Vào mùa hè nóng bức, các nam sinh đổ mồ hôi tranh bóng trên sân bóng rổ.
Khương Hoài nhận bóng Tần Tranh chuyền qua, cậu xoay người dẫn bóng rồi nhảy lên. Vóc người cậu không quá cao, nhưng chân tay cậu dài, tỷ lệ cơ thể rất đẹp.
Khi nhảy lên, cậu lướt qua nam sinh cản mình lại rồi ném bóng vào rổ.
"Người ta nói bóng rổ là báu vật thứ hai của tụi con trai ngoài giày thể thao, không ngờ anh Tần lại nhường bóng được."
Một nam sinh khác vén áo lau mồ hôi, nhớ đến bàn thắng vừa rồi thì nhịn không được nói.
Khương Hoài vừa đáp đất, cậu thoáng khựng lại, nghe xong thì quay đầu nhìn Tần Tranh.
Chàng trai sáng sủa mặc áo bóng rổ thân cao chân dài đứng dậy vặn nắp mở chai nước, tức giận nói: "Vừa rồi tao hết sức, mày đứng gần quá tao không nhìn thấy."
Mấy đồng đội nghe vậy thì nhốn nháo:
"Vậy lần sau anh Tần chuyền cho tụi tôichứ?"
"Được, đợi trận sau đi." Tần Tranh nhìn bọn họ, đặt chai nước xuống rồi thuận miệng đáp.
Chỉ có Khương Hoài nhìn ra vừa rồi Tần Tranh không vui, chẳng qua là hắn không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Từ sau ngày Khương Hoài tỏ tình với Tần Tranh, quan hệ tốt đẹp của hai người đã trở thành điều cấm kỵ.
Hai ngày nay Tần Tranh vẫn luôn trốn tránh cậu.
Đi lấy nước cũng vậy, khi ăn cơm cũng thế. Vừa rồi khi chơi bóng, chẳng qua hắn ngại mặt mũi của bạn bè nên mới không từ chối.
Bầu không khí khi hai người chơi chung một đội bóng rổ rất xấu hổ, nên khi Tần Tranh chuyền bóng cho cậu, Khương Hoài đã rất ngạc nhiên.
Tần Tranh nói mình hết sức, nhưng người hiểu Tần Tranh đều biết với sức của Tần Tranh mà chỉ mới chơi nửa trận đã hết sức là không thể nào.
Nên lần chuyền bóng cuối cùng là cố ý.
Khương Hoài khẽ chau mày, Tần Tranh như biết cậu nghĩ gì, hắn uống nước xong thì nhìn cậu, khẽ ho nói: "Ở đây tụi mình thân nhất, tôi không chuyền cho cậu thì chuyền cho ai."
Giọng nói gượng gạo vang lên, Khương Hoài không hiểu vì sao trước đó Tần Tranh chủ động né tránh cậu bây giờ lại muốn vờ như không có gì xảy ra?
Thấy Khương Hoài không nói gì, Tần Tranh khẽ há miệng định hỏi gì đó, đúng lúc này có người la lên.
"Mau lên, đừng nghỉ nữa, nửa trận sau sắp bắt đầu rồi."
"Chơi xong đi ăn cơm đi, đói chết rồi."
Khương Hoài lần nữa đứng dậy bước vào sân bóng.
Không ai phát hiện ra khúc nhạc đệm giữa hai người, Tần Tranh vốn định nói gì nhưng đánh bóng một hồi lại quên mất, không để bụng chuyện vừa rồi nữa.
Bảy giờ tối, Khương Hoài chơi bóng xong thì dừng lại.
Những người khác đang chuẩn bị đi tiệm lẩu ở phố sau ngoài trường ăn cơm, Tần Tranh định kêu cậu lại thì thấy cậu khẽ lắc đầu.
"Mọi người đi ăn đi, tôi còn có việc."
Nói xong, cậu xách balo lên.
Tần Tranh thoáng ngẩn ra, nghĩ đến mấy ngày nay hai người không liên lạc gì. Lúc này những người khác còn đang đợi họ, hắn vẫy tay bảo họ đi trước. Rồi đi tới chỗ Khương Hoài, cau mày hỏi:
"Cậu giận à?"
Khương Hoài không ngờ hắn sẽ hỏi vậy nên im lặng một lúc. Trước khi Tần Tranh kịp lo lắng, cậu khẽ cười:
"Không có."
"Tại tối nay giáo viên hướng dẫn của tôi giao bài tập, không có thời gian ăn ngoài thôi."
