Tần Phong cẩn thận quan sát từng món hàng, không ngừng phân tích, chỉ chọn những vật phẩm ít bị chú ý để mua vào. Hắn cố tình giấu kín thân phận Dị Năng Giả hệ Hắc Ám của mình.
Đợi đến khi đã đem toàn bộ dược tề cường hóa trên người đổi hết ra thành vật phẩm, Tần Phong liền xách một cái bọc, rời khỏi chợ đêm, trở về khách sạn.
“Anh anh anh!”
Tiểu Bạch hớn hở nhảy ra từ trong túi, nhún nhảy không ngừng, còn vẫy đuôi một cách vui vẻ.
“Ngươi sẽ không thật sự là chó chứ?”
Tần Phong nhìn kỹ Tiểu Bạch. Bộ lông của nó đã dài ra, xù hơn, thân hình cũng lớn thêm một vòng so với lúc mới sinh. Đôi mắt đen láy, mõm nhọn, tai dựng đứng, đuôi lông xù. Dù không giống hệt chó, nhưng nhìn thế nào cũng như bản thu nhỏ của giống Pomeranian – loài chó quý mà các nữ phú hào ở Liên minh từng nuôi.
“Thôi, ngươi là cái gì cũng được. Ta đều nuôi ngươi.”
Cái mạng này là nhờ có nó mới giữ được. Nếu ngay cả một con tiểu thú cũng không nuôi nổi, chẳng phải quá vô dụng sao?
Tần Phong lấy ra một viên dị năng hạch tâm, ném cho Tiểu Bạch. Nó lập tức ôm lấy tinh thể, liếm láp không ngừng. Chỉ trong chốc lát, viên hạch tâm đã nhỏ đi trông thấy.
Tần Phong có chút giật mình.
Tiểu thú non vừa mới chào đời đã có thể trực tiếp hấp thu tinh thể năng lượng. Đây rõ ràng không phải giống loài bình thường. Tiềm lực của nó... không thể lường được.
Sau khi ăn xong, Tiểu Bạch lại rúc vào túi ngủ say. Tần Phong cũng không nhàn rỗi. Hắn lấy ra miếng mặc Quan Âm kia, cầm trên tay xem xét.
Ở thời đại cổ võ đang không ngừng truyền bá, ngọc trụy đã trở thành vật phẩm thường thấy, Quan Âm trụy là vật phẩm mang ý nghĩa bảo hộ bình an, còn loại mặc ngọc như này thường được khắc hình Tỳ Hưu hoặc Thao Thiết, Long sinh cửu tử để hộ thân. Loại ngọc này đem khắc hình Quan Âm, lại còn mang theo khí tức tà dị rõ ràng, ít lại càng ít.
Tần Phong nhẹ nhàng dùng sức bẻ.
“Rắc!”
Mặc Quan Âm dễ dàng vỡ ra làm hai, bên trong rơi ra một cuốn lụa mỏng như cánh tằm.
“Quả nhiên có thứ tốt!”
Hắn rút lụa ra, dài khoảng một thước, rộng nửa thước, mặt trên chi chít chữ viết tay bằng mực đen, thoang thoảng mùi hương cổ xưa.
Ở đầu tấm lụa, mấy chữ to như rồng bay phượng múa hiện rõ:
《Hấp Tinh Quyết》
Tần Phong nhíu mày. Đây là công pháp truyền kỳ ở kiếp trước do Cổ Võ Giả phản nhân loại Lưu Mãnh tu luyện. Lưu Mãnh từng bị xếp vào danh sách tội phạm S cấp nguy hiểm, là nhân vật nổi danh tà ác khắp Liên minh.
Cái này nội công, cũng bị liên minh Cổ Võ Giả liệt vào danh sách cấm kỵ, xưng là cổ võ đệ nhất tà công, đẳng cấp đánh giá cao tới mức S cấp.
Lúc Tần Phong còn chưa sống lại, Lưu Mãnh đã là cường giả đỉnh phong, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể dễ dàng lấy mạng hắn. Khi ấy, ngoài nỗi hận với tổ chức phản nhân loại, kẻ khiến hắn ám ảnh nhất… chính là Lưu Mãnh.
Nếu không phải xem đối phương là cừu nhân sống chết, sao hắn lại có thể ghi nhớ từng chiêu từng thức, từng thói quen của gã như vậy?
Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Lưu Mãnh cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung đẳng học viện. Hắn có tiềm chất cổ võ, thể chế đã được xác định rõ ràng, thế nhưng bản tính lười nhác, vũ lực không cao, lại nhát gan sợ dã thú, nên cũng chẳng có tiền đồ gì đáng nói.
