Tần Phong tỉ mỉ nghĩ một lúc, phát hiện ra rằng công việc kia, hắn đã sớm từ chức, chính là để dành thời gian rèn luyện sau khi thức tỉnh.

Chỉ là, hắn chưa từng nói cho Chu Hạo biết mà thôi.

Tần Phong và Trần Minh đều xuất thân cô nhi. Cha mẹ Trần Minh trong một lần thú triều tấn công căn cứ đã tử vong, được nhận trợ cấp con anh hùng, có 500 đồng mỗi tháng.

Còn Tần Phong thì khác, cha mẹ là ai, hắn cũng không biết. Từ khi còn nhỏ, hắn đã bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện.

Bởi vì nhân loại chỉ có thể tiêm dược tề giác tỉnh ở tuổi 16, tân sinh mới là hy vọng. Cũng vì thế, việc nuôi dưỡng cô nhi được xem là một trong những chính sách trọng yếu của Liên minh Hoa Hạ hiện tại.

Thế nhưng cô nhi muốn có càng nhiều tiền, muốn cường hóa bản thân, thì chỉ dựa vào trợ cấp là điều không có khả năng. 

Tần Phong chỉ có thể tự mình đi làm thuê kiếm tiền.

Vậy nên, chuyện từ chức, hắn vốn không cần phải nói gì, càng chẳng cần bận tâm đến Chu Hạo có trách mắng hay không.

“Cũng phải báo một tiếng với bên quản lý. Yên tâm, sẽ không làm lỡ chuyện đâu. Tớ đi trước.”

Tần Phong vừa nói vừa phất tay, rồi chọn một con đường khác rẽ đi.

Chu Hạo nhìn theo bóng lưng bạn mình, trong lòng luôn cảm thấy Tần Phong lúc này trầm ổn, kiên định hơn hẳn trước kia rất nhiều. Thật giống như, chỉ trong khoảnh khắc, cậu ta đã trưởng thành.

Đúng vậy, sự tình xảy ra trong ngày thức tỉnh hôm nay, xuất hiện vết nứt không gian, cả đợt tập kích của Răng Nanh Anh, làm sao có thể không trưởng thành cơ chứ?

Tần Phong không biết Chu Hạo tâm lý nghĩ gì, nếu hắn biết, nhất định sẽ chỉ cười khổ. Bởi vì những gì hắn trải qua, cũng không phải ngắn ngủi một ngày, mà là tròn mười năm.

Xác định Chu Hạo không có đuổi theo phía sau, bước chân Tần Phong dần chậm lại.

Khu Thừa Bắc, vùng mới của căn cứ Thừa Dương thị, chính là nơi hắn từng sinh ra và lớn lên. Tuy thuộc về Thừa Dương thị, nhưng thực chất lại là ngoại thành của ngoại thành.

Dù nhìn qua có vẻ đường xá rộng mở, nhà cửa san sát, cũng không thể che giấu hoàn cảnh sinh tồn ác liệt của nơi này.

Khu vực này không đủ đất bằng, xung quanh lúc nào cũng có thể bị quái thú rình rập. Càng rời xa khu trung tâm thành Thừa Dương, năng lực phòng thủ càng yếu kém. Mạnh nhất nơi này cũng chỉ là một E cấp Năng Lực Giả.

Ngay cả thiết bị ổn định không gian cũng đã lâu năm không được tu sửa.

Tần Phong năm đó bị người bắt đi ngay sau biến cố, không có trở lại Thừa Dương thị, cho nên ký ức về nơi này cũng đã có chút mờ nhạt không rõ.

Sau khi rẽ qua ba con phố nhỏ, cuối cùng hắn cũng tìm được cửa hàng mình cần, một tiệm chuyên bán trang bị chiến đấu và dụng cụ dã ngoại.

