm thấy hình như việc chàng trai cool ngầu tặng chocolate hình động vật cũng không có gì lạ.

Bạn cùng phòng tặng quà xong thì lấy đồ đi vào phòng tắm.

Khương Hoài lắc lắc đầu rồi nhìn truyện tranh trước mặt, cậu xóa chỗ vừa vẽ, nhíu mày, có hơi không hài lòng.

Vừa hay lúc này dạ dày cậu bắt đầu biểu tình vì đói.

Khương Hoài đặt tay lên bụng, cậu đảo mắt rồi nhìn thấy hộp chocolate mình được tặng ở một bên.

Chiều nay không đi ăn cơm cùng bọn Tần Tranh, khi về thì cậu nằm thẳng trên giường nên đến giờ cậu vẫn chưa bỏ hạt cơm nào vào bụng.

Khương Hoài cảm ơn bạn cùng phòng một câu, cầm viên chocolate ăn lót bụng, lập tức thấy dạ dày đỡ hơn. Cậu ăn viên hình thỏ đầu tiên, vị đắng tan đi thì có mùi thơm nhẹ, rất hợp để làm đồ ăn vặt.

Khương Hoài vừa ăn vừa vẽ nháp, chỉ trong chốc lát một hộp chocolate chỉ còn lại vài ba viên.

Lúc Phó Bách Khâm từ phòng tắm đi ra vừa hay nhìn thấy hộp chocolate rỗng ở đầu giường cậu, anh thoáng đứng lại.

Khương Hoài đặt tay trong hộp có hơi xí hổ, lúc này cậu cũng không biết nên nói gì với bạn cùng phòng mới, đành căn da mặt nói: "Ngon lắm."

"Ừm."

Phó Bách Khâm lau tóc, rồi anh quay đầu nhìn cậu: "Lần sau tôi sẽ mua thêm một ít."

Khương Hoài nhìn áo phông đen dính nước của anh. Không biết sao não cậu lại bé lại, thế là gật đầu.

Đến khi Phó Bách Khâm nằm vào giường dưới rồi, Khương Hoài mới phản ứng lại.

SOS, vừa rồi cậu là cái gì vậy trời?

Đã ăn hết chocolate bạn cùng phòng tặng trước mặt người ta thì thôi đi, đã vậy lúc người ta nói lần sau sẽ mua thêm còn gật đầu nữa chứ?!

Khương Hoài hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bỏ qua chuyện này, xấu hổ rụt tay về.


Cậu lại nhìn về màn hình trước mặt.

Nhan đề của truyện đã đặt xong, nhưng vẫn chưa có cảm hứng, đầu óc Khương Hoài rối bời, cuối cùng cậu tắt máy, xuống giường đánh răng xong thì bò về lại ổ chăn.

Lúc cậu tắt đèn đầu giường, Phó Bách Khâm nằm ở giường dưới thoáng khựng người, sau đó anh cũng nhắm mắt lại.

. . . . . .

Ban đầu Khương Hoài tưởng mình sẽ mất ngủ, như nào ngờ đêm qua ăn nhiều chocolate thế mà cậu vẫn ngủ như thường.

Hơn nữa cậu còn ngủ rất ngon, đến mức khi báo thức sáng hôm sau reo lên cậu cũng có hơi muốn ngủ tiếp.

Tiếng đinh linh linh vang lên bên tai, hôm nay chỉ có Khương Hoài là có tiết, những người khác đều học buổi chiều. Khương Hoài trùm chăn lồm cồm bò dậy.

Cứ mỗi lần đến thứ sáu là cậu dậy không nổi, nếu buổi sáng có người cùng đi chung thì còn đỡ, đi học một mình thì cảm giác đau khổ nhân đôi. Cậu thở dài, cam chịu số phận mà nhìn thằng hai may mắn, sau đó leo xuống giường.


                                 

         
               

Vừa mới xuống dưới thì cậu nhìn thấy bạn cùng phòng mới đã vệ sinh cá nhân thay đồ xong đang ở dưới.

