Chạy! Chạy mau!

Lý Dao Dao không ngừng lặp lại hai từ đó trong lòng, như thể chỉ cần nghĩ mãi là bản thân sẽ có thêm sức mạnh. Thế nhưng sức lực trong cơ thể nàng đang dần cạn kiệt. Tốc độ càng lúc càng chậm lại, nàng vốn không phải Cổ Võ Giả chuyên về thể năng.

Phía trước, bóng dáng Vương Khải, Tương Văn Hiên cùng hai người khác dần trở nên mơ hồ. Bọn họ chạy trốn nhanh hơn hẳn, đã bỏ nàng lại phía sau đến mấy chục thước. Không một ai quay đầu nhìn lại.

“Dao Dao, ngươi chạy mau! Ta giữ chân chúng nó!”

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một giọng nữ mảnh mai bất ngờ vang lên.

“Manh Manh!”

Lý Dao Dao ngoái đầu lại liền thấy Lục Manh đang đứng chững tại chỗ. Dáng người chỉ cao chừng 1m5, nhưng lúc này lại như cao lớn sừng sững.

Lục Manh mở ra không gian trụy, oanh một tiếng, một cỗ máy khổng lồ từ không gian rơi xuống đất.

“Ca sát, ca sát…”

Tiếng bánh răng cơ khí nghiến rít vang lên giữa đêm. Ánh trăng chiếu rọi, phản xạ trên lớp vỏ kim loại màu bạc tạo nên một thứ ánh sáng lạnh lẽo khôn cùng.

Chiếc T9 xung phong đài rất nhanh được hoàn thiện tổ hợp. Ở đầu là một khẩu đại pháo với hàng chục nòng súng tổ ong hướng về phía trước.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng!”

Lửa đạn rực cháy, bay ra hàng loạt, gần như quét sạch mọi thứ trước mặt.

“Ngao ô!!”

Trong bóng tối, những cặp mắt đỏ rực gào lên thảm thiết rồi ngã xuống. Rất hiển nhiên, vũ khí khủng khiếp như thế khiến đàn sói chịu tổn thất nặng nề.

Núp sau một thân cây lớn, Tần Phong nghiến răng mắng thầm một tiếng, sợ bị vạ lây mà lập tức tránh xa vùng hỏa lực.

Tần Phong đã nhận ra, nhóm người đang bị truy sát chính là năm học sinh đã cùng hắn xuống xe lúc ban ngày.

Chỉ là không ngờ bọn họ lại xui xẻo như vậy, hoặc là quá rêu rao nên ngay trong đêm đầu tiên đã dẫn dụ tới bầy sói.

Bất quá, nếu chỉ là bầy sói bình thường, với hỏa lực như vậy của cô gái tên Manh Manh, thì dọn sạch cũng chẳng phải chuyện khó.

“Thổ hào thật sự!”

Tần Phong thầm quan sát Lục Manh. Loại máy móc hạng nặng như vậy, bình thường phải dùng xe quân dụng dã chiến để kéo. Một cái T9 có giá ít nhất hơn 200 vạn*, chưa kể lượng đạn dược khủng bố cần thiết.

(*Vạn: đơn vị đếm, 1 vạn= 10.000)

Thế nhưng, cái này xa xa kém với không gian trụy mà đối phương đang mang trên người. Thứ này, dù cho chỉ là một mét vuông, cũng đã có giá lên tới 500 vạn. Mà nhìn cái này của cô ta, có thể trang bị nguyên cả một chiếc T9, khẳng định không gian còn lớn hơn một mét vuông nhiều.

Tần Phong còn đang suy nghĩ, có muốn hay không đợi bọn họ chết sạch rồi, hắn có thể vào "nhặt đồ rơi".

Chỉ là đúng lúc này, một sinh vật khổng lồ bất chợt lao ra từ bóng tối.

Cái sinh vật này cao khoảng chừng hai mét, thân thể như một con trâu đen đã biến dị, lông đen sì, mắt đỏ như máu, nanh trắng dài lấp lánh ánh lạnh dưới ánh trăng.

“Thú Tướng cấp! Lang Ngao!”

Chỉ trong thoáng chốc, Tần Phong đã nhận ra sinh vật đó là gì.

Trong số phổ thông dị thú, vẫn luôn có những cá thể dị biệt, trải qua biến dị để trở thành cường đại Hung Thú. Chúng được phân cấp rõ ràng dựa theo thực lực: Thú Binh, Thú Tướng, Thú Vương và Thú Hoàng.

Nếu Thú Binh chỉ mạnh ngang nhân loại tinh anh, chỉ cần nỗ lực một ít là có thể giết chết. Thì Thú Tướng đã là kẻ thống lĩnh trong đàn quái vật.

Không trách nhóm học sinh kia sợ hãi đến vỡ mật, con Lang Ngao trước mắt đã là Thú Tướng cấp bậc!

Dù T9 vẫn điên cuồng nhả đạn như mưa, chính là căn bản vẫn không có biện pháp gây thương tổn gì cho nó. Tốc độ nó quá nhanh!

“Sưu!”

Lang Ngao dễ dàng tránh thoát mưa đạn, với trí tuệ không kém gì nhân loại, nó vòng ra sau lưng Lục Manh với tốc độ kinh người, rồi vung trảo hung ác tàn nhẫn chụp hướng Lục Manh. 

“Không!!!”

