Hiếm khi có hai ngày cuối tuần rảnh rỗi, mà hôm qua lại mưa to.
Chủ nhật thời tiết quang đãng, Chu Đoàn quyết định đi dạo với bạn gái đến tối mới về, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người là Khương Hoài và Phó Bách Khâm.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Hoài lướt điện thoại, lướt đến video Chu Đoàn và bạn gái phát cơm chó thì cười cười, nhưng sau đó cậu lướt trúng vòng bạn bè của Tần Tranh.
Hắn cùng một nhóm người đi ăn lẩu ở phố thương mại, bầu không khí trông rất náo nhiệt.
Vì gia thế và tính cách mà Tần Tranh luôn là trung tâm trong nhóm bạn, trong ảnh hắn vừa uống coca vừa nhìn về phía camera.
Khương Hoài thoáng sững lại, tâm trạng của cậu thoáng chùng xuống. Dù đã quyết định là sẽ không thích Tần Tranh nữa nhưng khi nhìn thấy đối phương vui vẻ với mọi người trên vòng bạn bè, cậu vẫn cảm thấy hơi buồn.
Có lẽ đây là khuyết điểm chung của loài người, Khương Hoài tự giễu một câu rồi tắt điện thoại. Màn hình "tách" một tiếng rồi tối đen, vòng bạn bè náo nhiệt vừa rồi cũng theo đó mà khép lại.
Khương Hoài duỗi người nhìn ra bên ngoài.
Hôm qua trời mưa, hôm nay trời nắng đẹp, rất thích hợp để chơi bóng.
Cậu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy thay quần áo, lấy quả bóng rổ ở sau ban công ra, dự định đến sân bóng chơi bóng.
Lúc trước cậu vẫn luôn chơi bóng cùng Tần Tranh, bạn bè quen biết cũng là bạn chung. Bây giờ cũng đã đến lúc gặp gỡ làm quen bạn mới rồi.
Khương Hoài thay quần áo xong, Phó Bách Khâm quay đầu nhìn cậu. Thấy bạn cùng phòng mặc áo bóng rổ thì khẽ nhướng mày.
Khương Hoài ôm bóng thấy Phó Bách Khâm xoay người thì tự nhiên chào hỏi.
"Em ra ngoài đánh bóng nha."
Phó Bách Khâm gật đầu.
Ngay khi Khương Hoài thấy mình nói câu này có hơi dư thừa thì Phó Bách Khâm nói: "Giữa trưa có thể ăn cơm cùng nhau."
"Tôi đến sân bóng rổ tìm em."
Khương Hoài hơi ngạc nhiên, không ngờ Phó Bách Khâm sẽ nói vậy. Nhưng sau đó cậu lại thấy bạn cùng phòng như thế này là muốn hòa nhập với bọn họ ư?
Khương Hoài hay đi ăn cơm với anh cả và thằng hai cũng không thấy gì, cậu khẽ gật đầu.
"Vâng, lúc đó anh cứ đến."
"Nếu em không ở sân vận động Số Một thì đang ở sân Số Hai, anh đến nơi thì có thể gọi cho em."
Cậu ôm bóng rổ cười cười rời đi.
Phó Bách Khâm nhìn bóng lưng Khương Hoài biến mất, anh thu tầm mắt về.
. . . . . .
Chủ nhật trên sân bóng không có nhiều người lắm, nhưng vẫn có lác đác vài đội.
Khi Khương Hoài ôm bóng đi ra, thấy vài đội bóng có quen biết đi đến chào hỏi.
Cậu dễ nhìn, lại lễ phép, hơn nữa chơi bóng cũng không tệ.
Tình hữu nghị giữa bọn con trai hình thành rất nhanh, không bao lâu sau Khương Hoài đã thuận lợi hòa nhập vào đội bóng trên sân bóng Số Một.
