Lục Manh thu hồi Xung Phong Đài. Dù được Lý Dao Dao trị thương, nhưng dị năng của cô ấy không mạnh, thương thế nội tạng của Lục Manh vẫn rất nghiêm trọng.
Tần Phong liếc nhìn hai người họ, thấy vẫn còn theo kịp thì không nói gì thêm.
Chẳng qua chỉ là vài học sinh cao cấp không hiểu chuyện mà thôi.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn khi dị năng của Lý Dao Dao lại là Thủy hệ trị liệu, đáng tiếc, còn quá yếu. Đóa hoa lớn lên trong nhà kính, vừa bước ra đã gặp mưa gió, e là khó mà đứng vững.
Khoảng hơn 6 giờ sáng, họ đã đến tuyến định sẵn chờ xe đến đón.
Nơi này tụ tập hơn hai mươi người. Có người thu hoạch được không ít, cũng có người suýt bỏ mạng.
Thế nhưng dã ngoại chính là như thế, sự tình như vậy không hiếm.
Tần Phong mặt không cảm xúc tiến tới, trái lại Lý Dao Dao và Lục Manh thì sắc mặt hiện rõ sự kích động.
“Vương Khải, các người…” Ánh mắt Lý Dao Dao tràn đầy thất vọng.
Người cô đang nói chính là ba người từng mời cô đi dã ngoại chung.
Lúc đầu, để mời cô đi cùng, họ đều hứa hẹn thật tốt sẽ bảo vệ dị năng giả trị liệu hệ là cô. Thậm chí ba người còn dự định làm anh hùng cứu mỹ nhân, muốn bày ra thực lực của chính mình.
Kết quả lại thật tốt, cả ba người đều bỏ xuống Lý Dao Dao, tự thân bỏ chạy, hiện giờ còn thản nhiên chờ xe, không thèm đoái hoài gì đến sự sống chết của cô và Lục Manh.
“Vương bát đản* Đồ trứng thúi tham sống sợ chết! Mấy người không chết tử tế được đâu!” – Lục Manh tức giận mắng.
(*Vương bát đản: một câu chửi thô tục, có thể hiểu là đồ khốn nạn, đồ cặn bả, đồ chó chết)
“Lục Manh, Dao Dao! Bọn tớ biết mà, hai cậu nhất định sẽ không có việc gì!” – Tương Văn Hiên ban đầu thấy hai người còn hơi sững sờ, rồi rất nhanh thay đổi sắc mặt.
“Biết bọn ta không có việc gì? Làm sao ngươi biết bọn ta không có việc gì, có bản lĩnh thì mấy người thử bị một con Thú Tướng G3 đuổi giết một lần xem?” – Lục Manh gằn giọng.
Sắc mặt ba người thoáng chốc biến đổi, nhưng rồi lại bực tức phản bác.
“Bây giờ cô không phải vẫn bình an vô sự đấy thôi?” – Vu Hải lớn tiếng.
Trong mắt Lý Dao Dao tràn đầy không thể tin được, hoàn toàn không nghĩ tới Vu Hải dĩ nhiên lại dám nói như vậy.
“Chúng ta là đồng đội a? Các người bỏ mặc chúng tôi, thế mà giờ còn dám vênh váo, lẽ thẳng khí hùng như thế… Hóa ra các người là loại người này sao?”
“Người thế nào? Trong tình huống đó ai mà không sợ chết, ai còn dám mang theo loại ‘con ghẻ’ như cô!” – Vu Hải tiếp tục cả giận gào lên.
Toàn thân Lý Dao Dao run lên, chỉ cảm thấy hôm nay đã bị đả kích thật lớn.
Những người xung quanh nghe bọn họ cãi vã thì xem như trò vui. Dã ngoại tàn khốc đến mức nào, đám thiếu niên này căn bản còn chưa hiểu hết đâu.
Tuy nhiên, khi nghe đến hai chữ "Thú Tướng", không ít người lập tức đổi sắc mặt. Dù gì thì Thú Tướng cũng không dễ chọc.
“Con ghẻ?” – Tần Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh lẽo, ánh mắt dừng lại trên người Vu Hải.
“Nếu một dị năng giả hệ trị liệu mà bị gọi là con ghẻ, chỉ sợ ngươi đời này cũng đừng mong có bất kỳ nhân viên chữa bệnh nào dang tay cứu chữa. Những lời như vậy nếu như nói ra trên chiến võng, ngươi sợ rằng đã nổi danh khắp nơi.
Ngươi không xứng có đồng đội, không xứng đáng gia nhập bất cứ đội ngũ nào! Nếu ta không nhầm, ngươi là Cổ Võ Giả đi! Đã là Cổ Võ giả mà còn bỏ rơi đồng đội Thủy hệ trị liệu để chạy trốn, ngươi thấy vinh dự, làm đúng lắm sao?"
"Liền dũng khí gánh chịu sai lầm cũng không có, còn lên cái gì tiền tuyến chứ, trở lại dưỡng lão là được rồi!"
"Đương nhiên, ngươi có thể trốn trong góc tối, bắt nạt người thường, làm tên côn đồ gì đó. Thế giới rộng lớn, cũng chỉ có địa phương dơ bẩn, mới có thể dễ dàng tha thứ loại người như ngươi!”
