Cũng vì sự kiện năm đó, Trần Minh đã quay trở lại cô nhi viện.
Hắn luôn ghen tỵ với Tần Phong, tâm cơ sâu kín, ngoài mặt không lộ rõ thái độ, nhưng trong lòng lại không ưa gì Tần Phong. Tuy vậy, Trần Minh vẫn tuyệt đối kính trọng viện trưởng Lâm Đức Vinh.
Nhưng đời này, Tần Phong đã định sẵn phải đối đầu với hắn.
Dù là vì kiếp trước từng bị hãm hại, hay vì tổ chức phản nhân loại kia đáng sợ đến mức không nên tồn tại trên thế giới này.
Hoàn tất thủ tục rời viện, Tần Phong xách hành lý đơn sơ, chỉ vỏn vẹn ba bộ quần áo và vài vật dụng cá nhân rồi bước ra khỏi cổng cô nhi viện.
Lần này, hắn thực sự không còn nơi nào để đi.
Bất quá, chỉ cần có tiền, đi đâu cũng không hoảng hốt. Ngẫm lại, Tần Phong liền chọn tìm đến một nhà khách sạn ở khu phố số 5 Thừa Bắc, nơi này có trị an tốt, môi trường không tệ.
Tiền thuê mỗi ngày lên tới 200 liên bang tệ, khá đắt đỏ, nhưng đúng là “tiền nào của nấy”.
So với cô nhi viện, nơi này khác biệt như trời với đất. Phòng ở rộng rãi, có giường lớn thoải mái, nhà vệ sinh riêng, bếp nhỏ, tủ lạnh và thậm chí cả thiết bị huấn luyện đa năng cùng máy kiểm tra chỉ số thể chất cỡ nhỏ.
Đây là gian phòng chuẩn bị riêng cho Dị Năng Giả. Mà hiện nay, hắn đã chính thức trở thành dị năng giả, những thứ đó đối với hắn là khá trọng yếu.
Dù có đến các trung tâm huấn luyện chuyên nghiệp với trang thiết bị đầy đủ hơn, thì chi phí mỗi ngày cũng chưa chắc rẻ hơn chỗ này là bao.
“Ngươi tự đi chơi một lát đi. Nhớ kỹ lúc nào muốn đi vệ sinh thì nhớ vào nhà vệ sinh, ta biết ngươi có thể nghe hiểu a!” — Tần Phong đặt Tiểu Bạch xuống đất, để nó tự do dạo chơi.
Mọi thứ xung quanh đối với Tiểu Bạch đều là mới mẻ không gì sánh được, nó liền nhịn không được tung tăng nhảy nhót đầy thích thú.
Tần Phong lấy máy truyền tin ra, chần chừ một lát rồi mới gọi cho Chu Hạo.
“Tần Phong! Hôm qua cậu luyện tới đâu rồi? Tớ mới uống một lọ cường hóa dược tề, giờ cảm giác một quyền có thể đánh ra 80 điểm công kích!”
Tần Phong nghe nói như thế, vừa thấy có chút bất ngờ, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
“Không tệ. Cố gắng nhiều hơn. Nhớ kỹ luyện Minh Tưởng Thuật.”
“Biết rồi! Nhưng mà cái đó chán lắm!” Chu Hạo xưa nay tính cách nóng nảy, không thể ngồi yên lâu.
“Dị Năng Giả vẫn là mạnh hơn so với Cổ Võ Giả một ít. Nếu ngươi thức tỉnh dị năng thìđnhows kỹ đừng có để lộ lung tung khắp nơi. Ta nghe đội trưởng Tiết bên kia nói, gần đây trong căn cứ có người của liên minh phản nhân loại trà trộn vào. Bọn chúng có thể sẽ ra tay với những người vừa thức tỉnh dị năng!”
Những lời này là Tần Phong vừa mới suy nghĩ ra.
“Gì cơ?” Chu Hạo quả nhiên bị hù dọa “Cậu nói có phải lần trước trang bị ổn định không gian bị phá hủy, có khi nào là do bọn chúng không?”
Tần Phong: “... Có thể đi.”
“Thế cậu đừng về trường học nữa! Đến nhà tớ ở đi, tớ dẫn cậu đi trung tâm huấn luyện!”
Cha của Chu Hạo làm việc ở trung tâm huấn luyện, Chu Hạo có thể được dùng thiết bị rèn luyện miễn phí, lại còn có các cao thủ chỉ điểm.
“Không cần, máy móc ở cô nhi viện vẫn còn dùng được. Cậu tự chăm sóc mình cho tốt đi, một tháng sau chúng ta gặp lại!”
“Vậy cũng được” Chu Hạo biết Tần Phong rất có lòng tự trọng nên cũng không ép.
Ngắt liên lạc, Tần Phong lúc này mới yên lòng, ánh mắt nhìn về phía máy kiểm tra chỉ số trong phòng.
Giây tiếp theo, hắn vận động thân thể, xoay eo kéo tay, tung ra một quyền mãnh liệt như bão tố, mang theo cả tiếng gió rít, hung hăng nện ở trên máy móc.
Ầm!
Mặt trên máy móc có một lớp trang bị co dãn đặc thù, sau khi tiếp một quyền bày liền lõm sâu xuống. Mà theo sát, chữ số ở trên màn hình không ngừng nhảy lên:
[Lần trắc thí này, chỉ số công kích: 1213]
“Hô…”
Tần Phong cơ bắp siết chặt vì căng thẳng, cũng đã trầm tĩnh trở lại.
