Quý Dư còn chưa về đến nhà, điện thoại đã bắt đầu réo inh ỏi.

Uống rượu xong đầu óc có chút ngơ ngẩn, lại bị tiếng chuông liên tục không ngừng làm cho khó chịu. Cậu lôi điện thoại ra xem, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bị kéo vào một nhóm chat.

Lướt qua một lượt, toàn những cái tên quen thuộc. Trong nhóm đang rôm rả bàn chuyện họp lớp, xem thời gian thì chắc là ngày mai.

Không ít người đang tag cậu, réo gọi cậu ngày mai nhất định phải đến.

Thời cấp ba, cậu không phải là người ngoài lề, nhưng cũng chẳng phải là nhân vật được yêu mến gì cho cam.

Trường cấp ba Bách Lâm có định vị khác với những trường phổ thông bình thường khác, học sinh theo học ở đây đều có gia cảnh không tồi. Nhà họ Quý tuy cho cậu vào học nhưng chẳng mấy khi ngó ngàng đến. Những việc mà đám công tử tiểu thư kia không thích làm, đều đẩy hết cho Quý Dư.

Dĩ nhiên, Quý Dư cũng không làm không công, cậu có thu phí.

Quý Dư lướt lên xem tin nhắn, thấy người kéo mình vào nhóm cũng không mấy ngạc nhiên.

Đó là Tôn Tài Thừa, phó tổng giám đốc công ty cậu đang làm, sếp của sếp của sếp, cũng là bạn học cấp ba của cậu.

Anh ta chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên khi nhận ra cậu lại không làm việc ở công ty nhà mình. Sau khi thêm cách thức liên lạc, khiến những người khác trong công ty tò mò dò hỏi, rồi phát hiện ra phó tổng giám đốc cũng không có đối xử gì đặc biệt với cậu, thì họ cũng chẳng để tâm đến chuyện này nữa.

Buổi họp lớp này có vẻ không phải là ngẫu hứng nhất thời, nhưng đến tận bây giờ mới gọi cậu thì vì lý do gì, Quý Dư không cần nghĩ cũng biết.

May mà không có ai đưa ra yêu cầu bắt cậu gọi cả Tổng giám đốc Thương Viễn Chu theo, có lẽ họ cũng biết với thân phận của cậu mà muốn mời được anh ta thì đúng là chuyện hoang đường.

Chắc là họ muốn dò hỏi chút tin tức từ cậu, lại muốn thỏa mãn trí tò mò một chút.

Chỉ có điều, chắc chắn phải làm những người này thất vọng rồi. Cậu và Thương Viễn Chu từ hồi cấp ba đã không thân, bây giờ thân phận hai người lại càng một trời một vực.

Cái lần tiếp xúc chưa đầy năm phút đó, cũng chỉ là sự khách sáo của một nhân vật lớn khi gặp lại người quen cũ, thật sự chẳng có gì đáng nói cả. Có khi trong lòng Thương Viễn Chu cũng đang thấy phiền phức, lo lắng nhất thời hứng khởi lại rước lấy đám nịnh hót, nên mới nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách như vậy.

Quý Dư biết những người này hiện tại đang rất hào hứng. Nếu cậu nói thật, họ sẽ tin, nhưng sẽ không hài lòng như vậy.

Khi một người đạt đến một vị thế nhất định, sẽ có vô số người sẵn lòng diễn giải hành vi của người đó, Thương Viễn Chu chính là như vậy.

“Đến nơi rồi.”

Sau khi tài xế lên tiếng, Quý Dư lịch sự cảm ơn, xuống xe thanh toán tiền cước trên điện thoại, rồi chậm rãi gõ chữ, lên tiếng trong nhóm chat báo mình đã về.

Cậu không muốn gây phiền phức cho công việc của mình. Khi Tôn Tài Thừa kéo cậu vào nhóm mà không nói riêng một lời nào, cả hai đều biết Quý Dư nhất định sẽ đi.

Xem xét hành vi của Tôn Tài Thừa, anh ta cũng không cho rằng một người như Quý Dư sẽ có dính líu gì đến Thương Viễn Chu. Chẳng qua ai cũng có lòng hiếu kỳ, vẫn muốn nghe ngóng một chút tình hình lúc đó.

Quý Dư cài đặt thông báo nhóm thành “không làm phiền”, vào nhà liền đi thẳng vào phòng tắm.

Không bao lâu sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng tắm. Dòng nước từ vòi hoa sen tuôn ra, tạo thành những chuỗi hạt nước trượt dài theo những đường cong cơ bụng.

Quý Dư lau khô người, khoác một chiếc áo choàng tắm rồi bước ra. Cậu đã uống rượu, tuy không đến mức say, nhưng tắm xong nằm lên giường là lại lười biếng chẳng muốn động đậy.

Cửa sổ phòng ngủ không đóng. Gió đêm mùa hè thổi vào không làm Quý Dư cảm thấy mát mẻ, mà vô cớ lại thêm vài phần bứt rứt. Ngón tay buông thõng tự nhiên khẽ co lại, cơ thể mệt mỏi sau một tuần làm việc dường như đang khao khát được thư giãn.

