Thương Giới Giả tuy mạnh ở hỏa lực, nhưng điểm yếu cũng rất rõ ràng: phản ứng, tốc độ và sức mạnh đều thua xa Dị Năng Giả cùng Cổ Võ Giả.
"Không được! Theo không kịp!" Lục Manh nghiến răng, vừa nghĩ vậy, trước mắt nàng đã chứng kiến cảnh tượng khiến bản thân há hốc mồm, chết lặng.
Giống như mũi tên được lên dây, Tần Phong chỉ hơi đổi hướng một chút, liền kích hoạt khẩu súng máy xung phong. Những viên đạn như mưa rào tức thì nghiêng xối về phía Lang Ngao.
“Phốc phốc phốc phốc phốc!”
Lang Ngao trong chớp mắt bị đạn xé rách thành cái sàng!
“Ngao ô!”
Lang Ngao rít lên một tiếng thảm thiết, thân thể bị đạn xô bật lên không trung.
Khác với Lục Manh, Tần Phong không giữ cò liên tục. Hắn buông tay, "rắc" một tiếng, lập tức điều chỉnh pháo khẩu lên cao thêm chút, rồi lại ấn xuống. Một tràng đạn mới gào rít lao ra, dồn thẳng vào phần bụng yếu ớt của Lang Ngao, xuyên thủng nội tạng nó!
Hai lượt công kích – đơn giản, trực tiếp – đã khiến Thú Tướng trọng thương.
“Ngao ô!”
Lang Ngao rơi xuống đất, phát ra tiếng tru ngắn ngủi, mang theo vẻ kinh hoảng. Nó cảm nhận được bản thân đã bị thương nặng. Dù chưa chết ngay, nhưng nếu cứ tiếp diễn, sớm muộn gì cũng bỏ mạng.
Nó gào lên cầu cứu, gọi bầy sói dưới trướng!
Trong rừng cây Hắc Ám, từng đôi mắt đỏ rực lần lượt xuất hiện – là những con sói dữ tợn bị máu tươi kích thích.
Lúc Lang Ngao tấn công, chúng chỉ đứng quan sát từ xa, bởi ai dám cướp miếng mồi của Thú Tướng sẽ bị xé xác. Nhưng giờ, khi Lang Ngao bị thương, chúng lập tức được phép gia nhập cuộc đi săn!
Những ánh mắt đỏ lòm như phát sốt, tràn ngập khát máu. Bầy sói nhìn Tần Phong như nhìn một khối thịt béo ngon lành, không chút do dự lao đến!
“Tới đây đi!”
Tần Phong vung súng máy, khẩu súng như có linh hồn, theo động tác hắn mà quét ngang dọc, điên cuồng xé tan bầy sói.
Một con sói còn chưa kịp lao ra khỏi bụi tối đã bị Tần Phong phát hiện, ngay lập tức bóp cò.
“Đùng!”
Sói dữ trúng hơn mười viên đạn, thân thể gần như bị xé nát, bay ngược về sau!
“Ngao ô!”
Máu tanh càng khiến bầy sói thêm hung tợn. Ba con cùng lúc lao đến, Tần Phong tiếp tục bóp cò, đạn xối như mưa, chặn đứng tất cả.
Đẩy lùi. Lại đẩy lùi!
“Không chết thì tới đây thay đạn!”
Tiếng nói lạnh như băng của Tần Phong vang lên giữa tiếng súng tạm ngưng. Lục Manh – còn đang ngẩn ngơ – lập tức giật mình tỉnh táo. Cô cố gắng chịu đựng đau đớn nơi ngũ tạng, bò tới thay đạn.
Lý Dao Dao cũng chạy đến, tranh thủ chữa trị cho Lục Manh, nhưng ánh mắt nàng vẫn dõi theo Tần Phong. Thiếu niên ấy – bình tĩnh, trầm ổn, tỏa ra một khí chất kỳ lạ khiến người ta khó rời mắt.
“Xoạt xoạt!”
Từng hàng viên đạn được Lục Manh cẩn thận nạp vào súng máy. Cô không kìm được ngẩng đầu nhìn Tần Phong thao tác, chuẩn xác, quyết đoán, quả thực thần hồ kỳ kỹ* khiến người ta mê say.
*Thần hồ kỳ kỹ: kỹ thuật đạt đến mức độ thần kỳ
“Đột đột đột!”
Tần Phong bắn hết loạt đạn cuối cùng rồi dừng tay. Lục Manh giật mình, vội vã hỏi:
“Sao, sao lại không bắn nữa? Hết đạn rồi sao?”
Tần Phong chỉ lẳng lặng liếc nhìn cô, nhàn nhạt đáp:
“Đều chết cả rồi. Chiến lợi phẩm chúng ta chia đôi, Lang Ngao là của ta.”
Lục Manh sững người, lúc này mới phát hiện, đầy đất là xác chết của Cuồng Nộ Lang, máu me loang lổ, từng là cơn ác mộng rượt đuổi họ giờ đã im lìm nằm đó, chết đến không thể chết hơn.
"Tất cả… chết hết rồi!" Lục Manh trợn to hai mắt.
Tần Phong không để ý đến cô gái ngây thơ này, chỉ lẳng lặng bước tới giữa bãi xác, từng luồng năng lượng bị dị năng của hắn thôn phệ, cường hóa thể lực và tốc độ bản thân.
Đợi hắn đến gần xác Lang Ngao, một luồng sức mạnh càng khổng lồ truyền đến.
