8 giờ tối. Những tòa nhà cao tầng san sát sừng sững trong màn đêm như những gã khổng lồ. Vài ô cửa sổ vẫn hắt ra ánh sáng. Bóng tối dày đặc bao trùm, chỉ còn những vệt đèn le lói tựa đôi mắt của những sinh vật bí ẩn đang rình rập.

Trong văn phòng, tiếng gõ bàn phím lách tách vang lên đều đặn. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên những gương mặt đờ đẫn, vô hồn. Thỉnh thoảng, vài tiếng thì thầm khe khẽ là thanh âm duy nhất điểm chút sinh khí cho bầu không khí vốn nặng nề.

Người tăng ca lần lượt rời đi, văn phòng cũng dần vắng hoe.

“Ai…!”

Một tiếng thở dài não nề mà trong trẻo vang lên. Quý Dư, đang vùi đầu vào máy tính, theo bản năng ngẩng lên, nhưng vừa thoáng thấy gương mặt xinh xắn đó lại vội cụp mắt xuống.

Đó là một Omega nam cùng tổ với cậu. Quan hệ của Quý Dư với cậu ta cũng bình thường, nên cậu không chủ động bắt chuyện chỉ vì một tiếng thở dài.

Nói đúng hơn, quan hệ của Quý Dư với tất cả mọi người trong công ty đều như vậy.

Cậu vừa thu lại tầm mắt, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong tầm tay khẽ rung hai tiếng, màn hình tự động sáng lên, hiển thị tin nhắn vừa gửi tới.

Quý Hòa Hiên: “Tuần này mày vẫn không về nhà à?”

“Sao nào, mày nghĩ chút lương quèn của mày đủ trả hết số tiền nhà này đã bỏ ra nuôi mày bao năm hả?”

“Ngày mai có tiệc rượu, tốt nhất mày về mà tham gia cho đàng hoàng.”

“Tao biết mày sẽ đọc được tin nhắn. Mai mà không thấy mặt mày thì liệu hồn đấy.”

Tin nhắn cứ nối đuôi nhau hiện lên. Quý Dư liếc nhìn, không mở ra, cũng không trả lời.

Omega kia chủ động đến gần, cười tươi gọi cậu: “Quý Dư.”

Không thấy cậu đáp lại.

Cậu ta tò mò ghé sát hơn, định nhìn trộm nội dung trên điện thoại Quý Dư: “Quý Dư? Cậu xem gì thế?”

Được một Omega xinh đẹp như vậy bắt chuyện, đa số Beta sẽ thấy căng thẳng, mừng thầm trong lòng, rồi nghiêm túc lắng nghe xem Omega kia định nói gì.

Nhưng Quý Dư chỉ nhanh tay tắt màn hình điện thoại, giọng hơi nhạt: “Có chuyện gì sao?”

Cậu hỏi vậy, nhưng thừa biết Khương Y Bạch tìm mình có việc gì.

Khương Y Bạch có chút tò mò trước hành động tắt màn hình của cậu. “Bạn trai cậu à?”

Quý Dư không muốn nhiều lời, chỉ lắc đầu: “Anh trai tôi.”

Khương Y Bạch “Ồ” một tiếng, rồi vẻ mặt đầy mong đợi nói: “Tớ còn một bài PPT phải làm, thứ Hai tuần sau phải trình bày cho khách hàng. Quý Dư, cậu giúp tớ làm được không?”

“Tôi thật sự làm không xuể nữa rồi.”

Cậu ta vươn tay, nắm lấy cánh tay Quý Dư, khẽ lay nhẹ: “Cuối tuần tớ có hẹn với bạn rồi, thật sự không có thời gian tăng ca làm cái này đâu, làm ơn đi mà.”

Quý Dư hơi nghiêng người, né bàn tay của Khương Y Bạch. “Tôi cũng còn việc chưa xong.”

Cảm nhận được bàn tay mình bị hụt, Khương Y Bạch cười khẩy trong lòng. Trước kia, thái độ này của Quý Dư còn khiến cậu ta phát cáu. Một Omega như cậu ta đã hạ mình làm nũng với Beta, Quý Dư không mừng như bắt được vàng thì thôi, lại còn né như né tà.