Khương Hoài và Tần Tranh không học cùng khoa, Tần Tranh học khoa Công nghệ thông tin, mà Khương Hoài lại là sinh viên khoa Mỹ thuật. Chương trình học của hai người không giống nhau, Tần Tranh cũng không biết cậu đang nói thật hay nói dối. Thấy Khương Hoài vẫn cười không khác gì lúc trước thì cho rằng cậu không giận do mấy ngày nay né tránh, thật sự đang vội nên mới đi.
Hàng mày vốn nhíu chặt của hắn vì thế mà giãn ra.
"Vậy được rồi."
Xung quanh đều là trai thẳng, quan hệ của hai người cũng bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy nên Tần Tranh chưa từng nghĩ rằng giữa con trai với con trai cũng có thể yêu đương.
Sau khi Khương Hoài tỏ tình với hắn, hắn đã đực người ra, ý thức tách khỏi cơ thể.
Dù đã qua một tuần nhưng Tần Tranh vẫn nhớ cảnh tượng lúc Khương Hoài tỏ tình mình, khi gặp nhau hãy còn xấu hổ.
Cả hai vẫn chưa biết nên xử lý đoạn tỏ tình này thế nào.
Lúc này mọi người vẫn đang chờ ở ngoài sân bóng, nghe thấy Khương Hoài nói không giận, khuôn mặt sáng sủa của Tần Tranh giãn ra, hắn quay đầu nhìn Khương Hoài, do dự một lúc rồi vẫn đi qua.
Khương Hoài nhìn đám người rời đi, ánh mắt thoáng dao động, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.
Thu dọn đồ đạc xong, Khương Hoài không về thẳng ký túc xá mà đến cửa hàng tiện lợi trong trường mua một chai nước đá, mua xong cậu mới về phòng.
Cậu yêu thầm Tần Tranh, ngày đó cũng đã nói rõ rồi, hẳn là đối phương cũng nghe hiểu nên mới đột nhiên xa lánh cậu.
Khương Hoài thầm nghĩ ngợi, rồi đội cái nóng mà về ký túc xá.
Vì vừa vận động xong nên cậu còn hơi mệt, cậu uống một ngụm nước đá, thỉnh thoảng đứng lại nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tiếp.
Chầm chậm về đến ký túc xá, thằng hai thấy cậu vào thì chào hỏi.
"Mới đánh bóng về à?" Cậu ta nhìn đồng phục trên người Khương Hoài.
Khương Hoài khẽ gật đầu, vừa vào phòng, hơi lạnh từ máy lạnh thổi đến khiến cậu thấy mình như được tái sinh.
Thằng hai đang nằm sấp trên giường chơi game: "À phải rồi, mày nghe gì chưa, hôm nay phòng mình có người chuyển đến đấy."
Cả tầng sáu này đều là phòng ngẫu nhiên, các sinh viên từ các khoa khác nhau đăng ký muộn đều sẽ được phân vào tầng này, phòng ngủ của Khương Hoài cũng thế.
Thằng hai là sinh viên Kiến trúc, Khương Hoài là cậu ba học khoa Mỹ thuật, còn anh cả là sinh viên Nông lâm.
Dù trong phòng có bốn giường nhưng trước giờ chỉ có ba người họ ở, kết quả một tuần trước quản lý ký túc xá thông báo hôm nay sẽ phân một người đến làm bạn cùng phòng mới với họ, nói là mới từ nước ngoài về.
Khương Hoài chẳng mấy bận tâm đến người bạn cùng phòng mới này, cậu thu tầm mắt về, nào ngờ thằng hai vừa dứt lời thì hai người nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hai tiếng "Cốc cốc" lễ phép vang lên, thằng hai đang dở tay nên nhìn Khương Hoài.
Khương Hoài ở dưới giường đành đi mở cửa.
"Két" một tiếng cánh cửa mở ra, Khương Hoài vốn nghĩ là anh cả đi không mang chìa khóa về, nhưng nào ngờ cậu lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Người gõ cửa có đôi mắt phượng, mí mắt hơi rũ xuống, ánh mắt có hơi lạnh lùng, khuôn mặt trắng trẻo với đường nét sắc sảo cho người ta cảm giác vô cùng xa cách.
Nhất là khi nhìn Khương Hoài vẫn còn mặc đồng phục trên trán vẫn còn mồ hôi.
Khương Hoài lui về sau một bước, lúng túng bảo: "Tôi vừa chơi bóng xong."
