Quý Dư cảm thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.
Quý Bác Hãn nhìn vẻ mặt của cậu, cũng chẳng bận tâm Quý Dư rốt cuộc có nhận ra hay không. “Mày theo anh lên, xin lỗi người ta một tiếng.”
“Nếu có thể cho qua thì tốt, còn nếu vị kia mà nhắm vào nhà họ Quý không buông…”
Quý Bác Hãn nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Dư. “Cái giá đó mày không gánh nổi, mà chúng ta cũng không gánh nổi đâu.”
Thương Viễn Chu muốn nghiền nát nhà họ Quý, dễ như bóp chết một con kiến.
Trong bữa tiệc, ánh mắt mọi người như có như không đều đổ dồn về phía họ. Ngay cả những người mà bình thường Quý Bác Hãn chẳng thể nào với tới để làm quen cũng thường xuyên liếc nhìn, nhưng lại không một ai dám đến gần hỏi han để thỏa mãn trí tò mò.
Nếu chỉ là một lần thì còn đỡ, đằng này những người nói chuyện với cậu con út nhà họ Quý cứ lần lượt bị gọi đi, rõ ràng là đang cố tình làm bẽ mặt cậu ta.
Trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: Nhà họ Quý tiêu rồi.
Tình hình trên tầng hai hoàn toàn khác với những gì mọi người tưởng tượng. Người đàn ông mặc vest màu bạc đứng giữa đám đông, vóc người cao lớn, ước chừng 1m9, cao hơn hẳn những người xung quanh. Khi anh ta cụp mắt nhìn xuống, ánh mắt vô tình mang theo một cảm giác áp bức khó tả.
Ba người bị gọi lên đang run rẩy đứng sau lưng anh ta. Sau khi lên đây, họ bị bỏ mặc một bên, sự phấn khích ban đầu khi được gọi đến đã sớm tan biến. Ngoài ba người này, những người khác xung quanh cũng không dám thở mạnh. Không ai biết Thương Viễn Chu đang nghĩ gì.
Thực ra, chính Thương Viễn Chu cũng không biết mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình là gì.
Anh chỉ là ra ngoài hít thở không khí, tiện thể liếc xuống dưới một cái, rồi nhìn thấy Quý Dư.
Vẫn không khác gì trong ký ức, chỉ gầy đi một chút.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh chưa từng gặp lại Quý Dư. Năm năm trôi qua, Thương Viễn Chu cứ ngỡ mình đã quên được người đó, không ngờ lại gặp lại ở đây.
Anh im lặng nhìn người phía dưới, trong sự so sánh giữa Quý Dư và người bên cạnh, anh chợt nhận ra cậu cũng đã cao hơn rất nhiều.
Trưởng thành hơn rất nhiều, khí chất trên người vẫn ôn hòa như cũ.
Thương Viễn Chu chỉ định ra ngoài hít thở, bên trong vẫn còn việc cần bàn, nhưng anh đứng đó, không thể nhấc nổi một bước chân.
Trái tim, kể từ khi nhìn thấy người đó, đã đập vừa nhanh vừa mạnh một cách vô cớ, từng nhịp từng nhịp nện vào lồng ngực.
Quý Dư trở về thành phố A, xuất hiện ở bữa tiệc rượu. Với một người như Quý Dư, không có nhiều liên quan đến sản nghiệp gia tộc mà lại có mặt ở đây, mục đích là gì Thương Viễn Chu không cần nghĩ cũng biết.
Anh nhìn Quý Dư nói chuyện với một người đàn ông khác thấp hơn một chút. Đối phương dường như nói gì đó, Quý Dư không nghe rõ.
Vì vậy cậu cúi đầu, nghiêng tai, hơi lại gần. Hai người cụng ly, cười nói tiếp tục câu chuyện. Thương Viễn Chu thế mà lại nhìn ra vài phần chói mắt, xứng đôi.
Không phải nói chỉ cần tự do sao?
Sẽ liên hôn, kết hôn với người kia sao?
Đúng rồi, Quý Dư là Beta, người kia có lẽ cũng là Beta. Không bị pheromone quấy nhiễu, cho nên có thể kết hôn, phải không?