Lúc này Khương Hoài mới từ từ nhớ ra, đêm qua về trễ quá nên vẫn chưa kịp hỏi tên và chuyên ngành học của bạn cùng phòng mới.

Mà nói mới nhớ sao khai giảng hai tháng rồi mà giờ đối phương mới vào ký túc xá thế nhỉ?

Cậu thầm nghĩ, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Phó Bách Khâm đối diện với ánh mắt hoài nghi của Khương Hoài, anh thoáng dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi là sinh viên trao đổi ở nước ngoài, vừa về nước tuần trước."


"Năm ba khoa Kinh tế và Quản lý, Phó Bách Khâm."

Xem như giới thiệu bản thân một lần.

Khương Hoài khẽ ho, mình nghi ngờ lộ liễu thế hả ta?

Nhưng rồi cậu vẫn đáp: "Chào đàn anh, em là Khương Hoài, năm nhất khoa Mỹ thuật."

"Giường trên kế bên là thằng hai Chu Đoàn, sinh viên Kiến trúc."

"Anh chuẩn bị đi học sao?" Cậu do dự hỏi.

Phó Bách Khâm vừa đến trường, anh nhìn lịch học rồi gật đầu.

Bình thường khi có tiết đều đi với bạn cùng phòng, Khương Hoài vào phòng tắm rồi theo thói quen nói:

"Anh đợi chút, em vệ sinh chút rồi chúng ta đi cùng."

Không nghe thấy câu trả lời, Khương Hoài mới sực nhớ ra:

"Xin lỗi, em quen nói thế, nếu anh chuẩn bị xong rồi thì có thể đi trước."

Cậu bỗng nhớ ra, lúc trước khi không đi cùng bạn cùng phòng thì Tần Tranh sẽ hẹn đi học chung.

Nhưng bây giờ đã không còn thế nữa.

Cậu khẽ cau mày, thoáng ngẩn ra, suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng ngay lập tức bị cậu đè xuống.

Khương Hoài vừa cầm bàn chải đánh răng.

Phó Bách Khâm nhìn đồng hồ trên tay, lạnh nhạt lên tiếng.

"Mười phút."

"Sao ạ?"

Khương Hoài ngậm bàn chải đánh răng nghi ngờ quay đầu lại.

Phó Bách Khâm nói: "Chờ cậu mười phút."

"À."

"Cảm ơn đàn anh."

Cuối cùng Khương Hoài cũng hiểu ra, cậu tức khắc đóng cửa lại bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Mười phút, không nhiều cũng không ít, Khương Hoài vệ sinh xong thì cầm cặp đi ra.

Ký túc xá của họ là ký túc xá mới, bình thường đi học cách khu giảng dạy có hơi xa, đi bộ phải mất khoảng mười lăm phút.

Khương Hoài chạy ra ngoài, sau đó cậu nhớ ra mình đã quên hỏi Phó Bách Khâm học ở khu nào.

Phó Bách Khâm liếc nhìn cậu, thấy cậu quay đầu nhìn mình thì nhàn nhạt nói: "Tòa nhà dạy học Số 3, giống cậu."

Hôm nay anh không có tiết, chỉ đến trường để làm vài thủ tục, sau đó đến gặp em họ.

Khương Hoài khẽ gật đầu thở phào.


       

         
               

Sáng thứ sáu không có quá nhiều người đi học, hai người đi đến tòa nhà dạy học Số 3 cũng không gặp được mấy người. Đến lớp học, Khương Hoài mới như nhớ đến gì đó: Ủa khoan, lúc nãy đi ngang qua nhà ăn mà quên mua bữa sáng rồi.

Thôi kệ, buổi trưa chỉ có một tiết, tan học rồi cùng đi ăn vậy.

Cậu nhìn nhà ăn rồi thu tầm mắt về, lúc này cậu đứng trước tòa nhà giảng dạy Số 3 vẫy tay với Phó Bách Khâm.

