Đầu dây bên kia chẳng có phản hồi gì, chỉ nghe được tiếng thở đều đều.

Mai Hân Nghiên nghiến răng ken két:
“Kiều Thù, rốt cuộc em đang ở đâu?! Chị muốn gặp em – ngay lập tức, ngay bây giờ luôn!!”

Nửa tiếng sau – tại một nhà hàng cao cấp ở thành phố A.

Kiều Thù thong thả bước vào, ngồi xuống đối diện Mai Hân Nghiên.

Một chiếc áo thun đơn giản, quần jean bạc màu cũng không che được vóc dáng đầy đặn và quyến rũ của cô.
Gương mặt mộc trắng mịn, ánh lên lớp bóng mờ như gốm sứ, ngũ quan nổi bật, sắc sảo đến mức gây áp lực. Đôi mắt mèo long lanh ánh nước, tóc đen dài xõa nhẹ bên vai – đẹp đến nghẹt thở.

Người trong nhà hàng dần quay đầu nhìn họ, bàn tán rì rầm:

“Đó là Kiều Thù sao?”
“Từ lúc nào cô ta trở nên đẹp như vậy?”

Mai Hân Nghiên sực tỉnh, cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện chí quanh đó, liền vội vàng lấy kính râm ra đeo cho Kiều Thù, vừa đeo vừa trách:
“Em điên à? Nơi công cộng thế này mà thản nhiên lộ mặt? Không sợ bị chụp hình à?”

Kiều Thù đẩy nhẹ sống mũi kính, giọng dửng dưng:
“Chứ sao? Không lẽ cởi truồng hả?”

Mai Hân Nghiên tức nghẹn:
“Nhìn lại bộ đồ em mặc xem! So với Kiều Minh Nguyệt, đúng là cách biệt trời vực. Em bị cái show hẹn hò kích động tới bị ngu rồi đúng không?”

Cô vốn định nói luôn cả chuyện Giang Duẫn Hạo bị cướp đi, nhưng sợ kích thích đến tổ tông ở trước mặt, đành thôi.

“Em bình thường.”

“Vậy là sao?”

“Hết tiền.”

Hai chữ dứt khoát, ngắn gọn.

Mai Hân Nghiên ngớ người:
“Vậy còn đống hàng hiệu của em? Tiền tiết kiệm? Căn hộ giữa trung tâm thành phố? Mới vài ngày mà rớt thảm vậy hả? Đừng nói là... lời đồn gần đây là thật nha?”

“Lời đồn gì?”

“Ờm… cái show hẹn hò đó phát sóng rồi. Hồi trước ai cũng tưởng em và Giang Duẫn Hạo sẽ cùng tham gia, giờ lại đổi thành Kiều Minh Nguyệt. Giới truyền thông đang đồn ầm là em từng bám theo Duẫn Hạo, cố tạo couple để kiếm fame. Còn Minh Nguyệt mới là bạn gái chính thức.”

Mai Hân Nghiên vừa nói vừa quan sát sắc mặt Kiều Thù. Tin đồn trong giới showbiz thì đầy rẫy, nhưng vẫn cần xác định để có chiến lược đối phó.

Kiều Thù bật cười, môi cong lên đầy khinh miệt:
“Cái tin đồn đó nghe phát ói. Em mà thích cái tên ngu đó? Trước kia là mù mắt, giờ có đem dâng tới tận tay cũng không cần. Chị Mai, gu em không thấp đến vậy đâu. Nếu có tìm bạn trai…”

Ánh mắt cô lia sang góc đối diện trong nhà hàng, tiện tay chỉ:
“...cũng phải kiểu như người kia.”

Mai Hân Nghiên nhìn theo, lập tức choáng.

Người đàn ông ấy sở hữu đường nét mặt góc cạnh như điêu khắc, sống mũi cao, môi mỏng, bộ vest sẫm màu chỉnh tề từng nút áo, toát lên khí chất lạnh lùng cấm dục, kiểu người khiến người ta vừa nhìn đã không dám lại gần.

“Ôi trời... người thế này mà vào showbiz thì bùng nổ liền tay!”

Ánh mắt Mai Hân Nghiên sáng rực. Theo phản xạ nghề nghiệp, suýt chút nữa định bước qua xin thông tin liên lạc, nhưng lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như chim ưng của người đàn ông kia. Cô lạnh sống lưng, vội vàng thu mắt lại, ngồi nghiêm chỉnh như chưa từng nhìn gì.