Nhưng không chơi không biết, chơi rồi Khương Hoài mới phát hiện hai đội này đều là đàn anh năm ba. Ngày thường phải đi thực tập nên không thể đến đây chơi, hôm nay là cuối tuần có thời gian nên mới đến đây.
Khương Hoài vừa chạy vừa trò chuyện cùng các đàn anh.
"Sướng nhất mấy cậu năm nhất nhé, bây giờ còn chơi được, không cần phải sầu nhiều chuyện như thế." Một đàn anh lắc đầu nói.
Luận văn, thực tập hết chuyện này đến chuyện kia, có thời gian chơi bóng là đã không tệ rồi. Khương Hoài nghe bọn họ phàn nàn, cậu nhảy lên ném bóng vào rổ, vừa lau mồ hôi vừa quay đầu lại:
"Trước sau gì em cũng năm ba mà."
"Cũng đúng."
Vài người cười cười, đổi sân rồi tiếp tục chơi.
Mấy hôm nay Khương Hoài không vận động, chơi bóng được một lúc mà khỏe cả người, mặt mày cậu cũng tươi tắn hơn hẳn.
Trên hàng mi đen nhánh của cậu có vài giọt mồ hôi lăn xuống. Đôi mắt ngả màu hổ phách xinh đẹp như phản quang dưới ánh mặt trời khiến người ta nhìn mà ngẩn ngơ.
"Ê, mắt của Khương Hoài cũng đẹp thật đấy."
Có đàn anh chú ý rồi trêu chọc một cậu, lập tức bị người khác cười mắng.
Chơi đến chiều, Khương Hoài lau mồ hôi ngồi xuống uống nước thì nghe thấy đàn anh năm ba nhắc đến tên Phó Bách Khâm.
Cậu theo bản năng quay đầu lại.
Đàn anh năm ba kia nghi ngờ: "Em cũng biết Phó Bách Khâm à?"
Khương Hoài gật đầu, nghĩ rồi cũng không nói cậu và Phó Bách Khâm ở cùng ký túc xá.
Nhắc đến người bạn cùng phòng này, đàn anh kia hâm mộ không thôi: "Nghe nói Phó Bách Khâm làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài hai năm, trong môi trường cạnh tranh khốc liệt mà hạng mục nào cũng giỏi, năm nào trình độ chuyên ngành cũng đứng nhất hết."
"Với lại người ta trẻ thế đã tự thành lập công ty riêng rồi."
Sinh viên khóa dưới các ngành khác có thể không biết Phó Bách Khâm, nhưng với sinh viên khoa Tài chính mà nói thì Phó Bách Khâm chính là đại thần.
Khương Hoài chớp mắt, cậu không ngờ bạn cùng phòng mới của mình lại giỏi như vậy.
Nhưng sau khi nghe được lý lịch đỉnh chóp của Phó Bách Khâm, Khương Hoài bỗng thấy đối phương lạnh lùng như thế cũng không phải không có lý do.
Cậu không thân với Phó Bách Khâm nên không có gì để nói. Mấy đàn anh cũng tưởng cậu không biết nên cũng không nói nhiều. Chơi thêm một lúc nữa rồi giải tán ai bận việc nấy.
Khương Hoài xem thời gian, cậu quay đầu nhìn ra sân bóng, vừa định gọi bạn cùng phòng mới xem bây giờ anh đang ở đây thì điện thoại cậu bỗng reo lên.
Khương Hoài bắt máy, cậu nghiêng đầu sang một bên, giọng của Phó Bách Khâm vang lên.
"Tôi đang ở ngoài sân bóng Số Một."
Ơ.
Cậu còn chưa nhắn tin nói mình đang ở đâu mà, sao đối phương biết?
Khương Hoài lau khô tóc chạy ra thì thấy Phó Bách Khâm đang đứng ngoài đám đông. Thấy cậu đến, anh đưa chai nước trong tay cho cậu.
"Mới mua ở cửa hàng tiện lợi."