Phó Bách Khâm lên lầu ba, cậu đến lầu một, hai người tạm biệt nhau ở cửa.

Sau khi đối phương rời đi, Khương Hoài vừa vào lớp đã bị bạn học kéo lại.

"Anh chàng cool ngầu vừa rồi đi với cậu là ai thế?"

"Hình như đâu phải Tần Tranh đâu?"

Còn vài phút nữa chuông sẽ vang lên, giảng viên vẫn chưa đến, bạn học trong lớp đều tò mò nhìn sang.

Khương Hoài lắc lắc đầu.

"Bạn cùng phòng mới chuyển đến, không rõ lắm, tiện đường nên đi cùng thôi."

Những người khác nghe thế thì có hơi thất vọng.

Không phải ai họ cũng tò mò, mà là do điều kiện ngoại hình của Phó Bách Khâm thật sự quá nổi bật.

Dáng người mảnh khảnh cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ kiêu ngạo, đứng từ xa nhìn đến cũng không dám đến gần anh. Người vẽ tranh thích nhất là vẽ người mẫu có vóc dáng nổi bật, vậy nên khi Phó Bách Khâm vừa xuất hiện đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Khương Hoài lắc lắc đầu, trong khi mọi người xung quanh đang thảo luận, cậu đã về chỗ ngồi của mình.

Ngồi chưa được một lát giảng viên đã đến, sáng nay học tiết này xong thì hôm nay cậu sẽ hết tiết. Khương Hoài vừa ghi lý thuyết vừa quay đầu khẽ ho.

Không biết có phải do tối qua tắm nước lạnh rồi bị cảm hay không mà sáng nay lúc thức dậy cậu thấy có hơi chóng mặt.

Họa đơn vô chi là vì ban nãy không ăn sáng nên bây giờ dạ dày Khương Hoài có hơi đau.

Cậu hít một hơi thật sâu, khi giảng viên quay đầu đi mới thở ra để bớt cảm giác khó chịu, cậu cố gắng tập trung muốn nghe xem giảng viên trên bục đang giảng gì, nhưng trên trán cậu lại bất giác chảy ra mồ hôi lạnh.

Suốt tiết học Khương Hoài cứ mơ màng choáng váng, cậu cũng không biết giảng viên nói gì, chỉ vô thức ghi chép lại một cách máy móc.

Giữa chừng nghỉ giải lao mười phút, các bạn xung quanh qua qua lại lại, Khương Hoài gục đầu lên bàn ngủ một chút rồi dậy học tiếp. Gắng gượng mãi đến khi hết tiết, chuông tan tiết vang lên, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Khương Hoài, đi nhà ăn chung không?" Sinh viên ngồi cạnh quay đầu hỏi cậu.

Khương Hoài lắc lắc đầu.

Lúc này cậu không khỏe, cảm giác đói bụng do không ăn sáng và cảm giác chóng mặt do cảm khiến cậu chẳng đứng dậy nổi, chỉ muốn ngủ một lúc.

Người hỏi thấy Khương Hoài không định đi ăn thì quay đầu đi cùng người khác.

Khương Hoài nằm gục trên bàn, nhìn người trong phòng học lần lượt ra ngoài, cậu thở dài. Khương Hoài đóng sách lại, nhằm mắt gục nghiêng đầu lên bàn, nghĩ đợi khỏe hơn chút sẽ hỏi thằng hai sáng nay không có tiết lúc đi nhà ăn có thể mang giúp cậu một phần cơm được không.

Lớp học lớn như thế mà chỉ có một mình Khương Hoài, trông có hơi đáng thương.

Phó Bách Khâm làm thủ tục xong thì xuống lầu, anh vốn định hẹn đi nhà hàng với em họ nhưng khi xuống đến cầu thang lại thấy Khương Hoài nằm gục trong lớp.