"Cậu tìm ai?" Cậu cứ tưởng người trước mặt không phải là bạn cùng phòng mới của mình.
Lúc này người đến đưa mắt nhìn vào phòng.
Khương Hoài tránh sang một bên thì người kia bước vào phòng.
Khi quay đầu lại, cậu phát hiện người này rất cao, gần như cao hơn cả người mẫu trên tạp chí.
Chàng trai lạnh nhạt xoay người kéo vali vào.
Tiếng bánh xe lăn trên nền đất, lúc này Khương Hoài mới phản ứng lại, người này là... bạn cùng phòng mới ư?
Thằng hai cũng ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn bạn cùng phòng mới sắp xếp đồ. Sau khi đặt hành lý vào chỗ, bạn cùng phòng mới quay đầu lại.
"Cảm ơn." Phó Bách Khâm bỗng nói.
Lú này Khương Hoài mới nhận ra đối phương đang nói đến chuyện mở cửa vừa rồi.
"Không có chi."
Cậu vừa nói xong thì thấy bạn cùng phòng mới đã bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Khương Hoài và thằng liếc nhìn nhau, thấy mình không thể giúp được gì bèn cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm rồi thu tầm mắt về.
. . . . . .
Buổi tối anh cả không về ký túc xá, trong phòng chỉ có ba người bọn họ.
Tắm rửa dọn dẹp xong, Khương Hoài bước ra thì không thấy bạn cùng phòng mới đâu, cậu leo lên giường mở đèn ở đầu giường lên, định vẽ tiếp bộ truyện tranh mà mấy ngày trước vẫn chưa vẽ xong.
Khương Hoài có công việc partime là vẽ truyện tranh trên mạng.
Thật ra cậu cũng không quá thiếu tiền, là do sở thích cá nhân thôi, sau giờ học cậu thường đăng truyện tranh lên web vào thời gian rỗi.
Nhưng bộ truyện tranh mới mà cậu có cảm hứng đang gặp chút khó khăn.
Một trong hai nhân vật chính đã nghĩ xong, nhưng nhân vật còn lại có hơi khó.
Lúc trước Khương Hoài từng muốn Tần Tranh làm người mẫu cho truyện, nhưng tỏ tình xong Tần tranh đã xa lánh cậu, Khương Hoài khi ấy dù có cầm sách đến tìm đối phương thì cũng không mở lời được.
Cậu nằm trên giường vẽ vẽ sửa sửa tranh trên máy tính, lúc này lại nghe thấy tiếng gõ lên lan can của giường trên vang lên.
Tiếng "Keng keng" lanh lảnh truyền đến, Khương Hoài quay đầu sang thì thấy bạn cùng phòng mới vừa ra ngoài đã đứng bên lan can.
Khương Hoài gỡ tai nghe xuống, thò đầu ra khỏi chăn.
Phó Bách Khâm thoáng sững lại, dời tầm mắt khỏi mái tóc đen xinh xắn vừa nhìn đã biết là rất mềm của Khương Hoài.
Anh nghe thấy Khương Hoài do dự hỏi:
"Tôi làm ồn đến cậu sao?"
Người bạn cùng phòng mới này của cậu trông không giống người dễ ở, vậy nên khi đối phương gõ lan can, suy nghĩ đầu tiên của Khương Hoài mình làm ồn đến người ta nên đối phương mới đến tìm cậu.
Phó Bách Khâm đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Khương Hoài dưới ánh đèn đêm, đôi mắt ấy vì anh tìm đến mà có hơi nghi ngờ.
Phó Bách Khâm khẽ lắc đầu, đưa hộp trong tay cho Khương Hoài.
"Quà dọn vào."
Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, Khương Hoài có hơi ngạc nhiên, cậu nhìn thằng hai đã ngủ kế bên, trên bàn cậu ta cũng có một hộp quà đã đóng gói.
Khương Hoài lập tức hiểu ra, thấy bạn cùng phòng mới đều tặng cho mọi người một phần thì giơ tay nhận lấy.
"Cảm ơn nhé."
Khương Hoài mở hộp, phát hiện bên trong là một hộp chocolate.
Nhưng viên chocolate xinh đẹp được xếp ngay ngắn, hơn nữa viên nào cũng là hình động vật.
Khương Hoài thoáng khựng lại, không khỏi nhìn Phó Bách Khâm một cách kỳ lạ.
=========
Anh cả - thằng hai - cậu ba - anh tư ;-;
Tạm thời thì z, sau này nghĩ ra cách edit hay hơn thì tui đổi lại sau TvT