"Ký đi."
Một giọng nói lạnh băng vang lên, cùng lúc một cây bút máy lăn tới bên tay cô.
Kiều Thù rũ mắt nhìn, im lặng không nói gì.
【Đinh! Kịch bản đã bắt đầu tải...】
Âm thanh quen thuộc, tình tiết quen thuộc ập về.
Cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết giả – thật thiên kim trong giới giải trí, trở thành Kiều Thù – thiên kim giả độc ác. Ngay khi thiên kim thật Kiều Minh Nguyệt được tìm về, nguyên chủ lập tức nhắm vào cô ta, giở đủ trò đê tiện, nhưng đều bị Minh Nguyệt – người tốt bụng và tỏa sáng – hóa giải dễ dàng, rồi giẫm lên đầu Kiều Thù để vươn lên thành minh tinh số một thế giới.
Hiện tại tình tiết đang đến đoạn họ chuẩn bị cướp mất suất tham gia show hẹn hò vốn thuộc về nguyên chủ, nhường chỗ cho Kiều Minh Nguyệt và vị hôn phu Giang Duẫn Hạo, tạo dựng hình tượng cặp đôi màn ảnh. Trong khi đó, nguyên chủ còn chẳng lọt nổi top hạng mười tám, scandal bủa vây, mưu tính hãm hại Kiều Minh Nguyệt nhưng lại bị gài ngược, gánh một tỷ nợ, bị nhà họ Kiều vứt bỏ!
Vậy còn... cuộc sống nghỉ hưu hạnh phúc của cô đâu rồi?!
【Thưa ký chủ, thế giới nhỏ này gặp trục trặc, hào quang nữ chính bị cướp mất, buộc phải cử người cấp cao là cô đến sửa lỗi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ được an tâm nghỉ hưu trong thế giới này nhé~】
Trên bàn là những bản hợp đồng trải rộng, toàn là các khoản đầu tư thua lỗ ghi tên cô – Kiều Thù.
Mở màn đã gánh một tỷ nợ?
Còn nghỉ hưu kiểu gì?
Chẳng lẽ để cô nghỉ hưu trong thân phận... con nợ cả đời?
【Chỉ cần cô thu thập đủ độ hảo cảm, xoay chuyển tình thế thành minh tinh được săn đón, giành lại hào quang, là có thể nhận 10 tỷ tiền hưu đó nha~】
Mười tỷ tiền hưu?!
Đôi mắt Kiều Thù sáng bừng lên.
"Kiều Thù, đừng tưởng im lặng là xong chuyện."
Anh cả nhà họ Kiều – Kiều Minh Vũ – lạnh lùng gõ tay lên bàn, "Cô vốn dĩ là kẻ chiếm chỗ người khác. Thiên kim thật, vợ sắp cưới của Duẫn Hạo, vốn phải là Minh Nguyệt. Kể cả show hẹn hò này cũng vậy. Tôi khuyên cô nên tự giác ký tên rút lui thì hơn."
Kiều Thù ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, ánh mắt sáng, nụ cười nhàn nhạt thay thế nét giận dữ và uất ức ban đầu.
"Căn cứ vào đâu? Lúc trước chính tôi là người ký hợp đồng đó mà, anh Kiều, chẳng lẽ anh muốn đứng ra gánh khoản phạt hợp đồng thay tôi?"
Anh Kiều?
Cách xưng hô xa lạ khiến Kiều Minh Vũ thoáng ngỡ ngàng.
Kiều Minh Nguyệt ra vẻ ngây thơ, nói:
"Chị ơi, chị đầu tư thất bại hết rồi, chắc chắn không còn tiền đâu. Số tiền đó, em với anh Duẫn Hạo sẵn lòng chi trả giúp chị mà."
Giang Duẫn Hạo ôm vai Kiều Minh Nguyệt, khẽ hừ lạnh:
"Chỉ cần cô chịu từ bỏ show hẹn hò này, khoản bồi thường đó để tôi lo."
Ba Kiều nổi giận, chỉ thẳng vào cô:
"Mày còn mặt mũi nhắc đến tiền phạt à? Nhà họ Kiều bao giờ bạc đãi mày chưa? Ăn ngon mặc đẹp, rồi mày làm cái gì? Bao nhiêu khoản đầu tư mạo hiểm? Mày ném tiền không ghê tay, gộp lại là một tỷ đó! Nhà họ Kiều không trả giúp mày một xu, nợ mày gây ra, mày tự gánh lấy!"
