“Ca ơi, tay anh bị thương rồi kìa!”
“Lấy hộp y tế tới mau!”
Giọng nói nhẹ nhàng đầy lo lắng vang bên tai cậu, nhưng thay vì khiến trái tim thấy dễ chịu, âm thanh đó lại khiến Hạ Dữu như bị bóp nghẹt, bất chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang siết chặt ly pha lê vỡ vụn, máu đỏ tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay, thấm đẫm làn da trắng nõn.
Đây đúng là tay của cậu. Nhưng lại thon dài, mảnh khảnh, trắng trẻo đến mức không có lấy một vết chai hay sẹo nào—loại bàn tay chỉ biết chơi đàn, vẽ tranh, thuộc về kiểu công tử sống trong nhung lụa, không vướng bụi trần.
Đau thật.
Ý thức mơ hồ của Hạ Dữu cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Ca à, nghe nói hôm nay nhị công tử nhà Tham Nghị trưởng cũng đến. Hai người vốn có hôn ước từ nhỏ, em biết anh không thoải mái trong lòng, nhưng hôm nay là tiệc xem mắt do Nguyên soái tổ chức mà, dù gì thì cũng phải giữ thể diện một chút chứ.”
Thiếu niên trước mặt dịu dàng khuyên nhủ, lời lẽ mềm mỏng, từng câu từng chữ như đang vì người anh mà suy nghĩ.
Hôn ước. Nguyên soái. Tiệc xem mắt.
Càng nghe, Hạ Dữu càng cảm thấy quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả.
“Chờ lát nữa nếu ba nhìn thấy, chắc chắn lại mắng anh mất. Hay là… anh lên lầu làm liệu trình chữa trị một chút đi?”
Thiếu niên ôm lấy tay đang chảy máu của cậu, vẻ mặt không hề che giấu sự “đau lòng”, thậm chí còn có phần cố tình thể hiện ra ngoài.
“Nếu anh cần gì…” Hạ Thanh ngập ngừng một chút, “Chỉ cần anh muốn, A Thanh nhất định sẽ giúp hết sức!”
Hạ Dữu: “…”
Cậu bối rối trong giây lát, ngược lại siết chặt cổ tay của thiếu niên, các ngón tay từ từ dùng lực.
Chẳng lẽ… cậu lại một lần nữa trở về bước ngoặt vận mệnh của đời đầu tiên?
Đúng vậy, Hạ Dữu không chỉ sống một đời.
Ở đời đầu tiên, cậu là trưởng tử của Công tước Hạ, là dị năng giả hệ Chữa Lành hiếm có trong đế quốc, nhưng lại bị mẹ kế và tình nhân của bà ta dẫn dụ, nuôi thành một đứa trẻ ngu ngốc si tình, cuối cùng bị người em trai cùng cha khác mẹ mà mình yêu thương từ nhỏ lợi dụng, từng bước rơi vào cảnh thân bại danh liệt, chết không toàn thây.
Ở đời thứ hai, cậu mang theo dị năng Chữa Lành, trọng sinh ngược về một nghìn năm trước, đúng vào thời kỳ đại nạn của tinh cầu Lam. Trải qua nhiều năm lăn lộn nơi mạt thế, cậu từ một thiếu niên si tình ngu ngốc đã lột xác thành một thiên sứ mặt người, tâm can thép, ra tay quyết đoán, đủ bản lĩnh để sống sót giữa thế giới tàn khốc.
Còn thiếu niên đang đứng trước mặt cậu giờ này, chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ kia—người đã lớn lên cùng cậu, ngoài mặt luôn cung kính, thân thiết, nhưng cuối cùng lại là kẻ dồn cậu đến đường cùng, khiến cậu mất hết danh dự, chết thê thảm.
Hạ Dữu cụp mắt. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo không còn sự ngông nghênh, bướng bỉnh ngày thường, thay vào đó là vẻ dịu dàng, nhu hòa—cũng vì thế lại càng thêm quyến rũ.
Hạ Thanh hơi sững người.
Phản ứng kỳ lạ của Hạ Dữu khiến hắn không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ cậu đã sớm biết điều gì?
“Ca, lúc nãy anh sao vậy? Sao lại…” Hạ Thanh liếc xuống mặt sàn nơi ly pha lê vỡ nát dính máu đỏ, dừng lại một nhịp rồi thử lên tiếng: “Sao anh lại bóp nát cả ly rượu thế?”
Ly rượu ấy chính là lúc Hạ Dữu vừa trọng sinh trở về, vì bất giác cảm thấy xa lạ, nên theo phản xạ đã siết chặt rồi bóp nát.