Những kiến trúc bằng thép và xi măng sáng bóng như gương, phản chiếu bóng áo blouse trắng của các bác sĩ đang vội vã qua lại.

Nơi đây là một khu nghiên cứu mới được thành lập ở vùng ngoại ô thành phố Thừa Dương - một trung tâm vừa được khai phá.

Bên trong khu nghiên cứu, một nhóm thiếu niên với gương mặt còn non nớt đang hồi hộp chờ đợi, xen lẫn giữa thấp thỏm và kích động.

“Đinh đinh đông… Số thứ tự 2318 - Tần Phong, mời đến khu tiêm số 3!”

“Đến lượt mình!”

Thiếu niên tên Tần Phong lập tức bật dậy. Kích động đến mức hai chân nhũn ra, cậu tự vấp vào chân mình, ngã nhào xuống đất với tiếng "phịch" rõ to.

Tiếng ngã nặng nề, dù ai nghe được cũng biết cậu té thảm đến nhường nào.

“A, Tần Phong!” Chu Hạo đứng bên cạnh liền hoảng hốt chạy tới đỡ cậu.

Nào ngờ, Tần Phong thoáng cái đã hôn mê.

“Mẹ nó! Tần Phong! Cậu đùa kiểu gì đấy? Thời khắc quan trọng thế này mà lại ngất? Mau tỉnh dậy! Sắp đến lượt cậu tiêm thuốc thức tỉnh rồi đấy!”

Năm 2200 sau Công Nguyên, thế giới trải qua biến động lớn. Loài người, vốn thống trị Trái Đất suốt 2000 năm, bỗng chốc trở thành sinh vật thấp nhất trong chuỗi sinh tồn.

Tuy nhiên, giữa nhân loại vẫn còn những cá thể đặc biệt - Dị Năng Giả và Cổ Võ Giả - giúp con người có một khe hở để sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này.

Mà tiền đề để trở thành Dị Năng Giả hay Cổ Võ Giả chính là tiêm "thuốc thức tỉnh" vào cơ thể khi đủ 16 tuổi.

Điều này đồng nghĩa với việc đây là thời điểm quyết định liệu một người có thể "một bước lên trời" hay không. Thế nhưng, Tần Phong lại hôn mê bất tỉnh ngay lúc này. Chu Hạo cấp bách đến mức không còn lời nào để nói.

“Đinh đinh đông… Số thứ tự 2318 - Tần Phong, mời đến khu tiêm số 3!”

Thanh âm từ loa lại vang lên lần nữa, xen lẫn những tiếng hô hoán liên tục, khiến đầu Tần Phong đang mơ hồ càng thêm đau nhức như muốn nổ tung.

“Mình… chưa chết?”

Trong đầu Tần Phong dần hiện ra ý niệm này. Sao hắn có thể không chết? Rõ ràng trong trận chiến long trời lở đất kia, hắn đã cùng Thú Vương đồng quy vu tận, sao có thể còn sống sót chứ?

Lúc này, âm thanh bên tai dần rõ ràng hơn.

“Mặc kệ đi! Trần Minh, mau tới hỗ trợ đưa Tần Phong vào khu số ba đi, cho dù hắn có hôn mê thì cũng phải tiêm thuốc thức tỉnh vào!” Chu Hạo nhịn không được thúc giục người bên cạnh.

Tần Phong đột nhiên giật mình!

Trần Minh? Làm sao có thể, sao hắn lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ lần nguy hiểm này đều là do đối phương mang đến?

Nhưng mà, người bên cạnh đang lo lắng cho mình là ai? Vì sao giọng nói này lại quen tai đến vậy? Giống như đã từng tồn tại thật lâu trong trí nhớ trước đây…

Trần Minh lúc này đứng cạnh Tần Phong và Chu Hạo, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

Tần Phong, Trần Minh, và Chu Hạo vẫn luôn là ba người đứng đầu tại Học viện Trung đẳng*. Chỉ là Trần Minh hiểu rõ, thực lực của mình xa xa không bằng hai người kia.

(*Học viện Trung đẳng ở đây chỉ cấp bậc học viện, Sơ đẳng →Trung đẳng → Cao đẳng)

Hắn siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, trong mắt lại hiện lên một tia âm độc.

“Chu Hạo, thế này không được, bác sĩ sẽ trách tội đấy. Mà hiện tại Tần Phong đang bất tỉnh, nên để bác sĩ kiểm tra trước, lỡ bị thương thì sao.”

Ngoài lời nghe có vẻ như đang quan tâm, nhưng trên thực tế hắn lại muốn Tần Phong bỏ lỡ thời điểm tiêm thuốc thức tỉnh.

“Thế nhưng bây giờ là thời điểm tiêm thuốc quan trọng như vậy…” Chu Hạo có chút gấp, lại có chút hoang mang lo sợ.

“Trước tiên chúng ta đưa cậu ta ra nghỉ ngơi một chút đi!” Trần Minh nói rồi bước tới muốn dìu Tần Phong rời đi.

“Không cần!”