Sức mạnh thân thể hiện tại của hắn... gấp khoảng 15 lần Chu Hạo.
Chu Hạo vốn có thiên phú rất tốt.
Theo tiêu chuẩn liên bang, một người bình thường 16 tuổi chưa tiêm dược tề thức tỉnh chỉ có khoảng 10 điểm công kích, nam nữ cũng có chênh lệch nhất định. Sau rèn luyện cực hạn có thể tăng lên đôi chút.
Ở trung học, Tần Phong, Chu Hạo và Trần Minh là ba người có thiên phú mạnh nhất, đều có thể đạt đến trên dưới 20 điểm, tức là sức chiến đấu cao hơn gấp đôi học sinh bình thường. Nếu đánh nhau, một mình Tần Phong có thể dễ dàng địch nổi mười kẻ cùng lứa.
Sau khi tiêm dược tề thức tỉnh, bất luận nam nữ đều có thể đạt tối thiểu 50 điểm. Trong thời gian một tháng, chỉ cần đạt mốc 100 là đủ tư cách trở thành Thương Giới Giả.
Còn muốn trở thành Cổ Võ Giả, cần phải có thiết bị chuyên dụng kiểm tra kinh mạch, cùng với học tập nội công. Cuối cùng mới quyết định có trở thành Cổ Võ giả được hay không.
Dị Năng Giả thì khác hoàn toàn với hai loại trên.
Chỉ cần thức tỉnh dị năng hạch tâm, cho dù thể chất ban đầu yếu kém đến đâu, vẫn như cũ là dị năng giả.
“Trước thử xem Minh Tưởng Thuật trước đã! Còn về nội công thì không biết bản nội công kia có còn ở đó hay không.” Tần Phong lẩm bẩm, trong lòng không giấu nổi kích động.
Tuy nhiên, lúc này vẫn chưa phải lúc vội vã.
Tần Phòng dùng máy truyền tin, mở lên Liên Minh Internet, cũng chính là chiến võng, thông qua chứng thực thân phận tải về một bản Minh Tưởng Thuật cơ sở, thuận tiện tải luôn bản sơ cấp nguyên khí nội công. Tuy kiếp trước nội công hắn từng luyện đến cấp C, thậm chí có huy chương Cổ Võ Giả B3 đoạn.
Tần Phong ngồi xếp bằng, đưa ý thức chìm sâu vào trong đầu. Một vùng không gian đen kịt hiện ra, ở trung tâm là một viên kim cương tinh cầu lấp lánh — Dị năng hạch tâm!
Tần Phong sử dụng ý thức lực khống chế dị năng hạch tâm, từ từ, toàn bộ dị năng hạch tâm bắt đầu thong thả xoay tròn.
Thành công!
Với người chưa thức tỉnh dị năng, tu luyện Minh Tưởng Thuật chẳng khác gì nói suông, đây cũng là nguyên nhân Chu Hạo không muốn tu luyện Minh Tưởng Thuật, hắn tạm thời còn chưa có thức tỉnh dị năng, cho nên không có cách nào trải nghiệm tuyệt diệu trong đó. Nhưng với Tần Phong lúc này, lại là kỳ diệu không gì sánh bằng.
Khi hạch tâm xoay tròn, bầu trời ý thức đen kịt ban đầu dần xuất hiện những điểm xám mờ kỳ dị. Trông như những đốm sáng lấm tấm, nhưng thực chất lại là những ký hiệu kỳ dị, ẩn chứa ý nghĩa không thể diễn tả thành lời. Là nguyên tố phù văn.
Những phù văn nguyên tố bị dị năng hạch tâm cuốn lấy, dần dần hòa vào trong tinh cầu. Càng tích lũy nhiều phù văn, Dị Năng Giả càng khai phá được nhiều loại năng lực thần bí.
Chỉ tiếc, ý thức lực của Tần Phong còn quá yếu. Sau mười phút, hắn chỉ thu được mười phù văn xám, mà chúng cũng chưa tạo ra hiệu ứng rõ rệt nào.
“Hô!"
Lần này mệt mỏi so với đêm đó càng rõ rệt hơn, Tần Phong cũng không chống lại, thẳng thắn nằm xuống giường, để cơ thể rơi vào giấc ngủ sâu. Dù sao ở trong khách sạn cũng an toàn hơn ngoài kia.
Bên cạnh, Tiểu Bạch một mình chơi đùa thấy chủ nhân đã ngủ, cũng nhịn không được nhảy tới cùng nằm xuống ngủ ở bên cạnh.
Nó chỉ là một con thú sơ sinh mới một ngày tuổi, vậy mà đã có tốc độ và khả năng khống chế kinh người. Có thể tưởng tượng, tương lai tiềm lực sẽ khủng khiếp đến nhường nào.
Tần Phong chỉ ngủ hai canh giờ, tỉnh táo lại tiếp tục tu luyện Minh Tưởng Thuật. Giữa các buổi minh tưởng, hắn vội ăn bữa cơm rồi lại đắm chìm trong rèn luyện, một khắc không ngừng.
Đối với dị năng của mình, hắn vẫn còn ôm vô vàn hiếu kỳ.
Còn mối thù kia, chính là động lực để hắn khắc khổ bước tiếp.