Lâm An Na mang giày cao gót như đạp gió mà đến, vừa trông thấy người đàn ông ngồi ở bàn liền sáng rỡ cả mắt. Cô ta vội vã chỉnh lại tóc tai, rồi làm ra vẻ e thẹn ngồi xuống đối diện.

"Xin lỗi nha, em đến trễ rồi."

Giọng nói mềm như kẹo, hoàn toàn chẳng giống vẻ hùng hổ lúc nãy.

Bùi Thời Án lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nhấc cổ tay xem đồng hồ: "Cô đã trễ nửa tiếng rồi."

Giọng nói trầm thấp từ tính mà lạnh băng khiến Lâm An Na nhất thời hoảng hốt, vội vã giải thích: "Em không cố ý đâu, biết là hôm nay gia đình sắp xếp gặp mặt với anh, em đã cố tình đi làm tóc mà, ai ngờ lại bị kẹt xe... Nhưng mà, nếu anh vẫn chịu chờ em, có phải chứng tỏ anh cũng có cảm tình với em đúng không?"

Tim Lâm An Na đập thình thịch, cô ta xoắn tay lại, trong lòng đầy mong đợi.

"Cô Lâm, cô hiểu lầm rồi. Tôi chịu ngồi đây là vì mối quan hệ thân quen giữa hai nhà. Nhưng tôi cũng phải nói rõ, tôi không có kế hoạch kết hôn, càng không có hứng thú với cô. Sau này đừng gặp lại thì tốt hơn."

Bùi Thời Án dứt lời lạnh tanh, hoàn toàn không bận tâm đến dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Lâm An Na, định đứng dậy rời đi.

Bất chợt, một cốc nước lạnh tạt thẳng vào người Lâm An Na.

Nước đổ từ đầu xuống, mái tóc mới làm dính sát vào mặt, vô cùng thảm hại.

Bùi Thời Án cũng bị vạ lây, vài giọt nước vương trên khuôn mặt anh. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về phía người vừa ra tay – Kiều Thù – lúc này đang cầm ly, cười rạng rỡ.

"A a a! Là ai! Ai làm vậy! Tôi phải giết người!" – Lâm An Na hét ầm lên.

"Ui da, lỡ tay lỡ tay. Không cẩn thận trượt tay thôi mà. Ai bảo cô ngồi chỗ nổi bật quá làm gì." – Kiều Thù cười to, cố tình khiêu khích. Cô là kiểu người có thù báo liền tại chỗ.

Lâm An Na trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Thù, vừa hận hành động của cô, vừa ghen với nhan sắc ấy. Nếu không phải còn có Bùi Thời Án ở đây, cô ta đã nhào tới xé xác rồi.

Cô ta cố rặn ra một nụ cười, mắt rưng rưng nhìn về phía anh: "Anh Thời Án, em không quen cô ta, không biết vì sao cô ta lại nhằm vào em..."

Mùi trà xanh nồng nặc quá rồi.

Kiều Thù chẳng nể mặt, cầm kính râm vỡ trong tay, nói: "Gì cơ? Khi nãy cô tông vào tôi khí thế đâu rồi? Còn giả bộ ngược lại, một câu xin lỗi cũng không có?"

Ra là cô ta!

Lâm An Na chợt nhớ ra, nghiến răng chối: "Tôi đâu có đụng vào cô, rõ ràng là cô đụng vào tôi! Tôi việc gì phải xin lỗi?"

"Ai đụng ai thì cứ xem lại camera giám sát là rõ."

Kiều Thù chỉ lên trần nhà, nơi có gắn một chiếc camera nhỏ.

Lâm An Na tức đến giậm chân, liếc thấy có người bắt đầu rút điện thoại quay phim. Cô ta cắn răng nói: "Tôi nói không có là không có! Đừng có mà không biết điều!"

Bùi Thời Án khẽ lau giọt nước trên mặt, hờ hững nói: "Tôi không ngờ, tiểu thư nhà họ Lâm lại tuỳ tiện vô lý đến vậy."

"Anh Thời Án!" – Lâm An Na mở to mắt, không tin nổi, vội vàng nói: "Anh phải tin em..."

"Nói thật, chuyện va chạm vừa rồi tôi đều thấy rõ. Cô không cần phủ nhận nữa. Với lại, giữa chúng ta cũng chẳng thân thiết gì, đừng gọi tôi như thế, cứ giữ phép lịch sự là được."

Thái độ Bùi Thời Án vẫn lạnh lùng như cũ, cự tuyệt không chút khách khí.

Lâm An Na mặt hết trắng lại xanh, tức giận liếc lên liếc xuống Kiều Thù, hừ một tiếng: "Thì sao chứ? Cô là cái thứ gì mà dám đòi tôi xin lỗi? Vào nổi cái chỗ này đã là kỳ tích rồi. Loại hạ đẳng như cô, nằm mơ đi!"

