Chỉ vì Hạ Dữu là hệ Chữa Lành, dù chỉ là cấp C thấp kém nhất, mà người Phàn Dữ Kiều thực lòng yêu thương—rõ ràng là hắn—lại bị gạt qua một bên. Rõ ràng hắn giỏi giang hơn Hạ Dữu – kẻ yếu đuối được nuông chiều từ nhỏ – vậy mà đối tượng hôn ước được Phàn gia xác nhận từ đầu đến cuối vẫn là Hạ Dữu.

Ngay lúc đó, Hạ Dữu đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, bước chân loạng choạng lảo đảo về phía trước.

Cảm giác này...

"Anh! Anh uống bao nhiêu rượu thế? Để em đưa anh lên lầu nghỉ một lát nhé?"

Trong cơn mơ màng dần chiếm lấy ý thức, cậu nghe thấy giọng Hạ Thanh vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại xen lẫn niềm vui sướng và kích động không cách nào che giấu.

Đúng rồi...

Kiếp trước, cậu từng bị bỏ thuốc trong bữa tiệc xem mắt. Dù nhờ chống cự và kêu cứu mà không bị xâm hại, danh tiếng cũng hoàn toàn bị hủy hoại. Cuối cùng, dưới danh nghĩa "khuyên nhủ", Hạ Thanh thừa lúc hỗn loạn lừa cậu bỏ trốn khỏi phủ Công tước, khiến dư luận đồn ầm lên rằng cậu tư thông với người ngoài, dẫn đến kết cục chết không toàn thây. Một cái chết nhục nhã.

Nếu được sống lại, có thể là ở bất kỳ thời điểm nào cũng được… nhưng tại sao lại đúng vào lúc cậu vừa uống ly rượu bị hạ thuốc kia?!

Luồng nhiệt kỳ lạ xa lạ đang tràn khắp cơ thể, ngực Hạ Dữu phập phồng dữ dội, bước chân ngày một yếu ớt, không còn vững vàng.

Cậu cố gắng giữ nhịp thở ổn định, vận dụng năng lực Chữa Lành trong cơ thể, hết mức ngăn cản tác dụng của thuốc.

Hạ Thanh rõ ràng đã tính đến khả năng tự chữa của người mang dị năng hệ Chữa Lành, nên liều lượng thuốc lần này rất mạnh. Ở kiếp trước, sau khi dược tính phát tác, tinh thần lực của cậu gần như bị phá hủy một nửa.

Hạ Dữu âm thầm hít sâu, ép bản thân giữ nhịp tim ổn định, cố gắng làm chậm quá trình thuốc phát tác trong máu.

Điều hòa nhịp thở, thả lỏng cơ thể, cậu cảm nhận được mình bị Hạ Thanh đỡ lên giường. Đúng lúc Hạ Thanh định rút tay rời đi, Hạ Dữu vốn đang suy yếu đột nhiên giơ tay lên, mạnh mẽ bóp chặt cổ hắn, dùng hết sức xoay người áp chế.

Thân thể Hạ Thanh đổ ập xuống giường, đè lên người Hạ Dữu.

Cậu vùng người ngồi dậy, đẩy Hạ Thanh xuống khỏi giường, đồng thời móc từ trong túi ra một mảnh pha lê vỡ được giấu đi từ trước. Ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng tàn nhẫn.

Mảnh pha lê bén ngót lạnh buốt, Hạ Dữu dứt khoát rạch một đường sâu hoắm trên đùi, máu tươi trào ra ướt đẫm.

Cơn đau dữ dội khiến đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Cậu gắng sức đè chặt miệng vết thương, chịu đựng cơn run rẩy vì đau, sắc mặt trắng bệch.

Không còn sức để kéo theo Hạ Thanh đang ngất, Hạ Dữu chỉ có thể kéo tấm chăn phủ kín người hắn, để lộ vài lọn tóc bên ngoài.

Cậu và Hạ Thanh đều mang mái tóc vàng kim đặc trưng của dòng dõi Hạ gia. Như vậy, nếu người Hạ Thanh an bài bước vào phòng, chắc chắn sẽ nhận nhầm người nằm trên giường là cậu.

Sau khi hoàn tất, tầm nhìn của Hạ Dữu bắt đầu mờ dần, cậu loạng choạng tiến về phía cửa sổ.

Hạ Thanh và Phàn Dữ Kiều có thông đồng đi nữa, thì tay bọn chúng cũng không thể vươn tới phủ Nguyên soái.

Chỉ cần trốn thoát khỏi căn phòng này… cậu sẽ có cơ hội rửa sạch mọi tội danh bị vu oan.

Đứng bên cửa sổ, ngón tay Hạ Dữu siết chặt bệ cửa sổ.

Lầu năm, độ cao không quá lớn. Nếu là khi còn ở mạt thế, Hạ Dữu chắc chắn sẽ không chút do dự mà nhảy xuống.

Nhưng hiện tại, cậu chỉ là một thiếu gia được nuông chiều, thân thể yếu ớt, hơn nữa còn trúng thuốc kích thích liều cao.

Trước mắt Hạ Dữu hoàn toàn mờ mịt, sắc màu xung quanh biến thành từng mảng nhòe nhoẹt quái dị, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chống đỡ, chưa ngất đi.

Máu từ đùi cậu nhỏ giọt xuống theo từng khớp xương.

Cạch – một tiếng vang nhỏ, máu nhỏ từ trên cao rơi xuống đôi găng tay da đen tuyền, loang thành một đóa hoa đỏ, rồi nhỏ tiếp xuống tay vịn của chiếc xe lăn bên dưới.

“Ai đó?!”

“Trên kia!”

Mấy chục tiếng quát đồng loạt vang lên, cùng một luồng áp lực khủng khiếp từ tinh thần lực quét thẳng về phía Hạ Dữu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play