Thừa Bắc, đêm vừa buông xuống, ánh đèn bắt đầu rực rỡ.

Trong khách sạn, Tần Phong đang ngồi xếp bằng, vận hành Minh Tưởng Thuật, nhưng trong lòng lại dâng lên từng đợt kinh hãi.

“Chuyện gì thế này? Tại sao tốc độ hấp thu phù văn lại tăng nhanh đến vậy?”

Trong bóng tối, từng sợi phù văn màu đen chầm chậm bay ra, hoàn toàn khác với loại màu xám ban đầu – không chỉ rõ ràng hơn mà tốc độ ngưng tụ cũng nhanh gấp mấy lần.

Nhờ một ngày rèn luyện liên tục, ý thức lực của Tần Phong đã mạnh hơn trước rất nhiều. Giờ đây hắn có thể duy trì minh tưởng đến 15 phút, thay vì chỉ 10 như trước. Và chỉ trong 15 phút ấy… hắn đã hấp thu hơn 100 sợi nguyên tố phù văn!

Khi Tần Phong mở mắt ra, thế giới trước mặt hắn đã trở nên hoàn toàn khác.

“Là ban đêm…”

Trong phòng không bật đèn, nhưng mọi vật xung quanh lại hiện lên rõ mồn một trong mắt hắn.

Kỳ thật, hắn đã từng có loại năng lực này, nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

“Thị lực ban đêm!”

Không chỉ nhìn thấy rõ, hắn còn có thể cảm nhận được từng chuyển động nhỏ nhất xung quanh. Trong phạm vi ba mươi thước, dù không nhìn thấy bằng mắt, hắn vẫn “thấy” được mọi thứ như thể có giác quan thứ sáu.

Đây chính là cảm giác khi nắm giữ hắc ám.

Một ý nghĩ vụt qua đầu, khiến hắn dở khóc dở cười:

“Thì ra dị năng của ta là Hắc Ám hệ. Bảo sao ban ngày tu luyện Minh Tưởng Thuật yếu ớt như thế…”

Hắn lắc đầu, không tiếp tục tu luyện nữa. Sau khi thay chiến phục, trang bị đầy đủ vũ khí, che kín mặt bằng khẩu trang và mũ, hắn nhét Tiểu Bạch vào túi áo rồi rời khỏi khách sạn.

Đêm ở Thừa Bắc, phần lớn khu vực đã trở nên yên tĩnh. Trong xã hội mà vũ lực lên ngôi, những kẻ không có thực lực, nếu ra đường buổi tối… chỉ sợ hôm sau thi thể đã bị ném xuống góc cống ngầm nào đó.

Tần Phong lặng lẽ đi qua vài con phố tối đen, cho đến khi thế giới trước mắt đột ngột trở nên huyên náo, đó là khu phố số 4, nơi có Thương nghiệp nhai.

Đây là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm. Bốn phía cửa hàng san sát, vỉa hè được dựng lên thành những quầy hàng đơn sơ, bày bán vô số vật phẩm kỳ lạ. Trên quảng trường, khắp nơi là những tấm vải bạt được trải ra, bày ở bên trên một ít hàng hóa mới mẻ, cũng có một chút đồ vật kỳ lạ. Vết nứt liên tiếp không biết bao nhiêu vị diện (thế giới hoặc chiều không gian khác), có cái đến từ thế giới văn minh khoa học, có cái lại từ những thế giới tràn ngập giá trị vũ lực cao cường.

Tần Phong thong thả bước đi. Nhờ vào dị năng mới thức tỉnh, hắn cảm thấy trong vòng ba mươi thước, mọi vật như nằm gọn trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, tim hắn đập mạnh hai cái. Hắn lập tức trấn định lại tinh lần, lúc này mới bước đi về hướng đó.

Ánh mắt lướt qua một quầy hàng của lão giả, phía trên bày biện một ít vật phẩm trông cực kỳ quái dị.

“Cái này bán thế nào?” – Tần Phong cầm lên một sợi dây chuyền ngọc thạch màu đen.

Trong mắt hắn, đó là một bức tượng Quan Âm màu đen, nhưng không biết là do nguyên nhân điêu khác hay là do chất liệu, hắn chỉ cảm thấy khóe miệng của tượng Quan Âm nhếch lên không phải là nụ cười từ bi mà là thứ gì đó quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng.

“Đó là một đạo cụ phụ trợ tu luyện cổ võ, giúp tụ linh khí, tăng tốc tu luyện nội công… là bảo bối đấy!” – lão già lập tức nói.

Trên thực tế, thứ này thật sự có hiệu quả như thế, nhưng hoàn toàn không thần kỳ như hắn quảng cáo.

“Phí lời!” – Tần Phong nhướng mày, giọng lạnh như băng, khẩu khí thể hiện ra có chút ngang ngược – “Nếu ta không biết giá trị của nó, còn hỏi làm gì?”