Từng câu nói của Tần Phong như pháo liên thanh, mỗi một câu nói đều không hề mắng chửi trực tiếp nhưng lại mang đến sỉ nhục sâu sắc, đem ba ngưòi nói đến không đáng một đồng.
Những người xung quanh nghe Tần Phong nói xong đều bật cười lớn:
“Rác rưởi thì vẫn chỉ là rác rưởi, đừng tìm lý do cho nhân phẩm thấp kém.”
“Lần đầu ra ngoài là để cho thiên hạ biết mặt à?”
“Vẫn còn là học sinh đi…”
“Không có thực lực thì đừng ra dã ngoại. Hại mình hại người!”
“Không hiểu quy củ, còn thực sự cho mình là đúng, thực sự là mở rộng tầm mắt mà!”
Bọn họ cũng không thèm kiêng nể gì cả, từng ngưòi đều có thực lực không yếu, tự nhiên không sợ đắc tội Vương Khải và đồng bọn.
Vương Khải bị đám đông hạ nhục, giận dữ đến run rẩy, nhưng cũng xác thực không dám đắc tội bọn họ. Vu Hải tính cách xung động, càng là tức đến toàn thân run rẩy.
Hắn làm Cổ Võ Giả, ở trường học đã tu luyện một năm, thể phách cường đại, thân cao đủ 1m85, cao hơn Tần Phong nửa cái đầu, lúc này cất bước tiến lên, tựa hồ muốn cùng Tần Phong động thủ.
“Vút!”
Một mũi tên nỏ xé gió lao tới, cắm phập vào mặt đất dưới chân Vu Hải, phát ra âm thanh rít lên sắc lạnh.
“Muốn chết?” Tần Phong lạnh lùng nhìn đối phương.
Vu Hải cả người máu nóng nhất thời như bị một chậu nước lạnh dội vào người dập tắt. Trong trận chiến trước đó, vũ khí của bọn họ gần như đã tiêu hao không còn, đạn dược cũng đã sớm cạn. Vũ khí của Vu Hải, một thanh đao cũng bị ném mất khi hoảng loạn.
Giờ đối mặt với Tần Phong đang cầm nỏ, hắn chỉ biết sợ.
“Ngươi cứ đợi đấy!” – Vu Hải chỉ có thể nghiến răng để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bỏ đi.
Vương Khải trong mắt lóe lên sợ hãi, còn Tương Văn Hiên thì giấu đi ánh nhìn âm ngoan.
Ba người đều rút lui, lại nhanh chóng bị đám đông xa lánh, ánh mắt khinh bỉ dõi theo họ. Trong khi đó, Tần Phong và hai cô gái lại được mọi người vây quanh ở trung tâm. Đặc biệt là Lý Dao Dao, một dị năng giả khiến họ vô cùng hứng thú. Dù sao, đây chính là một dị năng giả.
“Nếu sau này còn muốn ra dã ngoại, cứ tìm bọn ta nhé! Đừng tin mấy tên miệng ngọt mà lòng dạ đen tối lừa, dã ngoài nguy hiểm lắm a.”
“Bằng không gia nhập đội dong binh bọn ta thế nào? Bọn ta đối với dị năng giả Thủy hệ trị liệu là rất ưu ái!”
“Phúc lợi đội bọn ta cũng không tệ đâu!”
Tuy nhiên, đa phần chỉ là nói đùa hoặc tìm cơ hội bắt chuyện mà thôi. Dù gì thì dị năng giả, đặc biệt là trị liệu hệ, luôn được xem như báu vật. Cho dù chưa trưởng thành cũng sẽ không gia nhập các đội ngủ dong binh loại nhỏ.
Lấy Thừa Dương căn cứ mà nói, mỗi năm có khoảng 30.000 thiếu niên 16 tuổi được kiểm tra thức tỉnh, nhưng số dị năng giả thường chỉ dao động từ 20 đến 30 người mà thôi.
Không dám nói vạn người có một, nhưng là nghìn người có một thì vẫn chắc chắn.
Vì vậy, chính phủ, quân đội và các tập đoàn lớn đều tranh nhau chiêu mộ. Dị năng giả chưa cần đi tìm ai, tự họ sẽ được mời như thượng khách.
Khi hỏi dò về Tần Phong và Lục Manh, họ phát hiện một người là cường hóa bình thường, người còn lại là Thương Giới Giả. Vậy là nhanh chóng mất hứng, tuổi quá nhỏ, đội nhỏ không phải nơi từ thiện, ai cũng cần thực lực. Dù một người trong đó, biểu hiện cũng không giống kẻ non nớt.
Tần Phong cũng không thèm để ý mấy người này suy nghĩ cái gì, hắn đều không có hứng thú, biểu tình có chút lạnh nhạt, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của một số người.
Cũng may, xe đã tới rồi!
Tổng cộng gồm có ba chiếc xe chạy tới, lực lượng vũ trang đều thập phần cường đại. Dù sao buổi sáng sớm khởi hành ra dã ngoại luôn tương đối nguy hiểm.