“Oành!”
Tần Phong cảm giác cơ thể hắn đều đang rung lên, thực lực lại lần nữa đột phá thêm một đoạn!
G2 đoạn!
Nếu để người khác biết, hắn chỉ mới thức tỉnh dị năng chưa đầy hai ngày, không hề sử dụng bất kỳ thuốc tăng cấp nào, mà đã thăng lên hai đoạn, chắc chắn sẽ sốc đến rơi cằm!
Thế nhưng đây chính là dị năng của Tần Phong.
Chỉ sau một phút tiêm vào dược tề đã thức tỉnh dị năng, sợ rằng tiềm lực đã đủ để xếp vào S cấp!
Dù vậy, hiện tại hắn vẫn chưa nắm vững được dị năng này, còn chưa phát huy ra được 1% sức mạnh đại ấy.
Thực lực tăng nhanh xong, Tần Phong không để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ thu dọn chiến lợi phẩm.
Da lông của Cuồng Nộ Lang có thể dùng làm tài liệu. Răng nanh, móng vuốt cũng có thể bán lấy tiền. Còn nếu muốn đổi vật phẩm khen thưởng của khu tập trung Thừa Bắc, cần cắt tai sói làm bằng chứng.
Tuy vậy, dù có hơn 40 con Cuồng Nộ Lang, cũng không sánh bằng một mình Lang Ngao, bởi đó dù sao cũng là một con Thú Tướng!
Tần Phong dùng chủy thủ rạch xác Lang Ngao, nhanh nhẹn lột da, nhổ răng, cắt móng. Quan trọng nhất là vị trí giữa ngực, gần tim.
“Phập!”
Máu tươi phun ra, bắp thịt bị rạch mở, đẩy xương sườn ra liền lộ ra một viên hạt châu đỏ rực, hạch tâm năng lượng!
Lang Ngao sở dĩ trở thành Thú Tướng, cũng là bởi vì trong cơ thể nó, nhiều một cái năng lượng hạch tâm, bởi vì Lang Ngao thức tỉnh là tốc độ cùng lực lượng, như vậy lực lượng Bản Nguyên, phân nửa đều xuất hiện tại bên cạnh trái tim.
Một cái hạt châu nho nhỏ ấy, có thể trực tiếp sử dụng, đề cao cường độ cơ thể, hiệu quả so với cường hóa dược tề cấp G phải mạnh hơn vài lần.
Tần Phong cẩn thận đem hạt châu cất vào túi. Những vật liệu khác cũng được xếp vào tác chiến ba lô, chỉ là tài liệu của một con Lang Ngao thôi đã đủ chất đầy!
Bên kia, lúc chiến đấu còn chưa thấy gì, giờ đây sắc mặt Lục Manh và Lý Dao Dao đều trắng bệch. Nhìn xác Lang Ngao bị mổ xẻ, Lục Manh suýt đem bữa tối hôm qua nôn ra ngoài.
"Nếu không nhờ cậu, tôi đã sớm chết rồi. Mấy thứ này, cậu cứ lấy hết đi!" – Lục Manh vội vàng nói, không chút nào che giấu trong mắt chống cự.
Tần Phong liếc nhìn, cũng không khách khí gật đầu:
“Được.”
Vốn định chia cho cô nửa phần để bù phần nào tổn thất, nhưng nhìn bộ dạng ấy, rõ ràng chẳng hề quan tâm chút tài liệu đó.
Đống tài liệu trên thân Cuồng Nộ Lang, còn không đáng giá bằng số đạn cô bắn ra đêm nay đâu!
Tần Phong hiện tại lại nhất định phải kiếm lấy mỗi phần tiền tài.
Kiếp trước, dù không tính là rất thành công, nhưng cũng từng là một lính đánh thuê lão luyện, thân kinh bách chiến, tiền tài không thiếu. Nhưng đó dù sao cũng là kiếp trước, bây giờ hắn một nghèo hai trắng. Mỗi đồng, mỗi vật phẩm đều cần tiết kiệm và tận dụng tối đa để bồi dưỡng chính mình.
Hắn đem Cuồng Nộ Lang kéo qua, động thủ rút móng vuốt, nhổ răng nanh, cắt tai sói. Phần da quá rách nát thì bỏ qua. Mấy phút sau, Tần Phong đã đem mọi thứ cần thiết nhét vào chiếc túi ngủ cũ, túi ngủ thứ này chẳng đáng giá bao nhiêu, có dính máu thì cũng có thể trực tiếp bỏ mua cái mới là xong.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn nhìn lại phát hiện Lục Manh và Lý Dao Dao vẫn đang nghỉ ngơi tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch, trên mặt đều là uể oải cùng sợ hãi, thậm chí có điểm chưa biết nên làm gì tiếp theo.
Từ đường chân trời, ánh sáng dần dâng lên, mặt trời cũng đã từ đường chân trời nhô lên.
Điều này có nghĩa, đội xe trở về nơi tụ tập có thể khởi hành, bọn họ có thể đi trở về!
Tần Phong vác túi ngủ, xác định lại phương hướng rồi lên tiếng:
“Đi thôi. Quay về nơi tập trung.”
Nói xong, hắn sải bước đi trước.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Lục Manh và Lý Dao Dao vừa chạy theo vừa liên tục cảm ơn không ngớt. Các cô là thật sự cảm tạ Tần Phong xuất tay tương trợ, bằng không, nơi này đã là nơi táng thân của bọn họ rồi.