Cửa hàng này khá lớn, ít nhất trong khu tụ tập cũng thuộc hàng nổi bật. Đặc biệt, nơi này lại là một cửa hàng chi nhánh của Xích Vạn Tông – một tập đoàn lớn chuyên cung ứng vật tư chiến đấu.

Trong tiệm, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi ở vị trí chủ cửa hàng, quan sát Tần Phong từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn quần áo rách rưới, thương tích đầy mình như vậy chật vật, thì lập tức cau mày, lộ vẻ chán ghét.

“Tiểu Tôn, tiếp khách! Xong việc thì nhớ kỹ quét nhà!” – Bà ta nói đầy ẩn ý.

“À, vâng, cửa hàng trưởng.” – Người thanh niên tên Tiểu Tôn lập tức chạy đến tiếp đón Tần Phong, còn chuyện “quét nhà” rõ ràng là đang nói hắn sẽ làm dơ bẩn cửa hàng.

Tần Phong chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái. Cũng không biết đã bao nhiêu năm, đã không có người nào dám dùng giọng điệu ác liệt như vậy với hắn nữa. 

Dù sao sống lại, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm. Chỉ là một phụ nhân kiến thức hạn hẹp mà thôi, Tần Phong cũng lười tính toán.

“Vị tiên sinh này, ngài là muốn mua hay bán vật phẩm ạ?” – Tiểu Tôn lễ phép hỏi, tuy ngoài mặt cung kính, nhưng trong lòng vẫn thấy nghi ngờ.

Tần Phong toàn thân thương tích, trông giống như vừa chiến đấu trở về, thế nhưng hắn lại chẳng cầm theo chiến lợi phẩm gì, không giống như có gì muốn bán. Còn nói muốn mua đồ, trên người liền một cái huy hiệu Năng Lực Giả cũng không thấy đeo. Một người như vậy… làm sao có thể mua nổi trang bị trong cửa hàng của họ.

“Cái này các người có thu hay không”. Còn đang nghĩ, thì Tần Phong đã trực tiếp móc từ trong túi ra bốn ống thuốc cường hóa cấp G.

Mỗi ống có màu hồng nhạt, kích thước lớn nhỏ cũng chỉ bằng ngón tay út, thế nhưng trên thân có dán tem của chính phủ. Chỉ cần kiểm tra đơn giản là biết ngay có phải hàng thật hay không.

Tiệm này của bọn họ tuy không kinh doanh dược phẩm, thế nhưng loại thuốc G cấp này cũng là nhu yếu phẩm, chỉ cần liếc mắt, Tiểu Tôn đã nhận ra là hàng thật!

Không nghĩ tới là làm ăn lớn a, tiểu Tôn tinh thần khẽ động.

“Thu, chúng tôi thu!” – Tiểu Tôn tiếp nhận ống dược tề, cẩn thận kiểm tra một lần rồi gật đầu.

“Tiệm chúng tôi thu mua theo giá 80% giá thị trường, bốn ống tổng là ba vạn hai ngàn đồng”

Một đơn hàng lớn như vậy, hắn có thể trực tiếp trích phần trăm hoa hồng 300 đồng, đây đúng là tài lộc ngoài ý muốn.

Tần Phong gật đầu đồng ý, ánh mắt đảo qua toàn bộ gian hàng.

“Cho tôi một bộ đồng phục tác chiến T3, một cây chủy thủ, một chiếc nỏ tay đeo kèm 30 mũi tên, một ba lô chiến đấu, và một bộ dụng cụ dã ngoại.”

Bên trong toàn bộ nơi tụ tập, cường giả rất ít, đại bộ phận là người bình thường, nên rất ít người chọn mua loại đồng phục chất lượng cao như T3.

“Vâng, vị khách hàng này xin báo lại cho tôi biết số đo của ngài.” – Tiểu Tôn nhanh nhẹn hỏi.

“…1m70.” – Tần Phong xem một chút vóc người nhỏ gầy của mình, không khỏi cười khổ một tiếng.

