Quý Dư vốn tưởng buổi họp lớp này chỉ là một nhóm nhỏ những người có vị thế tương đương nhau tụ tập, ai ngờ đến nơi mới phát hiện người tham gia đông đủ, đúng nghĩa là một buổi họp lớp chính thức.
Cậu thoáng nghĩ lại về mối quan hệ bạn bè không mấy tốt đẹp của mình, rồi cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Năm năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, nghe thì có vẻ lâu, nhưng tính ra mọi người cũng mới chính thức bước chân vào xã hội được một năm mà thôi. Ngoại hình có thay đổi, nhưng vẫn nhận ra được dáng vẻ trước kia.
Phòng karaoke ồn ào náo nhiệt, đa số vẫn đang ở giai đoạn cố gắng nhớ mặt gọi tên.
Nói là họp lớp, nhưng khi đã bước vào xã hội, sự phân chia giai cấp vốn không rõ ràng thời còn đi học giờ đây lại hiện lên vô cùng rõ rệt. Những người thành đạt, gia thế tốt luôn có không ít người vây quanh, nói cười, tâng bốc.
Alpha và Omega trong số đó cũng là những đối tượng được chào đón.
Sự phân hóa mang lại cho họ những ảnh hưởng lớn hơn, ngoại hình cũng thay đổi nhiều hơn, trở nên nổi bật hơn giữa đám đông.
Quý Dư đến hơi muộn. Tôn Tài Thừa, đang bị vây quanh ở giữa, mắt tinh ý nhận ra Quý Dư ở cửa, liền vẫy tay với cậu: “Quý Dư, lại đây, lại đây.”
Anh ta vốn đã quen nhìn cậu mặc vest áo sơ mi ở công ty, chợt thấy Quý Dư mặc đồ thường ngày bước vào, cũng thấy có chút mới mẻ. “Được đấy Quý Dư, cậu mặc thế này trông cũng có chút ngây ngô của học sinh cấp ba đấy.”
Gương mặt Quý Dư chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng cũng chính vì thanh tú, nên khi mặc đồ thoải mái một chút liền trông non nớt, tươi tắn như học sinh cấp ba.
Cậu mặc như vậy cũng không có ý gì khác. Nghỉ ngơi mà, không muốn lại bó mình trong bộ vest cứng nhắc đến ngột ngạt. Buổi họp lớp tuy không thể không đến, nhưng Quý Dư không mấy để tâm, càng sẽ không cố tình chưng diện.
Mọi người xung quanh cười rộ lên. Quý Dư đi tới, chào một tiếng: “Tổng giám đốc Tôn.”
Tôn Tài Thừa xua xua tay: “Đây có phải công ty đâu, không cần gọi thế, mọi người đều là bạn học cả mà.”
Anh ta nói vậy, nhưng ánh mắt lại cười rất tươi, rõ ràng rất hài lòng với sự thức thời của Quý Dư.
Những người khác lập tức có chút kinh ngạc, nhao nhao bàn tán.
“Quý Dư làm việc dưới trướng tổng giám đốc Tôn à?”
“Tổng giám đốc Tôn, anh xem anh vẫn quan tâm bạn cũ thế.”
“Cũng không thể chỉ chiếu cố Quý Dư được, tổng giám đốc Tôn cũng phải để mắt đến bọn em, những người bạn cũ này nữa chứ.”
Chức vụ của Tôn Tài Thừa ở công ty vốn không thấp, là phó tổng giám đốc, chưa kể đó còn là công ty của nhà anh ta. Người muốn nịnh bợ không ít, người muốn hợp tác cũng chẳng thiếu.
Tôn Tài Thừa được tâng bốc, miệng thì nói: “Đã nói là họp lớp, mọi người đều là bạn học, không cần gọi tổng giám đốc Tôn đâu, gọi tên tôi là được.” Nhưng nụ cười trên mặt lại càng ngày càng thoải mái.
Nói chuyện một hồi, lại nhắc đến một chuyện khác. “Tôi nghe nói hôm qua ở một bữa tiệc, vị kia đã bắt tay với cậu à?”
Bữa tiệc tối qua không phải ai cũng vào được. Quý Bác Hãn có thể dẫn người vào là nhờ giúp gia chủ tổ chức bữa tiệc một việc nhỏ.
Bản thân đi cũng là mặt nóng áp mông lạnh, mấy người nói chuyện với Quý Dư cũng đều qua loa cho xong. Nhưng sau khi Thương Viễn Chu nói vài câu với Quý Dư, cả nhóm họ liền trở thành tâm điểm của đám đông.