Khương Hoài thoáng sững lại, cậu cảm ơn rồi nhận lấy chai nước, rồi lại nhịn không được mà quay đầu liếc nhìn Phó Bách Khâm.
Phó Bách Khâm hỏi: "Trên mặt tôi có hoa à?"
Khương Hoài lắc lắc đầu.
Cậu vốn định nói Phó Bách Khâm bình dị dễ gần hơn mấy lời đồn vừa rồi lắm. Nhưng rồi vẫn không nói ra mà nói sang chuyện khác.
"Mà, sao anh biết em đang ở sân Số Một vậy?"
Phó Bách Khâm nhàn nhạt nhìn cậu: "Sân Số Hai khóa rồi."
Khương Hoài tới sân Số Một gần nhất nên không biết sân Số Hai khóa.
Cậu khẽ gật đầu, đặt quả bóng sang một bên, cố gắng không chạm vào bạn cùng phòng mới có vẻ mắc bệnh sạch sẽ.
Hai người im lặng đi đến nhà ăn.
Cuối tuần nhà ăn khá ít người, đa số mọi người đều đã đi phố ăn vặt ăn cơm hoặc tới trung tâm mua sắm.
Nhà ăn chỉ có lác đác vài người.
Khương Hoài và Phó Bách Khâm lên tầng hai, cậu bỏ bóng rổ xuống, chạy đi rửa tay rồi mới quay lại.
"Ăn gì đây ạ?"
Cậu cứ cảm thấy người như Phó Bách Khâm không hợp với nhà ăn.
Nhưng bản thân Phó Bách Khâm lại rất giản dị.
Anh nhìn một lượt, rồi dừng lại trên cháo niêu và bún gạo.
"Ăn cháo niêu và bún gạo được không?"
Khương Hoài gật gật đầu, cậu ăn được cả hai món này. Sau đó cậu thấy Phó Bách Khâm đứng dậy đi lấy cơm.
Vốn dĩ cậu cũng định đi lấy cơm nhưng đồ của hai người ở đây, Khương Hoài chỉ có thể ở lại trông đồ.
Chốc lát sau, Phó Bách Khâm bưng đồ quay lại.
Niêu cháo nóng hổi vẫn còn sôi, mà bún gạo đã được trộn gia vị sẵn kèm theo đó là đồ ăn kèm.
Hai người ăn giống nhau, Khương Hoài nhìn các quầy khác trên tầng hai, có hơi khó hiểu hỏi:
"Sao anh lại chọn cháo niêuthế?"
Phó Bách Khâm tách đũa ra, nghe cậu hỏi thế thì nhìn cậu.
"Vì hai món này làm tại chỗ."
Làm tại chỗ nghĩa là hợp vệ sinh, lành mạnh, Khương Hoài vỡ lẽ hiểu logic của anh.
Hai người từ từ giải quyết bữa trưa.
Phó Bách Khâm ngẩng đầu nhìn Khương Hoài, ánh mắt anh thoáng dừng lại.
Từ khi trao đổi từ nước ngoài về anh luôn rất bận, đi đâu làm gì cũng một mình, đến giờ đây là lần đầu tiên anh ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác.
Khương Hoài ăn xong thì húp cháo, cậu khẽ nheo mắt. Vừa rồi đánh bóng nên ra nhiều mồ hôi, bây giờ ăn cháo thật sự rất thoải mái.
Cậu buông thìa ngẩng đầu lên thì thấy Phó Bách Khâm đã ăn xong và đang ngồi chờ.
"Để em ăn nhanh chút."
Khương Hoài khẽ sặc, Phó Bách Khâm lắc đầu.
"Không cần đâu, ăn từ từ thôi."
"Tôi chờ em, dù sao buổi chiều cũng không làm gì."
Nghĩ đến lúc nãy trên sân bóng nghe người ta nói Phó Bách Khâm bận tối mặt, thấy anh hiếm khi rảnh rỗi thì cậu có hơi ngạc nhiên.
