Đây vừa hay là thuận tiện cho Tần Phong.

Hắn nhớ lại một chút, mới tìm được giường của mình, mang theo đồ dùng rửa mặt đi tới phòng tắm tập thể trong toà nhà.

Hắn đem Tiểu Bạch từ túi áo lấy ra. So với hình dáng yếu ớt khi vừa mới sinh ra đêm qua, tiểu gia hoả lúc này đã khác biệt hoàn toàn.

Bộ lông tuyết trắng đã xù lên mượt mà, sạch sẽ như không dính chút tro bụi. Đôi mắt đen lấp lánh mở ra, kể cả hai cái tai nhỏ cũng đã dựng đứng.

“Chờ một chút!” Tần Phong lại sờ túi áo của mình, phát hiện trong đó ngoại trừ Tiểu Bạch ra, năng lượng hạch tâm mà hắn cất giữ dĩ nhiên biến mất.

Phải biết, viên hạch tâm này hắn cố ý không bán cho Tiết Hưng Phúc, là để dành cho bản thân sử dụng.

Sờ sâu hơn, trong túi còn có một chút ẩm ướt. Tần Phong lập tức đưa mắt nhìn Tiểu Bạch.

“Ngươi đem năng lượng hạch tâm ăn rồi à?”

“Anh anh!”

Tiểu Bạch lập tức lộ ra ánh mắt chột dạ, đôi mắt đen nhỏ đảo đi chỗ khác, rõ ràng là đang né tránh ánh nhìn chất vấn của Tần Phong.

Nhìn dáng vẻ đó, Tần Phong dù muốn trách cũng không nỡ mở miệng.

“Thôi, ngươi không khó chịu là tốt rồi.”

Năng lượng hạch tâm chứa lực lượng rất lớn. Nếu Tiểu Bạch vì tham ăn mà bạo thể mà chết, đó mới là chuyện khiến Tần Phong lo lắng.

“Ngươi ở đây đợi một lát, lát nữa ta mang ngươi theo.”

Tần Phong đem Tiểu Bạch đặt vào trong chậu, còn bản thân thì trực tiếp xối nhanh nước lạnh tắm rửa.

Đem bộ đồng phục tác chiến giặt qua một chút, Tần Phong mới đổi một thân quần áo sạch. Áo quần của hắn đã có chút bạc màu do giặt nhiều lần, có chút cũ, lại làm cho khí tức sắc bén của hắn giảm đi phần nào.

Chuẩn bị xong xuôi, Tần Phong bỏ Tiểu Bạch vào trong balô tác chiến, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng.

Không ngờ, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười vang lên từ bên trong.

“Được được được, ta à, chỉ cần các ngươi có tiền đồ là tốt rồi. Còn hồi báo gì, cũng không cần nói đến.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, đúng là của lão viện trưởng – Lâm Đức Vinh.

Ông năm nay đã 80, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, từng tham gia vào quá trình kiến thiết khu tụ tập Thừa Bắc trong thời kỳ đầu.

Đảm nhiệm chức viện trưởng cô nhi viện suốt 30 năm, tuy không phải là vị trí cao quý gì, nhưng lại khiến người ta kính phục vì tấm lòng bao dung và nhân từ. Nhờ ông mà nơi này dù nghèo khổ, vẫn khiến Tần Phong cảm thấy đây là nơi mang lại cảm giác an toàn và ấm áp nhất suốt đời.

Cửa phòng làm việc không khoá. Tần Phong đang định bước vào thì ánh mắt hắn dừng lại khi thấy người bên trong – Trần Minh!

Chỉ thoáng qua một cái, Tần Phong đã nhanh chóng thu lại biểu cảm, bình thản gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Bên trong, Lâm Đức Vinh và Trần Minh quay lại nhìn.

“Tần Phong, ngươi cũng tới à?” Lâm Đức Vinh như đã đoán trước, hỏi tiếp, “Cũng tới làm thủ tục dọn ra ngoài sao?”

“Cũng? Trần Minh cũng dọn à?” Ánh mắt Tần Phong rơi lên người Trần Minh.

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Trần Minh có chút lúng túng. Dù gì hôm qua hắn là người đầu tiên bỏ chạy, lại từng tỏ ra thân thiết với Tần Phong trước mặt mọi người, nên giờ cũng không khỏi chột dạ.

“Phải, Tần Phong, cậu cũng dự định dọn ra ngoài sao? Cậu thức tỉnh dị năng rồi à?” Trần Minh giả vờ bình tĩnh, đem trọng tâm câu chuyện dời đi, đồng thời cũng thăm dò xem Tần Phong có thức tỉnh dị năng hay không.

“Không có.” Tần Phong dứt khoát phủ nhận. “Còn cậu, sao bây giờ lại dọn ra?”

Khoé môi Trần Minh lập tức nhếch lên nụ cười có phần đắc ý.

“Hôm qua tớ gặp được một đội dong binh. Họ nguyện ý thu nhận tớ, sau này tớ sẽ là thành viên tiểu đội, có thể cùng họ ở nhà trọ!”