Thương Viễn Chu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Não bộ vì những suy đoán của chính mình mà nóng ran, cảm giác nghẹt thở ập đến.
Bảo người phục vụ gọi người kia lên, tách hai người ra, ngắt quãng cuộc trò chuyện của họ – đó gần như là hành động theo bản năng của Thương Viễn Chu.
Anh còn chưa biết phải mở đầu câu chuyện tái ngộ sau bao năm xa cách với Quý Dư như thế nào, đã không kìm được xúc động mà gọi hết người này đến người khác đang ở bên cạnh Quý Dư đi.
Chẳng khác gì năm năm trước, anh vẫn không thể chịu đựng được việc có người đến gần Quý Dư.
Điều này gần như đã trở thành bản năng ăn sâu vào cơ thể Thương Viễn Chu.
Dục vọng chiếm đoạt ẩn sâu trong xương tủy của một Alpha đang trỗi dậy – anh muốn đi xuống, trước mặt bao người cắn lên tuyến thể cằn cỗi sau gáy Quý Dư, rót vào đó pheromone của mình.
Để tất cả mọi người biết, Quý Dư là của anh.
Dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn đang trướng nở trong lòng. Anh muốn bắt Quý Dư về nhốt lại, làm cậu đau, làm cậu khóc, làm cậu nước mắt lưng tròng xin lỗi, nói rằng mình không nên đi gần người khác như vậy, còn trò chuyện vui vẻ, nói rằng cậu biết sai rồi.
Nhưng không được.
Quý Dư không làm gì sai cả. Là Thương Viễn Chu anh có bệnh.
Đám người chờ mãi không thấy Thương Viễn Chu quay lại, cùng với ba Beta bị gọi lên, run rẩy đứng sau lưng anh. Beta không cảm nhận được pheromone, chỉ theo bản năng cảm thấy căng thẳng trong bầu không khí ngưng trệ này.
Còn những Alpha khác thì đã mồ hôi nhễ nhại, không kiểm soát được mà lùi lại phía sau, dùng cách kéo dãn khoảng cách để có cơ hội thở dốc dưới sự áp chế pheromone của Thương Viễn Chu.
Nếu không phải lý trí còn tồn tại, họ gần như đã muốn bỏ chạy thoát thân.
Giữa các Alpha cũng có cấp bậc, và Thương Viễn Chu trong số đó là một sự tồn tại đỉnh cao.
May mắn thay, trước khi chân họ mềm nhũn không thể đứng vững, Thương Viễn Chu dường như đã hoàn hồn, thu lại pheromone của mình, nhấc chân đi vào trong. Mùi rượu khổ nồng nặc đến nghẹt thở từ từ tan biến khỏi không gian nhỏ bé này.
Những người còn lại vội vàng đuổi theo, không để ý thấy đám người phía dưới đang đi lên.
Tình hình có vẻ tốt hơn, nhưng cũng không hẳn là quá tốt.
Thương Viễn Chu không nói một lời ngồi ở vị trí chủ tọa, khiến những người khác cũng không dám lên tiếng. Ba Beta bị gọi lên càng thêm run rẩy đứng đó, không dám mở miệng cũng không dám ngồi xuống.
Mãi cho đến khi có tiếng động ở cửa, bầu không khí ngưng trệ này mới bị phá vỡ.
Trợ lý canh giữ ở cửa gõ cửa đi vào, nói với Thương Viễn Chu: “Tổng giám đốc Thương, người của Quý thị muốn gặp ngài.”
…
Sau khi được chấp thuận, Quý Dư cùng Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên đi vào. Trên đường lên tầng hai, cậu vẫn luôn thầm nhẩm đi nhẩm lại những lời Quý Bác Hãn đã dặn.
Mới về thành phố A… Còn non nớt… Có nhiều điều thất lễ…
Rõ ràng là đối phương chủ động gây sự, vậy mà người bị ép đến cửa xin lỗi lại là Quý Dư. Hiện thực là vậy, Quý Dư không có gì oán hận, chỉ là cậu thật sự không biết mình đã đắc tội ở đâu với vị Thương gia quyền thế mà cậu còn chưa từng gặp mặt này.
