Áp lực tinh thần dày đặc và mạnh mẽ đổ ập xuống như một lời cảnh cáo, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập lý trí của Hạ Dữu.
Cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể nhẹ bẫng như chiếc lông vũ rơi xuống từ cửa sổ, trước mắt trắng xoá, bên tai cũng rơi vào tĩnh lặng.
Ý thức mơ hồ, trong khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống, Hạ Dữu khẽ nghiêng đầu, lờ mờ nhìn thấy một mảng đen đậm sâu thẳm, ánh lên tia lạnh lẽo kim loại.
Ngay sau đó, một luồng tinh thần lực bỗng nâng cậu lên, nhẹ nhàng và vững vàng, rồi đưa vào lòng một người đàn ông lạnh lùng nhưng mạnh mẽ.
Hạ Dữu vẫn gắt gao ôm lấy đùi đầy máu, cố tình xé mạnh vết thương ra thêm, tận dụng đau đớn để níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một đôi con ngươi tím sẫm đầy uy nghi.
Mái tóc đen nhánh, ánh mắt sắc như dao, đường nét khuôn mặt tuấn tú đến hoàn hảo, toàn thân mang theo khí chất lãnh khốc của kẻ đã đứng ở vị trí cao quá lâu – lạnh lùng, nguy hiểm, và đầy áp lực.
Trên người hắn là bộ quân phục lạnh lẽo đầy sát khí, sau lưng là các sĩ quan đang theo sát từng bước, hiển nhiên, thân phận của người đàn ông này không thể tầm thường.
Hạ Dữu đưa tay lên, gắt gao nắm lấy ngón tay người kia, thở dốc từng hơi, chỉ kịp thốt ra một câu yếu ớt:
“…Cứu tôi…”
Câu nói vừa dứt, chút sức lực cuối cùng cũng tan biến, cơn ngạt thở như thủy triều kéo tới, cuốn cậu rơi vào bóng tối hoàn toàn.
——
“Nguyên soái?” Một sĩ quan bước lên, khẽ hỏi.
Người đàn ông cụp mắt, ánh nhìn rơi vào thiếu niên trong lòng – người rõ ràng là một vị khách đến dự tiệc – rồi lập tức cảm nhận được dao động tinh thần lực đặc trưng của dị năng hệ Chữa Lành trên người cậu.
Hắn khẽ phất tay.
Vài binh sĩ bước nhanh đến, động tác nhẹ nhàng muốn bế Hạ Dữu đi. Nhưng bàn tay cậu vẫn siết chặt lấy ngón tay hắn, máu từ lòng bàn tay thấm ướt đôi găng da đen, để lại dấu máu rõ ràng.
Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng, ánh mắt vốn luôn bình thản và lạnh nhạt lại thoáng hiện chút kinh ngạc.
Từ sau khi tinh thần lực của hắn đột phá lên cấp SS, cơn đau liên miên trong đầu và tứ chi gần như chưa bao giờ ngừng. Thế nhưng khi thiếu niên kia chạm vào hắn, trong thoáng chốc ấy, hắn như được ngâm mình trong dòng nước ấm áp – yên bình đến mức gần như không thực.
Là ảo giác sao?
Hay là…
“Nguyên soái… chuyện này…” Một sĩ quan phía sau tỏ ra lúng túng.
Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi bất ngờ tháo găng tay, để mặc thiếu niên nắm lấy lòng bàn tay trần của mình.
Sĩ quan kia khựng lại, không dám chậm trễ thêm, lập tức ôm thiếu niên rời đi, vội vã đưa thẳng đến phòng y tế trong phủ Nguyên soái.
Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt nhẹ, nhiệt độ ấm áp từ vết máu còn sót lại của thiếu niên dần tan biến. Viên tinh thạch năng lượng màu đỏ khảm nơi cổ hắn bắt đầu nhấp nháy dữ dội, ánh lên tia sáng đỏ gay gắt, báo hiệu tinh thần lực đang dao động dữ dội.
“Nguyên soái!” – vị phó quan đứng cạnh thấy cảnh ấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, như gặp đại địch. Hắn nhớ rất rõ tình trạng tinh thần lực của cấp trên lúc này đang ở ngưỡng hỗn loạn nghiêm trọng nhất.
“Không sao.” – Người đàn ông thản nhiên đáp, nhận lấy khăn tay từ cấp dưới, cụp mắt lau sạch vết máu còn dính trên ngón tay, giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt – “Đi điều tra.”
Dù là dị năng giả hệ Chữa Lành cấp thấp nhất, trong Đế quốc cũng được xem như báu vật hiếm có. Vậy mà hiện tại, người ấy lại rơi xuống từ độ cao lớn, toàn thân đầy máu, xuất hiện ngay tại phủ Nguyên soái.
Phó quan lập tức siết chặt biểu cảm, nghiêm giọng nhận lệnh: “Rõ!”