Những kẻ như vậy, ở các khu tụ tập của người sống sót không hiếm, chỉ là loại lưu manh vặt, dựa vào chút sức mạnh vượt trội hơn người thường để vơ vét tài sản, sống qua ngày cũng rất khá.
Cho đến một lần nọ, trong lúc cướp bóc một ông lão bán hàng rong, Lưu Mãnh vô tình nhặt được một bản công pháp rách nát trong đống hàng hóa, chính là 《Hấp Tinh Quyết》.
Không sai, ông lão bị cướp khi ấy, rất có thể chính là người bán Mặc Quan Âm mà hôm nay Tần Phong đã mua.
Sau khi chiếm được Hấp Tinh Quyết, Lưu Mãnh phát hiện môn công pháp này vô cùng tà dị, nhưng dễ luyện vô cùng. Chỉ cần hấp thu nội lực của người khác là có thể chuyển hóa thành của mình, tu hành không cần khổ luyện, thậm chí còn “nhất lao vĩnh dật”, một lần vất vả, mãi mãi an nhàn. Với loại người như hắn, đây chẳng khác nào vô thượng tâm pháp.
Chỉ mất vài ngày ngắn ngủi, Lưu Mãnh đã nắm được sơ bộ pháp môn tu luyện. Tham vọng trỗi dậy, hắn bắt đầu chuyển mục tiêu sang những người có nội công trong khu tụ tập.
Và người đầu tiên hắn nhắm đến, chính là viện trưởng cô nhi viện của Tần Phong, Lâm Đức Vinh.
Ít ai biết rằng, Lâm Đức Vinh, vị lão viện trưởng của cô nhi viện, thực chất cũng từng là một Cổ Võ Giả. Chỉ tiếc, tuổi tác đã ngoài tám mươi, thể lực tụt dốc, lại mang trên người những vết thương cũ từ thời chiến đấu năm xưa, khiến thực lực không còn như trước.
Mặc dù vẫn giữ được nội lực hộ thể, bên ngoài trông như một lão giả bình thường, nhưng sức chiến đấu thực tế đã suy giảm cực nhanh theo năm tháng.
Chính vào một đêm mưa, trong một con hẻm vắng không người, Lưu Mãnh ra tay. Hắn đã tàn nhẫn sát hại Lâm Đức Vinh, đoạt lấy nội lực của lão viện trưởng để tăng tiến tà công.
Từ đó, Lưu Mãnh trở thành tội phạm truy nã toàn khu tụ tập, thân phận bại lộ, bắt đầu những tháng ngày chạy trốn.
Chỉ là… càng chạy, hắn lại càng mạnh.
Hấp Tinh Quyết như một cơn nghiện không lối thoát, mỗi lần hấp thu nội lực người khác, thực lực của hắn lại tăng lên một bậc. Mỗi lần thoát khỏi lưới bắt, hắn càng thêm tà dị, càng thêm cường đại.
“Từ nay, Hấp Tinh Quyết là của ta!”
Ánh mắt Tần Phong lóe lên một tia hận ý lạnh lẽo.
Hắn bắt đầu đọc. Nhờ có Minh Tưởng Thuật, ý thức lực của hắn vượt xa người thường, trí nhớ lại kinh người. Chỉ mất vài hơi thở, hắn đã ghi tạc toàn bộ Hấp Tinh Quyết vào đầu, không sót một chữ.
Ngay sau đó, hắn không do dự, đốt tấm tơ lụa ghi công pháp thành tro bụi.
Từ hôm nay, thiên hạ này chỉ còn một người biết Hấp Tinh Quyết chính là Tần Phong.
“Không hổ là đỉnh cấp cổ võ tà công… lực lượng tăng phúc quá mạnh, còn sở hữu đặc tính tà dị như thế!”
Theo lý giải của hắn, khi vận dụng Hấp Tinh Quyết, thực lực bản thân gần như tăng vọt gấp mười lần, đây là điều mà bất kỳ công pháp nào khác cũng khó lòng sánh kịp.
Không chỉ vậy, Hấp Tinh Quyết còn cho phép hấp thu nội lực người khác, hóa thành chân nguyên của bản thân, cưỡng ép đề thăng thực lực một cách cường bạo và nhanh chóng.