Nhưng giờ thì cậu ta không còn khó chịu vì hành động đó của Quý Dư nữa, bởi vì cậu ta biết…

Không đợi Quý Dư nói xong, Khương Y Bạch lại nắm lấy nửa cánh tay cậu. Ngón tay của Omega đặt trên ống tay áo sơ mi trắng của Quý Dư, còn trắng hơn cả vải áo, nổi bật đến lóa mắt. “Quý Dư, cậu giúp tớ đi mà.”

“Tớ thật sự không có thời gian. Cậu có thể làm PPT đó ở nhà vào cuối tuần, chỉ cần gửi cho tớ trước thứ Hai là được.”

Quý Dư khẽ cau mày, một nếp nhăn nhỏ khó phát hiện. Cậu lại dịch tay đi, nhưng Omega rất biết cách làm nũng, cứ bám riết không buông, thậm chí còn cố vòng tay qua ôm lấy cánh tay cậu.

Điện thoại vẫn không ngừng rung. Quý Dư úp mặt điện thoại xuống bàn, sự bực bội trong lòng càng tăng. Nhưng Khương Y Bạch vẫn tiếp tục năn nỉ.

Cậu hiểu rằng nếu không đồng ý, màn nài nỉ này sẽ không dừng lại. Quý Dư đành bất lực gật đầu, nhận lấy công việc vốn không thuộc về mình.

“Quý Dư! Cậu tốt quá!”

Nụ cười tức thì rạng rỡ trên gương mặt Omega, vô cùng thu hút. “Tớ biết ngay là cậu sẽ đồng ý mà!”

Lần nào cũng giả vờ từ chối, chẳng phải là để được mình làm nũng nhiều hơn sao. Một Beta thôi mà, hừ.

Nếu không phải vì thấy Quý Dư cũng có vóc dáng không tệ, Khương Y Bạch tuyệt đối chẳng thèm có những tiếp xúc thân mật kiểu nắm tay với một Beta.

Quý Dư đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Cậu đứng thẳng, áo sơ mi và quần tây ôm lấy vóc dáng nam tính. Phần cánh tay dưới lớp áo sơ mi mà Khương Y Bạch vừa nắm qua, rất săn chắc, lộ rõ vẻ mạnh mẽ.

Khương Y Bạch cười tủm tỉm tạm biệt, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi. Áo sơ mi thắt lại ở eo, làm nổi bật vòng eo thon gọn. Chiếc quần tây gần như bị bờ mông căng tròn làm cho căng chặt. Dù chưa từng thấy cơ thể ẩn dưới lớp quần áo ấy, nhưng Khương Y Bạch chỉ cần nhìn là biết Quý Dư có tập luyện, chắc chắn có cơ bụng, có khi còn là sáu múi hay tám múi ấy chứ.

Tiếc thật, lại là một Beta.

Thôi thì nể tình vóc dáng không tồi và tính cũng thành thật, Khương Y Bạch cũng không ngại thỉnh thoảng cho chút “ngọt ngào” như nắm tay vậy.

Alpha, Beta, Omega – đó là sự phân chia giai cấp tự nhiên mà không ai sống trong xã hội này có thể thoát khỏi. Mỗi người đều sẽ phân hóa vào giai đoạn sắp trưởng thành, tuyến thể sau gáy sẽ phát triển, đó chính là giới tính thứ hai của họ.

Alpha mạnh mẽ bẩm sinh đã là lãnh đạo. Omega xinh đẹp, dịu dàng, và trong bối cảnh tỷ lệ sinh sản thấp hiện nay, họ là những cá thể cần được trân trọng tuyệt đối. Cả Alpha và Omega đều có pheromone, số lượng cũng khan hiếm tương đương nhau, là một sự kết hợp hoàn hảo.

Pheromone của Alpha có thể đánh dấu Omega. Một khi đã đánh dấu vĩnh viễn, kỳ mẫn cảm của Alpha hay kỳ phát tình của Omega đều chỉ có thể dựa vào đối phương để xoa dịu, trói buộc vĩnh viễn với nhau.

Chỉ có Beta, không có gì cả, bình thường và chiếm đại đa số trong xã hội.

Không phải không có Beta bất mãn. Thậm chí đã có những cuộc bạo động quy mô lớn do Beta tổ chức, đủ để ghi vào lịch sử. Nhưng sự thật đã chứng minh, dù là tố chất cơ thể, thể lực, thiên phú hay tư duy, Beta đều kém xa Alpha về mọi mặt.