So với phòng ngủ tập thể ở cô nhi viện, nhà trọ dĩ nhiên là điều kiện tốt hơn nhiều.

“Đúng vậy” Lâm Đức Vinh vội vàng nói chen vào, “Tần Phong, nếu con cũng định gia nhập dong binh tiểu đội, hay là để Trần Minh giới thiệu cho con một chút. Hai huynh đệ ở cùng nhau, dễ bề chiếu cố lẫn nhau!”

Nét cười trên mặt Trần Minh cứng lại. Nghĩ đến chuyện đội trưởng đã dặn phải giữ bí mật, hắn bắt đầu thấy không thoải mái.

“Cái này tớ nói không tính đâu, phải hỏi ý tứ đội trưởng. Chỉ là nghe nói đội vừa mới chiêu đủ người rồi.”

Tần Phong cười nhạt trong lòng, loại người này, hắn không dám nhận là huynh đệ.

“Tớ không định tìm tiểu đội nào cả, có thể sẽ thi vào Cao Đẳng học viện*.”

(*Cao Đẳng ở đây là cấp bậc của học viện, Trung Đẳng→ Cao Đẳng) 

“Có thể học phí rất đắt đấy.” Lâm Đức Vinh nói, “Nếu như con thật sự muốn học, ta có thể giúp liên hệ vài tập đoàn, ký hợp đồng bồi dưỡng. Sau khi tốt nghiệp, con về làm cho họ, chi phí sẽ được tài trợ.”

“Không cần đâu, viện trưởng. Con sẽ tự nghĩ cách.” Tần Phong từ chối, hắn không muốn viện trưởng phải nợ phần nhân tình này. Huống chi, với ký ức mười năm tương lai trong đầu, hắn không muốn dính dáng đến bất kỳ tập đoàn nào, như vậy liền có chút đảo lộn đầu đuôi, làm giá treo quần áo cho người khác. 

“Được rồi. Vậy ta trước làm thủ tục cho con.”

Trong lúc viện trưởng bận rộn, Tần Phong liếc nhìn Trần Minh, thuận miệng hỏi: "Tiểu đội cậu tham gia tên là gì vậy?”

“Gọi là Chung Kết tiểu đội.” Trần Minh đáp, trong lòng có phần cảnh giác, thế nhưng không dễ lừa gạt Tần Phong, chỉ có thể nói ra.

“Ừm, cái tên rất hay.” Tần Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại bốc lên lửa giận ngập trời.

Hắn vẫn còn nhớ rõ, đời trước, sau khi mình cửu tử nhất sinh mới chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, quay lại căn cứ Thừa Bắc, Chu Hạo đã chết, hắn không còn nơi nương tựa, buộc phải quay lại cô nhi viện.

Chỉ là không nghĩ tới, Trần Minh một lần trở lại cô nhi viện, vừa nhìn thấy hắn dưỡng thương ở đây, thần sắc liền có phần kỳ quái, quay đầu liền gọi điện thoại.

Từng câu nói khi đó hắn còn nhớ như in:

“Đội trưởng, không phải các ngươi đã bắt Tần Phong làm thí nghiệm rồi sao? Hắn sao vẫn còn sống?”

“Phải, hắn đang ở cô nhi viện!”

“Tốt, tốt. Ta sẽ nghĩ biện pháp giữ chân hắn, các ngươi đến mau một chút…"

Ký ức ấy khiến Tần Phong phẫn nộ đến tận xương tuỷ. Nhưng khi đó hắn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể chống lại Trần Minh, chỉ có thể âm thầm suốt đêm trốn chạy khỏi Thừa Dương.

Mà Trần Minh gọi đội trưởng của tiểu đội Chung Kết, chính là tay chân của tổ chức phản nhân loại, đội ngũ ngầm của phòng thí nghiệm phi pháp.

‘Xem ra hiện tại Trần Minh vẫn chưa biết chân tướng của bọn chúng. Không quá nửa tháng nữa, hắn sẽ phải đối mặt với sự thật.’

‘Không những không giúp ta giữ bí mật, hắn còn muốn lần nữa hại chết ta. Một kẻ như vậy... thật đáng sợ. Dù sao chúng ta từng sớm chiều sống chung nhiều năm như vậy.’

‘Đã như vậy, ta tuyệt đối càng không thể để hắn biết ta đã thức tỉnh dị năng!’

Không chỉ vậy, nếu Chu Hạo cũng tỉnh dị năng, Tần Phong càng phải giúp huynh đệ mình giấu kỹ, tránh để bọn chúng ra tay.

Hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai hại huynh đệ chân chính của hắn cả.

“Xong rồi, đây là hồ sơ của con.” Lâm Đức Vinh đưa tập tư liệu đã chuẩn bị xong giao cho Tần Phong.

“Cảm ơn viện trưởng. Vài ngày nữa, con sẽ quay lại thăm ngài.” Tần Phong nói. Đây không phải lời khách sáo. Mấy ngày nữa, hắn thật phải đến xem lão viện trưởng. Bởi vì một ngày kia… chính là ngày Lâm Đức Vinh xảy ra sự cố ngoài ý muốn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play