Giọng nói thiếu niên khàn khàn, trầm thấp truyền đến, còn mang theo một áp lực đè nén. Không ai biết, ngay tại thời điểm té xỉu ngắn ngủi này, Tần Phong rốt cuộc đã trải qua những gì, là giấc mộng Nam Kha, hay thế giới chân thực.

Tần Phong chỉ biết là, bên trong trí nhớ của hắn đã có thêm ký ức mười năm, yêu hận tình cừu đều đang cuộn trào trước mắt.

Hắn đứng lên, gương mặt phút chốc mất đi nét ngây thơ, thay vào đó là sự trầm ổn của một người từng trải. Thậm chí ánh mắt có chút sắc bén.

Thân thể Trần Minh cứng đờ, thậm chí lưng phát lạnh, cảm giác như bản thân trước mặt Tần Phong đã bị lột sạch, không mảnh vải che thân. Tất cả bí mật, những suy nghĩ ích kỷ, bẩn thỉu đều bị nhìn thấu nhất thanh nhị sở.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Phong đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Hạo.

Trong mắt hắn, nhiều thêm một tia ửng đỏ.

Chu Hạo, người huynh đệ này của mình, vì mình mà chết ở tuổi 16, nay lại đang sống động đứng trước mặt mình, vẫn còn mang nét trẻ con năm ấy.

Khoảnh khắc đó, Tần Phong đã hiểu rõ:

Hắn sống lại.

Sống lại về năm 16 tuổi ấy, ngày tiêm thuốc thức tỉnh!

“Đinh đinh đông… Số thứ tự 2318 - Tần Phong, mời đến khu tiêm số 3!”

“Tớ đi trước.” Tần Phong gật đầu với Chu Hạo. Lần này, bước chân hắn mười phần trầm ổn, không còn lúng túng như trước, thậm chí còn toát ra một chút khí thế uy nghiêm.

Trời đã cho hắn một lần cơ hội, thì hắn tuyệt đối sẽ không để bi kịch đời trước phát sinh.

Tần Phong siết chặt nắm đấm, tiến vào khu tiêm số 3.

Ống thuốc màu xanh lam được tiêm thẳng vào tĩnh mạch hắn.

“Thuốc thức tỉnh sẽ giúp em đánh thức dị năng. Thiên phú càng cao, quá trình thức tỉnh càng nhanh. Trong vòng một tháng, sức mạnh, tốc độ và khả năng nhận biết sẽ tăng mạnh. Dù không có dị năng, em vẫn sẽ có thể phách cấp thấp nhất, và cơ thể sẽ được tôi luyện mạnh mẽ hơn.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Tần Phong hít sâu một hơi. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức khác thường đang dâng trào trong cơ thể.

Tuy nhiên, hắn không nói gì, còn cố sức che giấu, không cho khí tức phát tán ra, không để ai nhận ra điều khác thường.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn nở nụ cười lạnh.

Thiên phú càng cao, quá trình thức tỉnh càng nhanh.

Vậy mà chỉ chưa đầy một phút sau khi tiêm, dị năng trong người hắn đã bắt đầu bộc phát. Đây là thiên phú cỡ nào?

Đáng tiếc, ở kiếp trước hắn còn chưa kịp tận hưởng năng lực như vậy thì đã bị bức hại, trở thành vật thí nghiệm, bị mổ xẻ, khai thác dị năng… rồi bị ném xuống cống. Hắn sống sót, nhưng căn bản không có năng lực đối kháng kẻ thù.

Dù sao, hắn khi đó chẳng khác nào một phế vật!

Nhưng bây giờ…

Trong mắt Tần Phong lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Tổ chức đứng đằng sau kia, hắn tạm thời chưa thể địch nổi. Bất quá, những con chó săn của chúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Vừa nghĩ vậy, Trần Minh đã xuất hiện trước mặt.

Tần Phong cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm.

Trần Minh rùng mình, thầm nghĩ: “Chuyện gì xảy ra, hôm nay Tần Phong thật kỳ lạ… Cứ có cảm giác nguy hiểm.” Trần Minh cũng không nói rõ được cảm giác lúc này.

“Thế nào, Tần Phong, có phản ứng gì không?” Chu Hạo khẩn trương hỏi.

“Không có.” Tần Phong lắc đầu.

Chu Hạo thoáng thất vọng, thở dài một hơi: “Ba người chúng ta đều không có phản ứng, những người khác khẳng định cũng sẽ không. Chúng ta đi thôi, trở về rèn luyện một chút.”

“Ừ, đi thôi.” Ba người rời khỏi sở nghiên cứu.

Tần Phong đã thật nhiều năm chưa trở lại nơi này.

Nơi này là ngoại ô thành Thừa Dương, một trong những căn cứ cỡ lớn, đầy các công trình kiến trúc xi măng sắt thép chồng chất, chen chúc đến mức khó thở. Vài trăm mét trên bầu trời là một thiết bị khổng lồ trông như vệ tinh đang trôi nổi.

Đó là thiết bị ổn định không gian, cũng là một trong những thứ đảm bảo an toàn cho nơi này.

“Rất nhanh sẽ xảy ra thôi.” Tần Phong thầm nghĩ.

Ngay lúc đó, thiết bị trên không trung bỗng dưng bắn ra một luồng sáng chói rực như lửa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play