Bình thường, với gia thế địa vị của nhà họ Quý, làm sao có cơ hội gặp được người đứng đầu nhà họ Thương. Bây giờ họ đồng ý cho vào, xem như tình hình có chút khả quan hơn.
Điều đó cho thấy họ quả thực đã đắc tội, nhưng đối phương vẫn sẵn lòng cho một cơ hội.
Sau khi đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, Quý Dư đầu tiên là sững sờ.
Đối phương vóc người rất cao, ngồi đó cũng vô cớ tạo cho người ta một cảm giác áp bức. Anh ta cụp mắt xuống, nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên nhìn, khiến tim Quý Dư loạn một nhịp.
Cậu cũng không phân biệt rõ được nhịp tim đập nhanh bất thường này rốt cuộc là vì căng thẳng, hay là… vì gương mặt kia quá đỗi ưa nhìn.
Gương mặt tinh xảo không một tì vết, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, màu mắt lại là màu đỏ nhạt hiếm thấy. Tóc đen mắt đỏ, bộ vest màu trắng bạc rất hợp với anh ta. Đẹp, nhưng sẽ không khiến bất kỳ ai nhầm lẫn anh ta với một Omega.
Vẻ đẹp của anh ta mang theo sự sắc bén đáng sợ, ánh mắt thờ ơ lướt qua cũng đủ khiến người ta lạnh thấu xương.
Đối phương đứng dậy, lướt qua Quý Bác Hãn, vươn tay về phía Quý Dư. Quý Dư tuy cũng cao, không thua kém gì đa số Alpha, nhưng người này rõ ràng còn cao hơn cậu không ít.
Vóc người cao lớn, cảm giác áp bức nặng nề. Khi anh ta cụp mắt nhìn xuống, nội tâm Quý Dư càng thêm căng thẳng, thậm chí quên cả việc nắm lấy bàn tay thon dài, rộng lớn kia.
Quý Bác Hãn đứng bên cạnh sốt ruột đến toát mồ hôi trán, vội vàng dùng khuỷu tay huých nhẹ Quý Dư.
Hành động của anh ta khiến Thương Viễn Chu nhìn sang. Khoảnh khắc bị nhìn chằm chằm, lông tơ trên người Quý Bác Hãn dựng đứng.
Quý Dư không nhận ra sự khác thường của anh cả, bị huých một cái cũng vội vàng phản ứng lại, đưa tay ra nắm lấy tay Thương Viễn Chu.
Phải mở lời xin lỗi thế nào đây? Nói thẳng luôn sao?
Không biết vì sao cậu luôn cảm thấy người trước mắt này có chút quen mặt, cái tên cũng có một tia quen thuộc, như là đã từng nghe ở đâu đó.
Thương Viễn Chu: “Lâu rồi không gặp, Quý Dư.”
Quý Dư ngẩn người. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngẩn người.
Cậu cẩn thận mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau sao, Tổng giám đốc Thương?”
Quý Dư muốn rút tay về, lại phát hiện Thương Viễn Chu không có ý định buông ra. Cậu chỉ có thể cứng đờ duy trì tư thế đưa tay ra bị Thương Viễn Chu nắm.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Quý Dư bước vào và nhìn về phía mình, Thương Viễn Chu đã biết cậu có lẽ không nhớ ra anh.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy câu “chúng ta từng gặp nhau sao”, Thương Viễn Chu vẫn cảm thấy hô hấp không thông. Một câu nói như bóp nghẹt cổ họng anh, lồng ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt, sôi trào.
Anh thậm chí còn muốn cắn vào cổ Quý Dư, hỏi một câu: Dựa vào cái gì?
Cho dù thời cấp ba họ không có nhiều giao tiếp, nhưng dù sao cũng là bạn học một năm. Cho dù anh vì phân hóa mà thay đổi chút ngoại hình, thay đổi cả màu mắt, nhưng những người quen biết đều có thể nhận ra.
Quý Dư dựa vào cái gì –
Mà quên anh sạch sẽ như vậy.
Năm năm không gặp, Thương Viễn Chu cứ ngỡ mình đã đủ trưởng thành để có thể tỏ ra bình thường trước mặt Quý Dư. Nhưng trên thực tế, những gì anh muốn làm bây giờ chẳng khác gì năm đó, có lẽ còn quá đáng hơn.