Xã hội vô hình chia con người thành ba bảy loại, và giới tính thứ hai (Alpha, Omega, Beta) thể hiện rõ ràng sự phân chia giai cấp đó.

May mắn là, cùng với sự phát triển của thời đại, những người ở tầng lớp trên cũng gánh vác nhiều trách nhiệm xã hội hơn, đóng thuế nhiều hơn, phần nào xoa dịu được các Beta.

Ra khỏi công ty, gió đêm mùa hạ thổi qua. Quý Dư vắt áo khoác vest trên tay, không mặc vào, cứ thế cầm áo thong thả đi bộ đón gió.

Chuông điện thoại réo rắt, màn hình hiện tên người gọi đến: Quý Hòa Hiên.

Quý Dư không bắt máy. Cậu và Quý Hòa Hiên chẳng có gì để nói. Cậu cũng không tắt máy, chỉ chuyển sang chế độ im lặng, mặc cho nó tự rung.

Cậu về đến nhà cũng không quá muộn, mới hơn chín giờ một chút. Đây là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ cậu thuê gần công ty. Giá hơi cao một chút, nhưng giúp cậu tiết kiệm được khá nhiều thời gian đi lại.

Phòng khách không lớn lắm. Nhìn lướt qua, thứ dễ thấy nhất là chiếc máy chạy bộ đặt ngoài ban công. Sàn nhà trong phòng khách, ngay sát ban công, lại được cố tình trải một tấm thảm lông xù, mềm mại đến mức mỗi bước chân đều lún sâu vào trong.

Bên cạnh sofa còn có một chậu trầu bà Nam Mỹ (Monstera), lá to bản, xanh mướt, không một chút úa vàng, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.

Máy chạy bộ và tạ tay lạnh lẽo, nhưng cách bài trí phòng khách lại ấm cúng, thoải mái. Chiếc đèn cảm ứng đặt cạnh sofa, gần cửa ra vào, tự động bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp soi tỏ một góc nhỏ của thế giới này.

Quý Dư đặt chìa khóa lên tủ giày ở cửa, tiện tay lấy điện thoại ra thì sững người khi thấy tin nhắn mới trên màn hình.

Quý Bác Hãn: “Trưa mai anh muốn thấy mặt mày ở nhà.”

“Hay mày muốn anh lại phải đi ‘mời’ mày về một lần nữa?”

Quý Hòa Hiên, Quý Bác Hãn. Một Omega, một Alpha. Hai người anh trai của cậu.

Còn cậu, đứa con út Beta, thừa thãi như chính cái tên của mình.

Quý Dư mím môi, chậm rãi gõ từng chữ trả lời: “Em không về nhà. Địa điểm bữa tiệc là ở đâu?”

Bên kia nhanh chóng gửi lại thời gian và địa chỉ, rõ ràng cũng chẳng quan tâm cậu có về nhà hay không.

Quý Dư đứng lặng ở huyền quan một lúc, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Cuối cùng, cậu cũng đặt nó xuống, thay giày rồi đi ra ban công, cầm lấy tạ tay đặt trên sàn. Cuộc sống của cậu nhạt nhẽo vô vị, chỉ có thể tìm thấy sự giải tỏa trong mồ hôi.

Dù Quý Dư không muốn, cậu vẫn phải có mặt đúng giờ tại địa điểm tổ chức tiệc rượu vào ngày hôm sau.

Cậu mặc vest, dáng người thẳng thớm. Với chiều cao 1m78, cậu hoàn toàn tôn lên được bộ đồ. Chỉ là gương mặt thanh tú không chút biểu cảm, chân mày hơi nhíu lại.

Hai người dừng lại trước mặt cậu. Quý Dư nén xuống sự khó chịu, ngoan ngoãn chào: “Anh.”

Quý Hòa Hiên giọng điệu đầy châm chọc: “Mày gọi ‘anh’ thế là gọi tao hay gọi anh cả đấy?”

“Không thèm trả lời tin nhắn của tao, lại thích để anh cả phải tìm mày đúng không? Mày giỏi lắm, Quý Dư.”