Chưa kể hôm nay còn uống rượu, đủ thứ chuyện dồn dập khiến cậu hơi phiền muộn. Tập luyện có thể giải tỏa bực bội, nhưng không thể giải sầu, thư giãn.

Quý Dư “chậc” một tiếng, cũng không cố tình kìm nén. Áo choàng tắm hờ hững, một chân cậu co lên, chậm rãi đưa tay xuống…

Là một người đàn ông 23 tuổi đã trưởng thành, cậu tự nhiên cũng có nhu cầu của riêng mình. Nói thật, với điều kiện ngoại hình của Quý Dư, cao 1m78, dù là Beta cậu cũng có thể tìm được một người sẵn lòng cùng mình trải qua một đêm xuân.

Nhưng Quý Dư có cảm giác về ranh giới rất mạnh mẽ, cậu bài xích việc làm những chuyện thân mật như vậy với người khác. Cậu tự gọi việc tự thỏa mãn của mình là nhàm chán, không cần dùng đến bất kỳ vật dụng kích thích nào, giống như con người cậu vậy, cũng nhàm chán.

Dù trong phòng chỉ có một mình Quý Dư, thỉnh thoảng từ đôi môi mím chặt cũng bật ra một hai tiếng rên khẽ. Kích thích không đủ, gương mặt thanh tú kia có chút kìm nén và nôn nóng.

Cậu chưa từng thân mật quấn quýt với ai, cũng gần như không xem phim người lớn. Cậu mâu thuẫn với kiểu giao hoan trần trụi, lộ liễu trong phim, cho nên ngay cả tưởng tượng cũng rất nghèo nàn.

Những lúc như thế này, cậu cũng thỉnh thoảng nghĩ đến hình mẫu mình thích, nhưng lại không nghĩ ra được đó sẽ là dáng vẻ gì. Nhưng cũng may, cậu đã định sẵn sẽ không có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với ai.

Cậu là Beta, không có sự phiền não của kỳ mẫn cảm hay kỳ phát tình do pheromone mang lại, không cần tìm một nửa kia để xoa dịu, không cần kết hôn, và càng sẽ không kết hôn.

Vào thời điểm sắp đạt đến đỉnh điểm, trong đầu cậu chợt hiện lên một gương mặt.

Tóc đen mắt đỏ, đôi mắt hẹp dài lãnh đạm liếc nhìn qua, xinh đẹp mà lạnh lùng.

Quý Dư nhìn bàn tay mình, miệng há ra rồi lại ngậm vào. Căn phòng yên tĩnh đột ngột vang lên một tiếng chửi thầm.

Điên rồi.

Cậu nghĩ đến mặt Thương Viễn Chu… rồi… ra…

Cho đến khi lòng bàn tay có chút lành lạnh, Quý Dư mới từ trạng thái ngây người đó tỉnh táo lại.

Cậu không phải là người dễ dàng chìm đắm vào việc tự dằn vặt bản thân, và cũng thực sự không cho rằng mình có bất kỳ ý nghĩ nào với Thương Viễn Chu. Có lẽ là vì gương mặt đó thật sự rất đẹp, là gương mặt đẹp nhất mà Quý Dư từng thấy. Nếu Thương Viễn Chu là Omega, số người theo đuổi có lẽ đủ để đạp nát ngưỡng cửa nhà anh.

Ấy thế mà anh lại là Alpha, lại còn là một Alpha có khí chất áp đảo cực mạnh, khiến người khác không dám mạo phạm.

Vẻ mặt trên gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú đó biến đổi liên tục. Cậu thầm nói lời xin lỗi trong lòng, cuối cùng quy kết nguyên nhân là do cả buổi tối cứ phải nghe người ta nhắc đến Thương Viễn Chu.

Quý Dư rút giấy ăn trên bàn trà ra lau tay, tiện tay vứt vào thùng rác phía sau. Toàn bộ quá trình cậu đều rất kiềm chế, ngoài việc ga trải giường có chút lộn xộn, thì không làm bẩn gì nhiều.

Cậu tự cho là đã tìm được lý do, yên tâm thoải mái vứt chuyện này ra sau đầu, đứng dậy đi đóng cửa sổ phòng ngủ, rồi lại chui vào giường nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lúc Quý Dư ngủ, mặt mày rất thả lỏng, giãn ra. Gương mặt áp vào gối, hơi bị ép lại làm phần má phúng phính hơn một chút, mặt hơi ửng hồng, như thể trên gương mặt thanh tú được đánh một lớp phấn hồng rực rỡ.

Thương Viễn Chu không nhìn thấy cảnh này, nếu không anh sẽ biết tưởng tượng của mình khác xa thực tế đến mức nào.

Tại dinh thự chiếm một diện tích khổng lồ trên đỉnh núi, Thương Viễn Chu đang ở trong phòng tắm gột rửa mùi rượu trên người. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Quý Dư, những ý nghĩ điên cuồng trong đầu anh đã không ngừng gào thét, rục rịch muốn được giải tỏa.