Kỳ thực, nó có điểm tương tự dị năng thôn phệ của Tần Phong, chỉ khác ở chỗ, hắn chưa từng có cách hấp thu năng lượng khi đối phương còn sống. Hơn nữa, dị năng của hắn nhắm vào năng lượng thể, dùng để cường hóa thân thể, chứ không hấp thụ nội lực như công pháp này.
Dù vậy, Hấp Tinh Quyết với danh xưng “đệ nhất tà công” không phải là không có lý do.
Bản thân công pháp này cực kỳ không ổn định.
Về cuối đời, Lưu Mãnh mỗi khi chiến đấu, đều khiến kẻ chết dưới tay hắn hóa thành xác khô, nội lực hắn vận chuyển cuồng bạo không thể kiểm soát, gây ra cảnh thây phơi đầy đất, thậm chí chính hắn cũng chịu đựng thống khổ tột độ.
Tần Phong hiểu rất rõ điều đó.
Nhưng hắn cũng biết, chưa từng có công pháp nào tăng phúc lực lượng mạnh hơn Hấp Tinh Quyết. Và nếu đã là mạnh nhất, thì cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, hắn còn một ý tưởng.
Nếu dùng dị năng thôn phệ của chính mình để hấp thu phần nội lực loạn động kia… liệu có thể khiến Hấp Tinh Quyết trở nên ổn định, thậm chí trở thành công pháp mạnh nhất thế gian hay không?
Tất cả, còn cần phải nghiệm chứng thêm.
Tần Phong ngồi xếp bằng, ánh mắt trầm tĩnh, bắt đầu tu luyện.
---
Mấy ngày trôi qua, Tần Phong vẫn chưa rời khỏi khách sạn. Gần như mất ăn mất ngủ, hắn toàn tâm toàn ý tu luyện Hấp Tinh Quyết và Minh Tưởng Thuật.
Trong gian phòng yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt phủ xuống gương mặt hắn.
Tần Phong ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn thành hình chữ thập. Trong lòng bàn tay, là một nhánh Ám Dạ Thảo.
“Thôn phệ!”
Dị năng hạch tâm khẽ chấn động, dị năng thôn phệ vận chuyển ngày càng thành thạo và trơn tru.
Hai tay hắn tỏa ra một luồng ánh sáng đen sẫm mờ mịt, lạnh lẽo như vực sâu. Phiến lá của Ám Dạ Thảo trong tay bắt đầu héo rũ với tốc độ nhanh chóng, năng lượng ẩn chứa trong nó hóa thành dòng tinh thuần, dung nhập vào cơ thể hắn.
Tần Phong có thể cảm nhận rõ ràng — từng đạo phù văn hắc ám, như rắn đen uốn lượn, thuận theo năng lượng này mà dung nhập vào dị năng hạch tâm của hắn.
Một lát sau, hắn mở mắt, khẽ thở dài:
“Xem ra, không thể không ra ngoài rồi.”
Miệng ăn núi lở, mà hắn hiện giờ lại chưa có bất kỳ nội tình nào.
Chỉ vài ngày tu luyện ngắn ngủi, tất cả vật tư tích trữ đều đã cạn kiệt.
Thậm chí… ngay cả thức ăn cho Tiểu Bạch cũng không còn lại một chút.
“Hôm nay phải ra ngoài thôi. Vừa hay có thể về thăm lão viện trưởng.”
Dù đã đạt được Hấp Tinh Quyết, trong lòng Tần Phong vẫn không quên nơi mình lớn lên, cô nhi viện, và người đã từng như cha của hắn, viện trưởng Lâm Đức Vinh.
“Tiểu Bạch, đi nào!”
Tần Phong khẽ gọi một tiếng.
Chỉ vài ngày trôi qua, Tiểu Bạch đã lớn gấp đôi. Bộ lông xù lên, mềm mượt như tơ, khiến nó nhìn qua cũng đã giống một sinh vật nhỏ bằng lòng bàn tay người lớn. Tuy vẫn nhỏ nhắn, nhưng đã không còn dễ dàng nhét vào túi áo như trước.
Tần Phong dứt khoát mở túi hành trang, để Tiểu Bạch chui vào trong ba lô chiến đấu. Dù là sinh vật hoang dã mới sinh, nhưng Tiểu Bạch lại rất hiểu chuyện, chỉ vẫy vẫy tai rồi ngoan ngoãn nằm gọn bên trong.
Hắn đứng dậy, kéo nhẹ dây kéo ba lô, ánh mắt khẽ nheo lại, trong đáy mắt là một tia lạnh lẽo khó thấy.
Hắn biết, lần trở về cô nhi viện này… có thể sẽ không yên bình.