Hạ Dữu chỉ cảm thấy toàn thân mình như không còn trọng lượng, tựa như đã mất đi thực thể, lơ lửng trôi dạt giữa không trung.
Bất chợt, xung quanh bị một luồng ánh sáng trong trẻo bao phủ. Cảm giác mơ hồ sắp chìm vào giấc ngủ lập tức bị đẩy lùi, cả người như bị kéo tụt xuống nhanh chóng.
Cậu chậm rãi mở mắt. Trước mắt là một khoảng trắng sáng, sạch sẽ đến chói lóa.
“Cậu tỉnh rồi?”
Một giọng nói vang lên không xa, theo sau là tiếng bước chân từ xa lại gần.
Ngón tay đặt bên người của Hạ Dữu khẽ siết chặt.
“Xin đừng lo lắng, lượng thuốc trong cơ thể cậu đã được loại bỏ hoàn toàn.”
Một nữ y sư vóc người cao gầy, khoác áo blouse trắng bước đến bên giường, hơi cúi người, giọng nói dịu dàng trấn an:
“Cậu có thể thử cảm nhận lại tinh thần lực trong cơ thể. May mắn là được đưa đến kịp thời, tinh thần lực của cậu không chịu tổn thương quá nghiêm trọng.”
“Tiếp theo chỉ cần uống thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi điều độ, ngài nhất định có thể hồi phục về trạng thái tốt nhất.”
“Cảm ơn.”
Hạ Dữu lặng lẽ kiểm tra tình trạng cơ thể mình. Sau khi chắc chắn không còn bất kỳ tác động nào từ thuốc ức chế, cậu kinh ngạc phát hiện tinh thần lực của bản thân – vốn chỉ ở cấp C thấp kém – giờ đây lại dao động sống động chẳng khác gì thời mạt thế khi cậu còn ở cấp S.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nghiên cứu chuyện đó.
Hạ Dữu ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ y sư đứng cạnh giường:
“Xin hỏi, đây là đâu?”
“Nơi này là phòng y tế thuộc phủ Nguyên soái.” Nữ y sư nhìn thiếu niên trước mặt — ngũ quan còn non trẻ nhưng đường nét lại tinh xảo đến mức khiến người ta không khỏi chú ý — giọng nói theo bản năng cũng dịu đi vài phần. “Ngài được vệ sĩ thân cận của Nguyên soái đưa tới.”
Nguyên soái...
Cậu siết chặt góc chăn trong tay, ký ức trước khi ngất lịm hiện lên rõ ràng — hình ảnh người đàn ông mang khí thế áp đảo ấy như vẫn còn ở ngay trước mắt.
Ở kiếp trước, đối với cậu mà nói, nguyên soái của Đế quốc là một tồn tại hoàn toàn ngoài tầm với. Một người mang tinh thần lực cấp SS, còn cậu chỉ là một dị năng giả hệ chữa trị cấp C thấp kém — khoảng cách ấy lớn đến mức gần như không thể giao nhau.
Nhưng cậu lại nhớ rõ một chuyện.
Vị chiến sĩ duy nhất mang tinh thần lực cấp SS của Đế quốc, anh hùng của dân tộc, là người được nhân dân kính yêu suốt cả một thế kỷ qua — Nguyên soái Lục Ứng Hoài — chỉ còn chưa tới một năm tuổi thọ.
Ở kiếp trước, sau khi cậu — một thiếu gia ngu muội vì tình — rời khỏi đế đô, lúc đầu còn được vuốt ve dỗ dành, cho đến khi tất cả bằng chứng thân phận bị cướp đoạt, mọi thứ mới đổ vỡ. Khi ấy, cậu mới bừng tỉnh và quyết định điều khiển phi hành khí trở về Hạ gia.
Nhưng phi hành khí đã bị người khác động tay động chân, trực tiếp lao vào vành đai thiên thạch — nơi mà cơ hội sống sót gần như bằng không.
Ngay khoảnh khắc ý thức sắp tắt lịm, cậu nghe thấy bản tin cuối cùng truyền ra từ hệ thống của phi hành khí: "Nguyên soái Lục Ứng Hoài hy sinh trong khi thi hành nhiệm vụ."
Cả hai chưa từng gặp nhau — lại cùng chết trong một mùa đông.
“Phó quan có căn dặn tôi nhắn lại với ngài rằng, những chuyện xảy ra trong buổi yến tiệc, anh ấy đã xử lý ổn thỏa theo chỉ thị của Nguyên soái, ngài không cần phải lo lắng thêm.”
Nữ y sư dường như vẫn chưa thể quên được vết thương dữ dội trên người thiếu niên khi vừa mới được đưa tới. Gương mặt cô lộ rõ vẻ xót xa, khẽ nói:
“Ngài ra tay với bản thân như vậy... có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”
Kết thúc rồi sao...?
Sắc mặt Hạ Dữu thoáng thay đổi. Cậu lập tức giơ tay lên, bật quang não cá nhân. Một luồng sáng xanh bật ra, mở rộng thành giao diện ảo ngay trước mặt.
Cậu nhanh chóng mở đường dẫn vào Tinh Võng — mạng tinh tế của Đế quốc — rồi tìm kiếm những tin tức mới nhất. Trong giây lát, hàng loạt thông tin và tin đồn tiêu cực về Hạ Thanh cùng Phàn Dữ Kiều hiện lên, phủ kín cả màn hình.
Hạ Dữu bất giác ngẩn người.
【Hạ Thanh không phải trước giờ luôn giữ hình tượng ngoan ngoãn, dịu dàng sao? Sao lại có thể lăn giường với loại hoa hoa công tử như Phàn Dữ Kiều chứ?】
【Phàn Dữ Kiều đúng là kiểu công tử ăn chơi thật, nhưng người ta cũng là con trai út của Tham nghị trưởng, sau khi đại thiếu Phàn gia mất tích, hắn trở thành người thừa kế duy nhất mà.】
【Nói mới nhớ, hình như Hạ gia với Phàn gia từng có hôn ước phải không? Hồi hai năm trước còn tuyên bố rùm beng lên ấy.】
【Có chứ. Nhưng là giữa Phàn gia và đại thiếu gia nhà họ Hạ kia — người có tinh thần lực hệ Chữa trị hiếm hoi. Tuy tính tình hơi khó chịu, nhưng nhan sắc thì không phải bàn. Vậy chẳng phải Hạ Thanh đang đào góc tường của anh trai mình à?】
【Đừng bao giờ tin mấy cái nhân thiết (persona) trong giới giải trí. Ai mà biết được cái vẻ ngoài yếu ớt ngoan ngoãn đó thật ra là kiểu chơi bời thế nào.】
【Đừng quên, Hạ phu nhân hiện tại chẳng phải cũng là “tiểu tam” trèo lên sao? Hạ Thanh xem như học được bài vở từ mẹ rồi đó.】
【Có ai còn nhớ đến đại thiếu gia nhà họ Hạ không? Cái người ấy… ghê tởm đến mức chết cũng đáng!】
【Tôi không quan tâm mấy chuyện yêu đương mèo mả gà đồng này, nhưng hai người đó muốn làm loạn thì tìm chỗ khác mà làm. Tại sao lại phải ngay trong buổi yến tiệc xem mắt do Nguyên soái chủ trì? Biết bao nhiêu năm rồi Nguyên soái mới chịu đồng ý cho thử xứng đôi tinh thần lực, nếu mà thất bại thì sau này tôi nhất định vĩnh viễn “tẩy chay” hai đứa đó!】