 Hắn hiện tại chỉ cao khoảng 1m73, hơn nữa mười phần gầy yếu, so với dáng vẻ dũng mãnh ở kiếp trước chênh lệch đúng là quá lớn.

Việc đầu tiên sau khi hoàn tất bước chuẩn bị này, chính là tăng cường thể chất!

“Tốt, xin chờ một lát!” – Tiểu Tôn lập tức vội vàng mang ra cho Tần Phong một bộ T3 để hắn mặc thử, sau đó lại đi chuẩn bị đủ các món còn lại theo yêu cầu.

Tần Phong có kinh nghiệm dày dạn, chỉ mua những thứ cần thiết, những thứ khác tiểu Tôn đẩy mạnh tiêu thụ cũng không cần.

Bất quá sau cùng, hắn bỏ ra 3 vạn đồng mới mua xong những vật cất thiết, chỉ còn lại 2000 đồng nhét vào trong ba lô.

“Khách hàng, nếu lần sau ngài quay lại mua sắm, có thể làm khách hàng quen cũ của tôi. Giao dịch trên 1 vạn sẽ được chiết khấu. Đây là thông tin của tôi, ngài có thể lưu lại.” – Tiểu Tôn vội vàng nói.

Tần Phong gật đầu, không từ chối. Có người quen để xử lý giao dịch cũng sẽ tiện hơn.

Hắn hỏi tên thật của đối phương, liền đem Tôn Tiền người này số liên lạc lưu vào thiết bị thông tấn cá nhân.

Hiện tại danh sách liên lạc của hắn chỉ có ít ỏi chưa đến 30 người, đa phần là bạn học. Nhưng như vậy cũng thanh tịnh.

Sau khi lưu tốt số liên lạc, tắt đi thông tấn khí, Tần Phong trực tiếp thay luôn bộ đồng phục tác chiến T3, gài chủy thủ bên giày, đeo lên tên nỏ, vác balo lên rời khỏi cửa hàng.

Đi trên đường, Tần Phong rõ ràng cảm giác được, bản thân này thân trang phục gây nên rất nhiều người chú ý.

Đồng phục tác chiến so với các y phục thường khác tự nhiên khác biệt hòan toàn. Hiện tại đang là tháng sáu nóng bức, nhưng chất liệu đặc biệt của đồng phục có tác dụng điều hòa nhiệt độ – bất kể nóng lạnh đều mặc được.

Bộ đồ xanh tro rằn ri là màu sắc ngụy trang dã ngoại tốt nhất, mà màu sắc như vậy cũng làm hắn nổi bật giữa đám đông.

Hắn khuôn mặt nhìn qua còn non nớt, thế nhưng thần sắc trầm ổn, ánh mắt mười phần sắc bén. Bên hông là nỏ tay, dưới giày giấu chủy thủ, trên viền ba lô còn nhét đầy mũi tên, tất cả là biểu tượng rõ ràng của kẻ vừa có thực lực lại có tiền.

Tần Phong không có để ý những ánh mắt của người khác, gọi một chiếc xe và nói:

“Đi điểm khởi hành dã ngoại.”

Tài xế cũng tò mò xem Tần Phong, bất quá thấy hắn sau khi lên xe chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì, nên cũng không hỏi han nhiều. Chỉ lái xe đến điểm tụ tập khởi hành dã ngoại.

Bởi vì nguyên nhân vết nứt không gian, dẫn đến khu vực bên ngoài khu căn cứ nguy hiểm đến không gì sánh được, do đó, luôn cần một ít người đi ra săn giết, bảo hộ căn cứ.

 Đó cũng là lý do tồn tại của “điểm khởi hành dã ngoại”.

Đến nơi đây, Tần Phong một thân đồng phục tác chiến, ngược lại thật không có nổi bật như trước đó.

Bởi vì nơi này, toàn bộ đều là kiểu trang bị như vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play