Kiều Thù nhún vai, thản nhiên đáp: "Tôi biết kiểu người như cô sẽ không bao giờ chịu xin lỗi, nên ly nước này coi như tôi đáp lễ rồi. Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận, không thì không chỉ là nước đâu."

Cô cũng chẳng muốn đôi co thêm làm gì. Ly nước đó là trả đủ rồi.

Thấy Bùi Thời Án không hề đứng về phía mình, lại bị bẽ mặt trước bao người, Lâm An Na tức tối để lại một câu: "Hay lắm! Tôi nhớ mặt cô rồi! Liệu hồn đừng để tôi gặp lại lần nữa!"

Nói xong, cô ta giận dữ bỏ đi.

Kiều Thù cũng chuẩn bị rời đi tìm chị Mai, nhưng vừa quay người đã bị Bùi Thời Án nắm lấy cổ tay. Cô chớp mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

Bùi Thời Án nhìn cô, giọng trầm ổn: "Tôi đâu có va trúng cô, mà lại bị vạ lây. Cô định bồi thường kiểu gì đây?"

Kiều Thù rất biết thời biết thế, lập tức đổi giọng: "Nước có văng trúng anh à? Vậy thì… xin lỗi nha?"

"Tôi nói là bồi thường."

"Bồi thường? Ý anh là... đòi tiền hả?"

Kiều Thù phản ứng y như mèo bị giẫm đuôi: "Tôi không có tiền!"

"Vậy thì nợ trước."

Tâm trạng Bùi Thời Án lúc này nhìn rõ là đang tốt lên, anh rút điện thoại ra: "Cho tôi số điện thoại của em."

Kiều Thù nhìn anh không tin nổi: "Chỉ vài giọt nước thôi mà anh làm quá vậy luôn? Đòi cả tiền bồi thường? Mặt anh là vàng ròng hả?"

Nhìn thì nghiêm túc đạo mạo, ai ngờ lại là kiểu... thiếu tiền đến thế?

Bùi Thời Án khẽ nhướng mày: "Không còn cách nào, tôi sống nhờ gương mặt mà."

Sống nhờ gương mặt?

Kiều Thù lập tức hiểu ra, nhìn anh từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: Không ngờ nha không ngờ nha, đây là loại đàn ông mình có thể bao nè!

"Được rồi!"

Cùng là phận nghèo như nhau cả thôi, cô đọc cho anh một dãy số, rồi vỗ vai anh một cái, giọng điệu sâu xa: "Chờ tôi có tiền rồi tôi sẽ chuyển cho anh. Nhất định chuyển nhiều một chút để anh sống cho thoải mái."

Ánh mắt cuối cùng khi rời đi của cô khiến Bùi Thời Án hơi nhíu mày. Anh bắt đầu nghi ngờ lời của Lục Nam Diệp từng nói: "Cậu hoàn toàn có thể sống nhờ mặt."

Reng reng reng!

Đúng lúc đó, điện thoại anh vang lên. Anh bắt máy, nghe đầu dây bên kia nói gì đó, giọng liền trầm xuống: "Được, tôi qua ngay."

Vụ ồn ào trong nhà hàng, cộng thêm việc mất kính che mặt, khiến chị Mai phải lập tức kéo Kiều Thù rời khỏi đó.

Trên đường đưa cô về căn hộ, chị Mai vừa lái vừa lải nhải, bảo là đừng có gây rắc rối, vốn đã không có tài nguyên gì rồi, còn đi đắc tội với tiểu thư nhà họ Lâm, tóc chị sắp bạc hết vì lo cho em.

"Người không động ta, ta không động người. Nhưng người mà động ta, thì đừng trách ta động người. Chị Mai, yên tâm, em không để người khác bắt nạt đâu."

Kiều Thù chỉ đáp lại một câu như vậy khi xuống xe, để lại chị Mai tức nghẹn ngồi tại chỗ.

Về đến nhà, cô tắm rửa sạch sẽ một trận cho đã.

Sau đó mới nhớ ra mình còn điện thoại chưa kiểm tra. Mở lên thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, một lời mời kết bạn trên WeChat. Cô vừa định nhấn vào xem thì điện thoại đổ chuông.

Cô chậm rãi bắt máy: "A lô…"

"Chào cô, tôi là quản lý bộ phận vận hành của công ty game Thịnh Hành, họ Từ. Cho hỏi, có phải chính cô đã phát hiện lỗi hệ thống trong game của chúng tôi không? Tôi thấy cô có để lại số, nên gọi thử mấy lần rồi."

Một giọng nam ấm áp vang lên bên tai.

Kiều Thù khẽ cười, vừa dùng khăn lau tóc vừa bật loa ngoài: “Đúng vậy, là tôi. Game các anh thiết kế rất tốt, hầu như không có lỗi rõ ràng nào cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play