Alpha nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu lại, trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Tay anh ta không ngừng cử động, phát ra những tiếng nước nhóp nhép.

Trong đầu anh là cảnh tượng ở bữa tiệc tối. Chỉ khác một điều là, Thương Viễn Chu đã đi xuống, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Dư, anh xoay người cậu lại, đè chặt lên bàn, hung hăng cắn xuống gáy trắng nõn của cậu.

Tuyến thể cằn cỗi, phát triển không hoàn thiện của Beta bị cưỡng ép rót vào pheromone vị rượu đắng. Cậu đau đớn giãy giụa vì thứ pheromone mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, nước mắt ướt đẫm rơi xuống, nghẹn ngào hỏi anh là ai.

Chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao?

Vóc người cậu cũng tính là cao, nhưng dưới sự áp chế của Alpha, cậu không có chút khả năng nào để thoát ra. Thương Viễn Chu phủ lên người cậu, có thể hoàn toàn che khuất Quý Dư dưới thân mình.

Quý Dư sẽ khóc, sẽ đau, sẽ cầu cứu những người xung quanh, nhưng không một ai dám bước lên giúp cậu.

Thương Viễn Chu sẽ nói với cậu, bảo cậu phải ngoan, nếu không sẽ lột sạch quần áo cậu ngay trước mặt mọi người. Beta tội nghiệp sợ hãi đến run rẩy, nhận ra không ai có thể giúp mình liền rơi vào tuyệt vọng.

Đôi tay run rẩy vòng qua cổ Thương Viễn Chu, gọi anh là “chồng ơi”, nức nở nói rằng mình sẽ ngoan, sẽ nghe lời, mặc cho anh muốn làm gì cũng được.

Khi đó, Thương Viễn Chu sẽ vô cùng thỏa mãn mang cậu về, làm tất cả những gì anh muốn. Beta tội nghiệp mệt lả người sẽ từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi…

…trong vòng tay anh.

Vòi hoa sen trong phòng tắm được mở ra, dòng nước cuốn trôi đi những thứ trên tay. Thương Viễn Chu mở mắt, vuốt ngược mái tóc, để lộ toàn bộ gương mặt sắc bén lạ thường. Ánh mắt trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, như đang nung nấu một cơn bão.

Anh vốn không định tìm đến Quý Dư, anh từng nghĩ sẽ buông tha cho cậu, vốn là nghĩ như vậy.

Khi biết Quý Dư tốt nghiệp cấp ba, nghỉ hè liền rời khỏi thành phố A, Thương Viễn Chu đã đè nén tất cả những ý nghĩ điên cuồng của mình.

Có lẽ ông trời cũng muốn buông tha cho Quý Dư, nên mới để cậu đi nhanh như vậy.

Thương Viễn Chu không đi dò hỏi tin tức của Quý Dư. Anh phân hóa thành Alpha, được nhà họ Thương chính thức thừa nhận, bắt đầu bộc lộ tài năng và dần dần nắm giữ quyền lực trong gia tộc.

Quỹ đạo cuộc đời anh bắt đầu hoàn toàn tách biệt với Quý Dư. Dù không cần cố tình né tránh, anh cũng sẽ không còn nghe được bất kỳ tin tức nào về cậu nữa.

Năm năm trôi qua, anh tự cho rằng mình đã buông bỏ được Quý Dư. Anh hiện tại là người nắm quyền nhà họ Thương, là một Alpha hàng đầu, sẽ không còn giống như thời niên thiếu mà có những ý nghĩ bệnh hoạn với một Beta bình thường nữa.

Vậy mà khi nhìn thấy Quý Dư xuất hiện ở bữa tiệc, cái viễn cảnh Quý Dư có thể sẽ kết hôn với một Beta khác vẫn khiến Thương Viễn Chu hiểu ra rằng, anh vĩnh viễn không thể nào thản nhiên chấp nhận khả năng đó.

Quý Dư sẽ không chấp nhận Alpha, cũng sẽ không chấp nhận Omega. Anh bị xếp vào loại mà Quý Dư tuyệt đối sẽ không lại gần.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thương Viễn Chu lại ôm một chút may mắn, nghĩ rằng năm năm trôi qua, biết đâu Quý Dư cũng sẵn lòng thử một lần với Alpha.

Dù sao thì sau năm năm, anh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh có thể kiềm chế những ý nghĩ đó, đè nén những ham muốn đen tối, trở thành một người yêu chu đáo, chín chắn.

Nếu Quý Dư vẫn không thể chấp nhận Alpha,

Thì sự thay đổi thân phận khi phân hóa thành Alpha cùng với quyền thế mà anh có được, cũng có thể đảm bảo rằng…

…ngoài anh ra, không một ai dám tiếp cận Quý Dư.

Thương Viễn Chu không thể không thừa nhận, anh thật sự không phải người tốt. Nếu anh và Quý Dư không có khả năng, thì anh cũng sẽ không để Quý Dư ở bên bất kỳ Beta nào khác.

Anh khao khát Quý Dư một cách bệnh hoạn. Khao khát này, từ thời cấp ba, đã mang theo một dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play