Bây giờ cũng vì thế mà Quý Dư trở thành tâm điểm của buổi họp lớp.
Thương Viễn Chu chuyển vào trường năm cuối cấp ba, quan hệ với các bạn trong lớp đều rất xa lạ. Khi đó lại còn vì chuyện là con riêng mà bị cả lớp cố ý hoặc vô tình xa lánh. Bây giờ thân phận lại càng khác biệt, buổi họp lớp này không ai dám mời anh.
Chuyện ở bữa tiệc lan truyền rất nhanh, muốn thỏa mãn trí tò mò cũng chỉ có thể hỏi Quý Dư.
Nếu Thương Viễn Chu thật sự muốn nhận lại bạn học cấp ba… Mọi người trong phòng karaoke đều đổ dồn ánh mắt về phía Quý Dư, trong lòng ít nhiều đều ẩn giấu sự tham lam.
Quý Dư bị nhìn chằm chằm đến hơi khó xử, đành kể lại tình hình lúc đó.
“Chỉ có thế thôi à?”
“Không nói gì khác nữa sao?”
“Kể thêm đi, đều là bạn học cả mà, cậu còn giấu diếm làm gì.”
Quý Dư bất đắc dĩ: “Thật sự không có gì nữa đâu, tôi và Tổng giám đốc Thương cũng không thân.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng karaoke có tiếng động. Người bước vào có vóc dáng cao ráo, thẳng tắp. Đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm lướt qua căn phòng, khiến mọi người bất giác rùng mình.
Phòng karaoke lập tức im phăng phắc. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn anh ta bước vào, yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng giày da của anh ta bước trên sàn nhà.
“Tôi đến muộn à?” Thương Viễn Chu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
“Không muộn, không muộn đâu!”
“Sao có thể muộn được, là chúng tôi đến sớm thôi.”
“Tổng giám đốc Thương, mời anh, mời anh ngồi đây, ngồi đây.”
Không ai nghĩ Thương Viễn Chu sẽ đến, nhưng anh vừa xuất hiện, mọi người tự nhiên vây quanh anh, nhường ra vị trí trung tâm, như sao vây quanh trăng mời anh ngồi xuống.
Quý Dư bị đẩy ra một góc. Cậu cũng không muốn chen lên, còn lùi lại phía sau. Bây giờ nhìn thấy gương mặt của Thương Viễn Chu, trong lòng cậu có chút xấu hổ và chột dạ.
Tôn Tài Thừa cười làm lành: “Tổng giám đốc Thương, tôi là người của tập đoàn Tranh Hoành…”
Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Thương Viễn Chu quét qua chặn lại.
Tôn Tài Thừa cũng là Alpha, nhưng giữa các Alpha cũng có sự phân cấp vô hình. Thương Viễn Chu không nghi ngờ gì là loại Alpha cao cấp nhất, đứng ở đỉnh kim tự tháp nhìn xuống mọi người. Một cái liếc mắt không chút biểu cảm của anh cũng đủ khiến Tôn Tài Thừa sau lưng gần như ướt đẫm mồ hôi trong nháy mắt.
Anh ta khom người, cứng đờ tại chỗ. Thương Viễn Chu đã không còn nhìn anh ta nữa, nhàn nhạt nói: “Không phải là họp lớp sao?”
“Đúng đúng đúng, họp lớp!”
“Chính là mọi người cùng nhau hàn huyên tình cảm, tốt quá rồi.”
“Mọi người lâu như vậy không gặp, tôi thật sự rất nhớ thời cấp ba, lúc đó thật là…”
Không ai dám nhắc đến chuyện kinh doanh hay sự nghiệp nữa, như thể không có chuyện gì xảy ra, lướt qua khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rồi vô cùng náo nhiệt bắt đầu kể những chuyện thú vị thời cấp ba.
Ai cũng vắt óc suy nghĩ, cố tìm những chuyện liên quan đến Thương Viễn Chu để kể.
Khổ nỗi, Thương Viễn Chu mới chuyển đến vào năm lớp mười hai, bản thân chẳng có mấy tình cảm gắn bó với ai, chưa kể khi đó đa số mọi người còn ngấm ngầm xa lánh anh vì là con riêng.
Đừng nói là chuyện thú vị, nhắc đến mà không chọc giận Thương Viễn Chu đã là may mắn lắm rồi.
