Tuy cậu không rõ sau khi mình rời khỏi căn phòng đó, Phàn Dữ Kiều đã vào trong với lý do gì, nhưng nhìn theo chiều hướng dư luận hiện giờ, chỉ e dấu máu cùng những vết tích còn sót lại trong phòng của cậu đều đã bị người của phủ Nguyên soái xử lý sạch sẽ.
Tương tự, chuyện cậu bị người ta gài bẫy trong phủ Nguyên soái, với tư cách là chủ nhân nơi này, Lục Nguyên soái chắc hẳn đã sớm cho điều tra rõ ràng.
“...Tôi có thể gặp Nguyên soái một lần không?”
Hạ Dữu ngẩng đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt còn nét non nớt của cậu, vô thức toát ra một vẻ ngoan ngoãn khiến người nhìn không khỏi rung động.
Nữ y liệu sư khẽ động lòng, phải cố kiềm chế ham muốn đưa tay ra xoa đầu cậu, tự nhắc bản thân rằng đây là vị chữa lành sư quý giá tương lai. Cô ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng:
“Nguyên soái bận việc công, đã rời phủ rồi.”
“Có điều, Nguyên soái có để lại lời nhắn cho phó quan truyền đạt: chuyện lần này là do phủ Nguyên soái giám sát sơ suất, phủ đã xử lý đối tượng gây rối để răn đe. Cũng xem như một lời xin lỗi, ngài có thể yên tâm dưỡng bệnh tại đây. Đương nhiên, nếu muốn, ngài cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Cô cũng đã thấy những tin tức trên mạng. Hạ gia giờ e là đang loạn như ong vỡ tổ, mà thiếu niên trước mặt thân thể còn chưa hồi phục hẳn, nếu quay về lúc này, e rằng chỉ thêm mệt mỏi.
Hạ Dữu khựng lại. Cậu không ngờ chỉ mới gặp Nguyên soái một lần mà đối phương đã sắp xếp mọi chuyện chu toàn đến vậy, thậm chí còn viện cớ vô cùng hoàn hảo để giải vây cho cậu.
Mà hiện tại, cậu thật sự không còn nơi nào để đi.
Người ngoài có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hạ Thanh thì không thể không rõ.
Tuy rằng hành vi của Hạ Thanh đã khiến người ta ngộ nhận mối quan hệ giữa cậu và Phàn Dữ Kiều, nhưng xét đến thể diện giữa Hạ gia và Phàn gia tại Đế Đô, Phàn gia cuối cùng cũng đành phải miễn cưỡng chấp nhận chuyện từng đính hôn là với Hạ Thanh.
Tuy nhiên, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Phàn gia bất mãn với Hạ Thanh. Có thể vì mất đi một người sở hữu tinh thần lực hệ Chữa trị mà họ sẽ ghi hận. Cuộc sống sau khi gả vào Phàn gia của Hạ Thanh, chắc chắn sẽ thê thảm tột độ.
—— điều này hoàn toàn khác với kịch bản ban đầu mà Hạ Thanh từng vạch ra: Hạ Dữu thân bại danh liệt, Phàn gia vì muốn giữ thể diện mới chủ động cầu thân.
Vừa mới trọng sinh trở lại, còn bị hạ dược, tinh thần lực của Hạ Dữu đang trong trạng thái cực kỳ yếu ớt.
Mà được ở lại phủ Nguyên soái để dưỡng thương, đối với cậu lúc này, vừa an toàn lại vừa thanh tịnh — là nơi thích hợp nhất.
Sau khi tỉnh lại, cậu cũng không tiện tiếp tục nằm lại phòng y tế nữa. Hạ Dữu xuống giường, chỉnh trang bản thân, chuẩn bị rời khỏi cùng thị nữ thì bị nữ y liệu sư — người cứ như đang do dự điều gì đó — gọi giật lại.
Cậu quay đầu nhìn cô.
Nữ y liệu sư giơ tay che miệng, do dự vài giây, cuối cùng vẫn đưa tay chỉ về phía đầu giường, hạ giọng nói:
“Lúc ngài được đưa đến đây, trong tay ngài nắm rất chặt một vật. Sau này vì phải gây mê nên tay mới buông ra. Tôi liền giúp ngài cất dưới gối.”