Nhưng vì không có ai giục nên Khương Hoài cũng không ép mình nữa. Cậu từ tốn ăn hết cháo, sau đó bưng khay đến bồn rửa rồi quay lại.
Phó Bách Khâm nhìn cậu xoay người nhặt bóng lên, anh đột nhiên hỏi: "Em thích đánh bóng rổ lắm à?"
Khương Hoài không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cậu ngẩng đầu đáp: "Cũng không thích lắm."
"Chỉ là... thói quen thôi."
Hồi đi học cậu hay đánh bóng với Tần Tranh, lâu dần thành thói quen rồi kéo dài đến tận bây giờ. Mãi đến giờ tuy không còn chơi cùng Tần Tranh nữa nhưng Khương Hoài vẫn hay đi tập một lúc.
Ánh mắt cậu hơi lóe lên, Phó Bách Khâm nhìn cậu, anh bỗng nhớ tới thằng em họ cũng rất thích chơi bóng rổ của mình.
Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, Khương Hoài cũng đã quay đầu đi.
"Chúng mình đi thôi, em muốn về tắm lắm rồi."
Phó Bách Khâm lau tay, đứng dậy.
Lát sau vừa về đến ký túc là Khương Hoài chạy ào vào phòng tắm.
Phó Bách Khâm thì lấy điện thoại ra.
Nhóm quản lý ký túc xá nam bỗng thông báo.
"Do mạch điện gặp sự cố, các công nhân đang khẩn trương sửa chữa, dự kiến mười phút sau trường học sẽ ngắt điện."
Phó Bách Khâm nhìn điện thoại, hơi chau mày, anh gõ cửa phòng tắm.
Hai tiếng "Cốc cốc" nặng nề vang lên, Khương Hoài đang gội đầu. Lúc này nghe thấy tiếng gõ thì vội tắt nước hỏi:
"Sao thế ạ?" Giọng cậu vang lên sau cánh cửa.
Phó Bách Khâm nói: "Mười phút nữa sẽ cúp điện."
Tiếng "bịch" vang lên, Phó Bách Khâm nghe thấy có gì đó rơi xuống đất.
"Cảm ơn, em sẽ tranh thủ thời gian."
Khương Hoài không ngờ mình lại xui như vậy, mới vào tắm đã phải rút ngắn thời gian. Cậu tắm có hơi lâu, nếu không có Phó Bách Khâm nhắc thì chắc cậu đã bị nhốt trong phòng tắm rồi, lúc này cậu đành tranh thủ thời gian đánh nhanh rút nhanh.
Chín phút năm mươi giây, Khương Hoài lau tóc chạy ra ngoài. Quả nhiên "tạch" một tiếng, ký túc xá cúp điện, quạt thông gió đang mở cũng dừng quay.
Khương Hoài tắt công tắc, lúc này mới thở phào một hơi, đầu quấn khăn trắng ngồi phịch xuống ghế.
Mệt chết đi được, vừa rồi đúng là thử thách cực hạn.
Lúc này cậu trông không khác gì chú thỏ luống cuống giẫm phải sữa tắm trong phòng tắm.
Nhất là chiếc khăn màu kem trên tóc cậu, bị mái tóc đen chưa khô độn phồng lên trông càng giống.
Trong mắt Phó Bách Khâm lóe lên ý cười.
Khi Khương Hoài ngẩng đầu lên, cậu cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Vừa rồi Phó Bách Khâm đang... cười?
Khoan đã, ảnh cười cái gì?
Khương Hoài sờ sờ tóc mình, cậu nghi ngờ nhìn vào gương.
É, hình như mình như vầy trông có hơi... ngốc thì phải?
====
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hoài: ... SOS, có phải tui như z ngốc lắm không?
Đọc truyện thì mê xưng hô tôi - em qtqđ, tới lúc edit thì thấy nó sến kiểu gì =))))))))))) Tới khi anh Khâm bắt đầu cua bé khóa dưới thì tui sẽ đổi sang anh - em nha