Còn Kiều Thù thì thản nhiên, không sợ ai, ngồi nhấp cà phê nhàn nhã, còn dám nhìn thêm mấy lần.

“Quay lại chuyện chính nè. Show hẹn hò thì tiêu rồi, chị có tìm được mấy kịch bản phim. Dù là vai phụ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt mà.”

Mai Hân Nghiên cố thuyết phục.

Kiều Thù không thèm nhìn đến xấp kịch bản mỏng dính trên bàn, chỉ hờ hững hỏi:
“Ngoài ‘Duyên Đến Là Em’, gần đây có show nào hot, đủ sức đè bẹp show hẹn hò không?”

Mai Hân Nghiên nhíu mày nghĩ một lúc, rồi như sực nhớ điều gì, vỗ đùi cái đét:

“Có chứ! Em có nghe tới công ty giải trí Thiên Hằng không?”

“Công ty con của Long Đằng à?”

“Đúng rồi đó! Họ hợp tác với công ty game Thịnh Hành, làm một chương trình sinh tồn mô phỏng thực tế ảo toàn thân đầu tiên – tên là ‘Sinh Tồn Kinh Hoàng: Kết quả cuối cùng’. Fan game đang bùng nổ! Đã có ảnh đế, tiểu hoa, idol xác nhận tham gia. Độ hot... khỏi bàn luôn!”

Mai Hân Nghiên chắc như đinh đóng cột:
“Chương trình đó phát livestream toàn cầu 24/7! Không dựng, không chỉnh. Cực kỳ thật. Đảm bảo show hẹn hò kia không đọ lại nổi!”

“Có điều... chương trình này không thiếu người. Rất nhiều công ty còn tự bỏ tiền xin suất tham gia mà còn bị từ chối. Em là diễn viên hạng mười tám, show hot như vậy sao đến lượt em?”

Nói đến đây, giọng cô yếu dần.

“Chọn nó.”

Giọng Kiều Thù vô cùng thản nhiên, như thể việc show đó được cô để mắt tới là một kiểu ban ân.

Mai Hân Nghiên đơ người:
“Em điên rồi hay chị điên rồi?”

“Chị Mai, cho em mượn laptop.”

“Gì? Mượn để làm gì?”

“Đăng ký tham gia show.”

“…Em điên rồi thiệt luôn đó.”

“Đừng nói nữa, lãng phí thời gian là tội lỗi.”

“Laptop của em đâu?”

Kiều Thù vô tội giang tay:
“Hết tiền nên bán rồi.”

Mai Hân Nghiên suýt nữa đập đầu vào tường, nhưng vẫn nhẫn nhịn, vừa đi ra xe lấy máy vừa lẩm bẩm:
“Thôi kệ, điên thì điên chung. Cùng lắm về quê trồng rau nuôi cá…”

Chưa đầy nửa tiếng sau, laptop đã được đặt lên bàn.

Kiều Thù khởi động máy, đăng nhập trang web chính của công ty game Thịnh Hành.

Tạch tạch tạch!

Ngón tay trắng thon lướt nhanh như gió trên bàn phím.

Chỉ mất nửa tiếng, cô gập máy lại.

Mai Hân Nghiên nhíu mày:
“Xong rồi hả?”

“Ừ. Giờ chỉ cần đợi điện thoại.”

Kiều Thù cầm điện thoại, vươn vai đứng dậy:
“Đi toilet cái.”

Khi quay lại, một người từ phía đối diện bước tới, không thèm nhìn đường, đâm sầm vào cô khiến cô loạng choạng, kính râm rơi xuống đất.

“Cô không có mắt à? Đi đường không biết nhìn trước nhìn sau hả?”

Lâm An Na hất nhẹ mái tóc xoăn màu nâu, hoàn toàn không nhìn rõ mặt Kiều Thù. Chỉ cần thấy cách ăn mặc của cô, cô ta đã bĩu môi đầy khinh thường rồi nói:
"Nhà hàng này đúng là tạp nham, ai cũng cho vô được. Thôi thôi, tôi đang gấp, không thèm chấp với cô!"

Nói xong, cô ta nhấc gót giày cao gót bỏ đi, không buồn ngoái đầu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play