Sau khi không còn gì để kể, chuyện tình cảm của những người bạn cũ lâu ngày không gặp là một chủ đề không bao giờ sai. Không dám bàn tán về Thương Viễn Chu, họ bắt đầu hỏi han nhau, làm nóng bầu không khí trong phòng karaoke cũng không tồi.
Mấy bạn học Omega là những người đầu tiên bị hỏi về chuyện tình cảm. Có người thoải mái khoe tình yêu, có người thẳng thắn thừa nhận mình vẫn còn độc thân, ánh mắt ít nhiều đều hướng về phía Thương Viễn Chu đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Quý Dư co mình ở một góc ăn vặt. Sau một vòng hỏi han, cuối cùng cũng đến lượt cậu.
Ánh mắt của Thương Viễn Chu cũng dừng lại trên người cậu, như thể thuận theo chủ đề mà tự nhiên nhìn về phía cậu.
Quý Dư lắc đầu: “Độc thân, không có gì để kể đâu, các cậu hỏi người tiếp theo đi.”
Cậu vốn không phải là nhân vật nổi bật trong lớp. Tuy nói nhà cậu cũng có công ty, nhưng cậu là Beta, lại không được coi trọng, ngay từ thời cấp ba đã bị bỏ rơi một cách rõ ràng.
Nghe cậu nói vậy, mọi người cảm thấy không thú vị, than thở vài tiếng rồi định hỏi người tiếp theo.
“Hiện tại độc thân, nhưng chuyện tình cảm trước kia cũng có thể kể mà?”
Thương Viễn Chu, người từ đầu đến cuối không mấy khi lên tiếng, đột nhiên nói. Giọng anh trầm thấp, không lớn, nhưng không một ai dám làm lơ.
Mọi người chỉ sững sờ vài giây rồi nhao nhao lên.
“Nói độc thân thì có gì thú vị đâu, kể chuyện tình cảm trước kia đi, mọi người cùng nhau nghe rồi còn giúp cậu phân tích nữa chứ?”
“Kể đi, kể đi, tớ còn không tưởng tượng ra được Quý Dư thích kiểu người như thế nào nữa.”
“Đúng đó, đúng đó, mọi người đều kể rồi, cậu không thể qua loa được đâu.”
Quý Dư có chút bất đắc dĩ. Có lẽ vì hôm qua gặp nhau ở bữa tiệc, vị Tổng giám đốc Thương này mới nổi hứng trêu chọc cậu. Cậu đành nói: “Chưa từng yêu ai, thật sự không có gì để kể cả.”
Không đợi những người khác lên tiếng, cậu uống cạn một ly như xin tha.
Thấy Thương Viễn Chu hơi nhíu mày, Quý Dư trong lòng có chút lo lắng anh sẽ gây khó dễ, nhưng may mà anh cũng không làm khó cậu, chuyển sang hỏi người tiếp theo.
Rượu vào ba tuần, ai cũng ít nhiều có chút men say. Quý Dư không thích những dịp như thế này. Thấy không có mấy ai để ý đến mình, cậu lén chuồn ra sân thượng bên ngoài.
Cậu mặc áo phông tay ngắn, gió đêm từng cơn mang theo sự mát mẻ của mùa hè. Đầu óc Quý Dư từ từ trống rỗng, tay chống lên lan can, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“Quý Dư.”
Có người gọi cậu, giọng rất nhẹ.
Thương Viễn Chu nhìn người mặc đồ thường ngày, ánh mắt bình thản quay lại nhìn mình, biểu cảm có chút ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
“Tổng giám đốc Thương.”
Cách xưng hô của Quý Dư phá tan cái cảm giác thời cấp ba đó. Thương Viễn Chu thu lại vẻ mặt, đi tới đứng bên cạnh cậu. “Sao lại chạy ra đây?”
“Hít thở không khí.” Thái độ của Quý Dư không tâng bốc, cũng không lạnh nhạt.
Đó là một sự xa cách, sự khách sáo xa cách thường thấy với mọi người.
Cậu không nhìn người bên cạnh là Thương Viễn Chu nữa, tầm mắt hướng ra xa, nhìn thành phố lộng lẫy dưới màn đêm. Vì vậy, cậu cũng không phát hiện ra người bên cạnh đang nhìn mình.
Thương Viễn Chu vóc người cao lớn, khi cúi mắt nhìn Quý Dư, ánh mắt trong đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm ấy sâu hun hút, như một đầm lầy dễ dàng nhấn chìm người khác.