Lý Dao Dao thét lên. Nguyên tố quanh nàng bỗng nhiên rung chuyển, một lớp tường nước mỏng hiện ra, bao phủ sau lưng Lục Manh.

“Rầm!”

Lang Ngao lợi trảo trong nháy mắt lập tức xé nát lớp tầng nước bảo hộ yếu ớt này, sau đó, móng vuốt hung hăng cắm thẳng vào tấm lưng nhỏ bé trước mặt.

“Kẽo kẹt!”

Tiếng kim loại vang lên. Lớp áo khoác bị xé toạc, để lộ bộ đồ màu bạc mỏng bên trong. Thế nhưng bộ đồ này cũng thập phần cường đại, dù bị tấn công mạnh mẽ vẫn nguyên vẹn, bảo vệ cơ thể Lục Manh khỏi thương tổn chí mạng.

Tuy vậy, lực đẩy vẫn khiến cô bị hất văng đi như diều đứt dây, nặng nề rơi xuống đất.

Lang Ngao không thèm để ý Lý Dao Dao, như dã thú nhìn thấy con mồi, tiếp tục lao tới vồ lấy Lục Manh.

“Được rồi” Tần Phong thở dài.

Nói cho cùng hắn cũng không phải người máu lạnh. Cô gái này thực lực không mạnh mẽ gì cho cam, lại dám dừng bước cứu bạn giữa bầy quái vật — khiến Tần Phong trong nháy mắt nhớ đến Chu Hạo.

Chân tình như thế, thật đáng quý.

Tần Phong quyết định xuất thủ.

“Sưu!”

Một mũi tên nỏ bay ra từ tay hắn, lấy góc độ cực kỹ xảo quyệt bắn về phía Lang Ngao.

Còn đang ở tư thế vồ mồi, Lang Ngao không nghĩ tới sẽ đột nhiên có ám tiễn. Dù mũi tên này không thể lấy mạng nó, nhưng nếu như không né tránh, mắt nó chắc chắn sẽ bị đâm thủng.

Lang Ngao theo bản năng nghiêng đầu né tránh, để lỡ mất cơ hội kết liễu Lục Manh.

“Sưu!” Tần Phong trên tay không chần chừ, mũi tên thứ hai đã lao tới.

Lần này, Lang Ngao không có cách nào tránh kịp.

“Phập!”

Mũi tên cắm thẳng vào mắt trái. Trong nháy mắt đau nhức để Lang Ngao kêu gào thảm thiết. Chỉ là theo sát, Lang Ngao cũng điên cuồng lên.

“Ầm!”

Lang Ngao đấu đá lung tung, một thân cây to bằng miệng chén bị nó đụng nát trong chớp mắt. Tần Phong nhanh chân trốn sau một thân cây khác. Bị dã thú công kích đều là thập phần khủng bố.

Tần Phong nhanh chóng di chuyển, liên tục né tránh, không trực diện đối đầu với nó. Tên nỏ lại một phát liền một phát không ngừng tấn công, thành công chọc giận quái vật.

Đây chính là kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, là kỹ xảo cận chiến mạnh mẽ nhất của hắn!

Lục Manh, vốn cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, thấy có người đột nhiên xuất hiện cứu giúp liền có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong lòng không khỏi dâng lên một tia hi vọng.

Chỉ là, niềm hy vọng ấy rất nhanh liền biến thành tuyệt vọng.

Dù Tần Phong có dùng tên nỏ không ngừng quấy rối, hắn vẫn bị Lang Ngao áp sát từng chút. Khoảng cách giữa hai bên mỗi lúc một gần hơn. Tựa hồ lập tức, Tần Phong sẽ bị đuổi theo, đè xuống xé nát!

Lý Dao Dao và Lục Manh đều nhận ra thiếu niên đó chính là người cùng xuống xe với họ ban sáng.

Một người không có huy chương dị năng trước ngực, chỉ dùng công cụ chiến đấu đơn sơ, làm sao có thể ở tình huống như vậy ngăn lại cơn sóng dữ.

Ngay khoảnh khắc bị dồn đến đường cùng, Tần Phong bất ngờ nhảy lên không trung.

Lục Manh trợn to hai mắt.

“Lẽ nào hắn muốn…”

Ý nghĩ còn chưa dứt, liền thấy Tần Phong đáp xuống trước T9 xung phong đài!

Thì ra, trong chuỗi né tránh khi nãy, hắn đã âm thầm tiếp cận chiếc máy móc này, mục tiêu chính là chiếm quyền điều khiển!

Vết nứt không gian mang đến cho thế giới không chỉ là hủy diệt, mà còn cả tiến hóa.

Dị Năng Giả, Cổ Võ Giả xuất hiện, nhưng thành phần chủ lực thật sự của nhân loại, là Thương Giới Giả.

Họ dùng dược tề không ngừng cường hóa thân thể, tiếp đó dựa vào máy móc để chiến đấu. Tuy giá trị vũ lực xa xa không mạnh bằng dị năng hay cổ võ, thế nhưng ngưỡng cửa thấp, số lượng đông đảo, dễ huấn luyện, lại trở thành lực lượng cốt lõi giúp nhân loại sinh tồn trong thế giới tận diệt.

Ở dưới tình huống như vậy, máy móc ngày càng tiên tiến, và với năng lượng từ không gian vết nứt, chúng đã dần đột phá giới hạn của vật lý cổ xưa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play