Lão giả lập tức nịnh nọt cười: “Đúng vậy, đúng vậy, khách nhân ánh mắt thật tốt! Ánh mắt thật tốt!”

Tần Phong làm bộ gật đầu đầy thỏa mãn, rồi kênh kiệu hỏi: “Bao nhiêu?”

Lão già ánh mắt lóe lên một tia tham lam: “Ba mươi vạn.”

Tần Phong cười nhạt, trực tiếp thả sợi dây chuyền xuống.

“Ở đây mà cũng dám công phu sư tử ngoạm* à? Không sợ chết sao?”

(*công phu sư tử ngoạm: (功夫狮子咬) là thành ngữ gốc Hán, thường dùng để chỉ hành động “ra giá trên trời, hét giá quá cao một cách vô lý”)

Sắc mặt lão giả khẽ biến, có chút sợ hãi. Nhìn lại một lần nữa, hắn thấy Tần Phong mặc đồng phục tác chiến tiêu chuẩn, bên hông treo một khẩu súng năng lượng, chỉ mới nhìn qua đã rợn tóc gáy, dù không đeo huy hiệu dị năng giả hay cổ võ giả, nhưng loại khí thế kia… không phải người thường.

Quan trọng hơn là, sát khí quanh thân Tần Phong, đó là loại sát khí của kẻ từng lăn lộn trong máu và giết chóc mà hình thành, không phải thứ mà kẻ chưa từng trải có thể sở hữu.

“Một ống F cấp cường hóa dược tề, đổi hay không?” – Tần Phong lạnh giọng hỏi.

Ánh mắt của hắn khiến người ta có cảm giác nếu không đồng ý, thì mạng sống của mình cũng sẽ chấm dứt ngay tại đây. Hơn nữa, một ống F cấp cường hóa dược tề, đã đạt đến mức giá mà hắn ngầm định trong lòng.

Lão giả lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Được! Bán! Bán liền!”

Tần Phong cầm lại dây chuyền Quan Âm, ném cho lão một ống dược tề rồi tiếp tục đi dạo các quầy hàng khác. Tay vẫn nắm chặt vật phẩm kia, lòng hắn có một loại cảm giác hưng phấn khó diễn tả.

Ngay lúc ấy, Tiểu Bạch trong ngực hắn bắt đầu cựa quậy.

“Anh anh anh!”

“Sao thế?”

Tần Phong cúi xuống sờ ngực, Tiểu Bạch dùng chân trước cào cào về bên trái.

Tần Phong bước về phía trái, lúc này Tiểu Bạch lại dùng đuôi quất vào ngực hắn, chỉ hướng phía trước.

Ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một gian hàng bày ba viên năng lượng hạch tâm.

“Ngươi không phải tính coi đó là đồ ăn chứ?” Tần Phong lầm bầm, thế nhưng tiểu Bạch tương lai tiềm lực vô hạn, mặc dù bây giờ còn không có ký kết khế ước, lại trí tuệ phi thường, là một trợ lực rất tốt. 

Như thế nói, Tần Phong tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi tiểu Bạch, vì thế vẫn mở miệng thương lượng.

“Hai ống F cấp dược tề, đổi ba viên này, thế nào?”

Dù năng lượng hạch tâm giá trị lớn, nhưng với nhiều người, thì F cấp dược tề có năng lượng thuần túy vẫn thực tế hơn. Dù sao, không phải ai cũng có dị năng thôn phệ như hắn.

“Được!” người kia gật đầu không chút do dự.

Tần Phong cất ba viên hạch tâm vào một túi riêng, chưa đưa ngay cho Tiểu Bạch. Tuy nhiên Tiểu Bạch không làm loạn, như thể hiểu được đồ ăn đã được “đặt trước”.

Bị Tiểu Bạch khuấy động, tâm tình hắn cũng bình ổn trở lại.

Tần Phong tiếp tục đi dọc khu chợ, đánh giá từng vật phẩm. Vừa xem qua, đồ vật hắn có thể dùng đúng là không ít. 

‘Ám Dạ Thảo? Có thể nghiền ra bôi lên người, giúp ẩn thân trong bóng tối. Chắc chắn bên trong có Hắc Ám phù văn!’

‘Da Hắc Biên Bức*? Chỉ có ba tấm, đáng tiếc… nhưng cũng không tệ.’ 

(*Hắc biên bức: dơi có rìa cánh đen, bức là dơi)

‘Khoan đã… cái kia là... nguyên tố tinh hạch hệ Hắc Ám!? Không được! Món đó quá rõ ràng, không thể mua!’

# Đôi lời của editor: mới tập tành edit lần đầu, nên là các bạn đọc mà thấy có chỗ nào chưa ổn hoặc gây khó chịu thì cứ góp ý nha, mình sẽ sửa lại nè. Mãi iu 😗

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play