Anh đột nhiên lên tiếng: “Có phải tôi sắp được uống rượu mừng của cậu rồi không?”
Quý Dư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. “Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Thương Viễn Chu bình tĩnh nói: “Cậu không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình đúng không? Đến bữa tiệc, không phải là để tìm mối quan hệ sao?”
Quý Dư có chút xấu hổ trước sự thẳng thắn của anh. Kể từ khi gặp lại Thương Viễn Chu, số lần cậu cảm thấy xấu hổ trong hai ngày này còn nhiều hơn cả một tuần cộng lại. “Tổng giám đốc Thương nói đùa rồi, người ở bữa tiệc hôm qua làm sao có thể để ý đến tôi được, đều chỉ là khách sáo thôi.”
Thương Viễn Chu: “Nếu có người để ý thì sao?”
Quý Dư sờ sờ chóp mũi, bắt đầu hối hận sâu sắc tại sao mình lại lẻn ra đây, nhưng vẫn phải trả lời: “Tôi sẽ không kết hôn.”
Thương Viễn Chu: “Tại sao?”
Chuyện này thì có tại sao gì chứ…
Quý Dư không biết có phải Thương Viễn Chu có thể làm nên cơ nghiệp lớn như vậy khi còn trẻ là nhờ tinh thần tra hỏi cặn kẽ, bám riết không tha này không. Bị hỏi đến đau đầu, cậu nói: “Không có gì cả.”
Cậu trả lời ngắn gọn, ý không muốn tiếp tục chủ đề này đã rất rõ ràng.
Ấy thế mà Thương Viễn Chu như không hiểu ý cậu, vẫn tiếp tục: “Không muốn nói à?”
“Tôi nhớ hồi cấp ba cậu từng nói cậu rất thích tự do, nhưng gia đình cậu chắc sẽ không từ bỏ lợi ích mà hôn nhân của cậu có thể mang lại đâu.”
Tuy Quý Dư là Beta, lợi ích có thể mang lại cũng có hạn, nhưng những người làm kinh doanh đều rất hiểu đạo lý tận dụng mọi thứ.
Quý Dư nghe anh nhắc đến thời cấp ba, thoáng sững sờ, lục tìm trong ký ức những lời mình từng nói với Thương Viễn Chu lúc đó. Không, khi đó vẫn là Thương Phạn.
Có lẽ là vì Thương Viễn Chu nhắc đến những lời Quý Dư từng nói, có lẽ là vì thân phận hiện tại của Thương Viễn Chu tuyệt đối không thể nào đem những suy nghĩ của cậu nói cho nhà họ Quý nghe, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì gió đêm thổi rất dễ chịu.
Quý Dư trải lòng với Thương Viễn Chu, người mà cậu không hề thân thiết: “Tôi muốn trả hết số tiền nhà họ Quý đã bỏ ra cho tôi bao năm nay rồi rời đi. Bố mẹ tuy cho tôi một mạng sống, nhưng họ không coi tôi là người. Tôi phải tự coi mình là người.”
“Tôi định ra nước ngoài.”
“Tôi đang chuẩn bị hồ sơ du học. Nếu gia đình thái độ cứng rắn muốn tôi kết hôn, thì đợi tôi tích cóp đủ tiền rồi gửi từ nước ngoài về cũng như nhau thôi.”
“Tôi đến bữa tiệc là vì những suy nghĩ này không thể bị người khác nhìn ra, cũng không thể nói ra. Nói ra thì tôi sẽ không đi được.”
Quý Dư cười với Thương Viễn Chu, thái độ rất nhẹ nhõm. “Tuy biết Tổng giám đốc Thương sẽ không làm vậy, cũng không thể nào làm vậy, nhưng vẫn muốn nói một chút, làm phiền đừng để người nhà họ Quý biết những chuyện này.”
Đây là lần thứ hai cậu thẳng thắn bày tỏ lòng mình với người ngoài. Một lần là thời cấp ba, một lần là bây giờ. Cả hai lần đều là với Thương Viễn Chu.
Thương Viễn Chu bình tĩnh nhìn cậu, im lặng một lát rồi đột nhiên cười. “Cậu không thay đổi, Quý Dư.”
Vẫn giống như hồi cấp ba.
Và cũng vẫn ngây thơ…
…không hiểu cái đạo lý rằng những việc thực sự muốn làm thì đừng nói với bất kỳ ai.