"Khoan khoan khoan!"
Kiều Thù tiện tay ném bút, cười nhạt:
"Đừng ở đây diễn vở 'bức cung'. Tôi là kiểu người đã ra tay thì không cần nhiều lời. Các người nói vòng vo, dựng chuyện tôi gánh nợ chỉ để đuổi tôi khỏi show, ép tôi rời khỏi nhà họ Kiều, đúng không?"
Dựng chuyện?
Sắc mặt mọi người trong nhà Kiều đồng loạt thay đổi.
Mẹ Kiều nhìn cô đầy phức tạp:
"Kiều Thù, mẹ nghe không hiểu con đang nói gì. Mẹ chỉ biết từ lúc Minh Nguyệt trở về, con liền chèn ép nó, đẩy nó xuống nước, dựng chuyện hãm hại... đủ cả. Những chuyện như vậy chứng minh con không xứng là người nhà họ Kiều."
Kiều Thù gật gù:
"Chuẩn, nhà họ Kiều các người cộng lại chắc cũng phải tám trăm cái tâm cơ. Tôi ở đây, đúng là lạc quẻ thật."
Giang Duẫn Hạo cười khinh bỉ:
"Người tâm cơ rõ ràng là cô mới đúng!"
Kiều Thù vỗ tay, giơ ngón cái:
"Ra là anh chính là kiểu 'ngốc bạch ngọt' trong truyền thuyết hả? Có bị bán chắc cũng còn ngây thơ hỏi người ta giá khuyến mãi."
"Cô nói ai ngốc hả?!"
Giang Duẫn Hạo tức điên, bước tới gần, cúi người nhìn cô từ trên cao, cười lạnh:
"Kiều Thù, đừng tưởng tôi không nhìn ra trò cô đang diễn. Nói mấy câu này chỉ là muốn rút lui để câu kéo thôi. Cô nằm mơ đi, người tôi thích chỉ có Minh—"
Bốp!
Còn chưa nói hết câu, bụng anh ta đã lãnh nguyên một cú đấm. Cơn đau ập đến khiến anh ta không thốt nên lời, ôm bụng cúi gập người, trừng mắt nhìn Kiều Thù như thấy ma.
Kiều Thù thổi nhẹ nắm tay, thở ra nhẹ nhõm:
"Muốn đấm anh từ lâu rồi. Nói chuyện với đứa ngu chỉ tổ tốn nước bọt. Đi show hẹn hò với loại người như anh, chắc tôi chết trước."
"Cứ yên tâm, show tôi không đi, tiền vi phạm hợp đồng các người tự lo. Còn một tỷ nợ kia..."
Cô nhìn sang Kiều Minh Vũ, bình thản nói:
"Coi như trả cho mười mấy năm nuôi nấng. Từ giờ trở đi, tôi với nhà họ Kiều không còn liên quan gì nữa. Ra đường, đừng nhận họ hàng, bằng không – tôi không trả xu nào hết."
Dứt lời, Kiều Thù quay lưng rời khỏi nhà họ Kiều, không một chút do dự.
Ba Kiều tức đến mức mặt đỏ bừng, mẹ Kiều ở bên cạnh vội vàng đỡ ông.
Kiều Minh Nguyệt cắn môi, chẳng thấy vui vẻ như tưởng tượng. Cô cố nén lửa giận, tỏ vẻ u sầu nhìn anh cả:
"Anh ơi... hình như mình làm quá rồi. Nếu chị ấy sống không nổi ở bên ngoài thì sao? Hay là... em đi tìm chị ấy về nhé?"
"Xì... Minh Nguyệt, em quá tốt bụng rồi. Kiều Thù tự chuốc lấy, không đáng thương."
Giang Duẫn Hạo vừa ôm bụng vừa nghiến răng, cảm xúc về Kiều Thù lúc này... cực kỳ phức tạp.
"Nhưng mà—"
"Không cần!"
Kiều Minh Vũ nở nụ cười dịu dàng với Minh Nguyệt:
"Nó ra ngoài chẳng có gì trong tay, vài ngày nữa kiểu gì cũng quay về. Giờ điều em cần làm là cùng Duẫn Hạo lên sóng show hẹn hò, anh sẽ dồn hết tài nguyên cho em. Em nhất định sẽ thành công."
Kiều Minh Nguyệt nghe vậy mới yên tâm, cười e thẹn:
"Vâng, em nghe lời anh."