Ví dụ như hiện tại, trong đầu anh đang nghĩ đến việc lột sạch Quý Dư rồi tàn nhẫn “làm” cậu, cắn vào tuyến thể cằn cỗi của đối phương rồi hỏi: Tôi là ai?
Trả lời là Thương Viễn Chu không được, trả lời là bạn học cấp ba cũng không được. Phải khóc lóc trả lời là “chồng ơi” mới được tha.
Yết hầu Thương Viễn Chu chậm rãi trượt xuống, nở một nụ cười khách sáo, công thức hóa: “Trường cấp ba Bách Lâm. Tôi đổi tên rồi, vẫn họ Thương. Còn nhớ không?”
Nếu còn không nhớ ra, làm chết cậu.
Quý Dư hơi nhíu mày, vẻ mặt như đang chìm vào suy tư. Một lát sau, cậu bừng tỉnh nói: “Thương Phạn?”
Không đợi Thương Viễn Chu lên tiếng, Quý Bác Hãn đã vội vàng chen vào: “Tôi còn không biết đứa em nhà mình lại có duyên phận thế này với Tổng giám đốc Thương. Quý Dư, em còn không mau mời Tổng giám đốc Thương một ly.”
Thời cấp ba, Thương Viễn Chu vẫn chưa được nhà họ Thương nhận lại. Khoảng thời gian đó cũng không phải là quá khứ gì đáng để nhắc tới. Người bình thường cũng không dám nhắc, càng không ai dám làm thân với Thương Viễn Chu bằng mối quan hệ bạn học thời đó. Quý Bác Hãn cũng không nghĩ đến tầng này.
Quý Dư nghe vậy mím môi, có chút ngượng ngùng khẽ lay nhẹ bàn tay đang bị nắm, nhắc nhở: “Tổng giám đốc Thương , tay…”
Thương Viễn Chu buông tay ra, nói một tiếng xin lỗi. Vẻ mặt anh ta quá tự nhiên, Quý Dư cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh ta đã quên.
Thương Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về phía ba Beta đang ngây như phỗng, rồi lại nói với Quý Dư: “Hơi tò mò, nên gọi lên hỏi một chút. Không phiền chứ?”
Quý Dư còn chưa kịp nói gì, Quý Hòa Hiên, người nãy giờ bị làm lơ, đã không nhịn được mở miệng: “Không phiền, không phiền, đương nhiên là không phiền.”
“Quý Dư cũng không phiền đúng không?”
Quý Dư cười lắc đầu, trong lòng như có mèo cào.
Rốt cuộc là tò mò cái gì cơ chứ?
Họ không ở lại đó được bao lâu, đã bị Thương Viễn Chu lấy cớ còn việc chưa bàn xong, cùng với ba Beta bị gọi lên, khách sáo mời đi.
Khi cả nhóm từ tầng hai đi xuống, họ thu hút mọi ánh nhìn. Đặc biệt là sau khi mọi người chú ý thấy vẻ mặt đắc ý như gió xuân của Quý Bác Hãn, càng có người không kìm được mà tiến lên hỏi han.
Nhà họ Quý so với những người khác thì kém xa. Quý Bác Hãn chưa bao giờ được trở thành tâm điểm chú ý của đám đông như vậy. Quý Hòa Hiên cũng nhân cơ hội này mà thuận buồm xuôi gió, đem chuyện chưa đầy năm phút đồng hồ mà kể đi kể lại, hận không thể nghiền nát ra mà giảng giải.
Hai người họ không rảnh để ý đến Quý Dư, ngược lại khiến cậu được một phen nhàn rỗi.
Khi bữa tiệc kết thúc, Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên đều đã uống không ít, được tài xế đưa về. Quý Dư gọi xe trên điện thoại, đứng ở cửa hóng chút gió lạnh, không bao lâu cũng lên xe rời đi.
Trong một góc, cửa sổ chiếc Maybach từ từ được kéo lên. Người tài xế ngồi phía trước cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Thương?”
“Đi thôi.”
Thương Viễn Chu thu lại tầm mắt, bàn tay đặt tự nhiên trên đầu gối khẽ siết mạnh vào lòng bàn tay.