Phòng học của Khương Hoài ở đối diện cầu thang, khi người cuối cùng ra ngoài đã không đóng cửa, cửa phòng học mở rộng. Vậy nên Phó Bách Khâm vừa xuống lầu đã thấy Khương Hoài nằm gục trên bàn.

Đối phương nghiêng mặt ôm bụng, trông có vẻ đang khó chịu.

Phó Bách Khâm thoáng dừng bước, anh đứng cạnh tường khẽ gõ cửa.


Hai tiếng "Cốc cốc" vang lên, nhưng người nằm gục trên bàn lại không nghe thấy.

Khương Hoài nhắm mắt lại, sắc mặt đã trắng bệch.


Phó Bách Khâm cau mày, anh đi vào phòng học.

Khương Hoài nằm được một lúc thì dạ dày lại quặn đau, đau đến độ lục phủ ngũ tạng quặn thắt lại. Cậu khẽ hít hà một tiếng, chỉ thấy trước giờ chưa bao giờ khó chịu như vậy.

Cậu mơ màng nghĩ, chỉ e là không chỉ do tối qua tắm nước lạnh nên mới bệnh mà có khi còn do cậu ăn một lần hết hộp chocolate nữa. Khương Hoài nhắm hờ mắt, cảm thấy mình đau đến ý thức mơ hồ, lúc này lại hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng của ai đó qua hàng mi.

Bóng người cao ráo đứng ở bên cạnh cậu, Phó Bách Khâm nhìn Khương Hoài đau đến không nói nên lời, anh lấy điện thoại gọi xuống phòng y tế, sau khi xác định ở đó có người trực ban mới khom lưng bế cậu lên.

Khương Hoài vốn đang ôm bụng, cậu không ngờ cơ thể mình đột nhiên bay lên giữa không trung, sửng sốt một hồi mới miễn cưỡng tỉnh táo nhìn thấy người trước mắt.

"Phó Bách Khâm?"

Giọng cậu có hơi yếu, nghe như không nói ra lời, hoàn toàn không trong trẻo như khi gặp mặt hôm qua.

Phó Bách Khâm thoáng sững lại, anh bảo:

"Cố gắng một chút."

"Tôi đưa cậu đến phòng y tế."

Khương Hoài khẽ gật đầu, lúc này cậu không có sức để nghĩ thêm gì, tựa vào người Phó Bách Khâm mơ màng chờ anh đưa đến phòng y tế.

Chất liệu quần áo trên người Phó Bách Khâm cũng không tính là lạnh, Khương Hoài vì mệt nên tựa vào vai anh, chỉ cảm thấy có hơi ấm truyền đến từ cơ thể anh.

Mồ lạnh trên trán cậu chảy xuống, cậu nhớ ra hình như bạn cùng phòng mới mắc bệnh sạch sẽ, cậu cố quay đầu đi lại bị một bàn tay đè vào ót.

"Đừng nhúc nhích."

Phó Bách Khâm không hề ghét bỏ vì cậu sốt, anh ôm cậu đến phòng y tế.


Vì trước đó đã gọi đến nên bác sĩ đã chờ sẵn, khi nhìn thấy Phó Bách Khâm ôm người đến thì vội bảo anh đặt cậu lên giường.

Đột nhiên được thả xuống giường đệm trắng như tuyết của phòng y tế, Khương Hoài lập tức thấy hơi lạnh. Lúc được Phó Bách Khâm ôm rất ấm, cậu vẫn chưa kịp thích ứng.

Bác sĩ cầm dụng cụ kiểm tra, một lúc sau mới chau mày bảo: "Cúm dạ dày nên sốt, cần phải truyền dịch."

Phó Bách Khâm gật gật đầu.

"Cứ truyền đi ạ."

Anh lời ít ý nhiều, liếc nhìn Khương Hoài nằm trên giường bệnh.

Lúc này Khương Hoài đã cuộn mình lại thành con tôm, đôi mắt màu hồ phách xinh đẹp nhắm chặt lại, cậu khó chịu ôm lấy bụng.


       

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play