Anh ta tuy thấp hơn, nhưng khí thế lại lấn át. Quý Hòa Hiên là Omega, từ nhỏ đã được nuông chiều, dù không ưa gì đứa em trai Beta này, cũng tuyệt đối không chấp nhận việc Quý Dư tỏ ra thờ ơ với mình.

Chỉ có anh ta được quyền phớt lờ người khác, làm gì đến lượt một Beta như Quý Dư lạnh nhạt với anh ta.

Quý Dư không biết nói gì. May mà Quý Bác Hãn lên tiếng: “Vào thôi.”

Quý Bác Hãn là Alpha, lại là anh cả. Anh đã lên tiếng thì Quý Hòa Hiên cũng không tiếp tục bám riết Quý Dư nữa, khoác tay Quý Bác Hãn đi vào.

Quý Dư lẳng lặng theo sau hai người, không giống anh em, mà giống như cấp dưới đi theo cấp trên.

Bữa tiệc thật nhàm chán. Quý Dư vẫn phải lẽo đẽo theo sau Quý Bác Hãn, nghe họ xã giao, trò chuyện với đủ loại người. Thân phận nhà họ Quý ở bữa tiệc này rõ ràng không mấy nổi bật, đa phần đều phải chịu cảnh mặt nóng áp mông lạnh.

Lý do họ dẫn cậu theo, Quý Dư cũng hiểu rõ.

Quý Hòa Hiên đã đính hôn. Còn cậu, tuy là Beta, nhưng cũng có thể liên hôn với Beta của gia tộc khác, qua đó thiết lập quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Giữa chừng, cậu bị bắt phải làm quen với một Beta khác. Beta này đứng trước mặt cậu trông khá nhỏ nhắn, khoảng 1m7, cười lên có lúm đồng tiền duyên dáng, tính cách có vẻ dễ mến hơn cậu nhiều.

Trong lòng Quý Dư không chút gợn sóng. Miệng thì nói chuyện, nhưng tâm trí đã bay đi đâu mất. Cậu chỉ cười theo lời đối phương, thỉnh thoảng cụng ly, tỏ vẻ như cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Cuộc nói chuyện này đột ngột dừng lại khi một người phục vụ tiến đến. Người phục vụ ghé tai nói nhỏ vài câu với người đối diện. Vị Beta kia không giấu nổi vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nụ cười gần như không thể kìm lại, chân thành hơn hẳn nụ cười dành cho Quý Dư.

“Tôi sao?”

“Anh nói vị đó tìm tôi à?”

Cậu ta thậm chí không kịp nói lời xin lỗi với Quý Dư, đã vội vã theo chân người phục vụ lên tầng hai.

Quý Dư không mấy bận tâm việc bị bỏ lại, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ vừa được một mình thảnh thơi một lát, cậu lại bị Quý Bác Hãn túm đi “xem mắt” trá hình.

…Lần thứ ba.

Nụ cười của Quý Dư cứng đờ khi nhìn người trước mặt, sau khi được người phục vụ ghé tai nói nhỏ, cũng vui vẻ ra mặt rồi đi lên tầng hai. Cậu bắt đầu thực sự tò mò không biết nhân vật nào đang ở trên đó.

Nếu không phải cậu mới về thành phố A, lại chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc này, cậu hẳn đã bắt đầu nghi ngờ có phải đối phương cố tình chơi khăm mình không.

Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên lúc này đều đã đi tới. Sắc mặt Quý Bác Hãn vô cùng khó coi: “Người nói chuyện với mày lại bị gọi lên tầng hai à?”

Quý Dư gật đầu, vẻ mặt vô tội.

Quý Hòa Hiên hạ giọng: “Tao đã nói rồi mà, tại sao gần như chẳng còn ai dám nói chuyện với chúng ta nữa. Mày đắc tội với vị trên đó từ bao giờ thế?”

“Mày chết chắc rồi, Quý Dư.”

Quý Dư hỏi: “Tầng hai là ai vậy?”

Sắc mặt Quý Bác Hãn biến đổi mấy lần. Là một Alpha, khi nhắc đến đối phương, giọng anh ta không giấu nổi vẻ kiêng dè và sợ hãi sâu sắc: “Là người nhà họ Thương, Thương Viễn Chu.”

Quý Dư sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác: Ai cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play