Phủ Tĩnh Vương, một buổi chiều đầu hè.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa, lẫn trong tiếng gọi vội vàng của gia nhân:
“Vương gia hồi phủ rồi! Vương gia về!”
Cả phủ như rúng động sau ba tuần lễ vắng bóng chủ nhân. Người người nhanh chóng chỉnh trang, thẳng lưng, mắt cúi. Nhưng không ai trong phủ chú ý rằng ở bên hành lang phía Tây, Tô Yên đang điềm nhiên chăm cây mai trắng vừa nở sớm giữa mùa hè.
Lục Tư Dạ bước vào đại sảnh. Bóng áo đen dừng lại trước bậc cửa phủ, mắt lạnh lùng quét qua từng người đang cúi đầu.
Hắn quay sang Trương tổng quản:
“Nàng đâu?”
“Vương phi… đang ở hoa viên, thưa Vương gia.”
Một tia nghi hoặc thoáng lướt qua mắt hắn. Đúng lúc đó, hương mai nhẹ bay theo gió. Cánh hoa trắng rơi xuống nền đá – thuần khiết mà bướng bỉnh.
📌 Tại hoa viên
Tô Yên không vội. Nghe tin Lục Tư Dạ đã về, nàng vẫn giữ thái độ bình thản như thể chỉ là một cơn gió thoảng.
Mãi đến khi một nha hoàn đến thì thầm:
“Vương gia triệu Vương phi đến chính sảnh.”
Nàng gật đầu, lau tay bằng chiếc khăn thêu hoa mai, chậm rãi đứng dậy. Mắt liếc về hướng chính viện, môi khẽ nhếch.
“Cuối cùng cũng chịu nhớ ra ta là ai rồi sao?”
📌 Tại chính sảnh
Cửa mở ra, nàng bước vào. Lần đầu tiên, hai người chính thức đối mặt trong một không gian không có khách khứa, không có lễ nghi, không có ai ngoài họ.
Lục Tư Dạ ngồi đó, ánh mắt tối như mực tàu, lạnh hơn nước giếng sâu.
Tô Yên khẽ cúi người, lễ phép nhưng không nhu nhược:
“Thần thiếp bái kiến Vương gia.”
“Miễn lễ.” – hắn đáp, mắt không rời nàng – “Nghe nói… nàng quản phủ rất giỏi?”
Tô Yên thản nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn:
“Không dám nhận hai chữ ‘rất giỏi’. Thiếp chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.”
Hắn cười nhạt:
“Bổn phận? Một tân nương bị bỏ lại đêm tân hôn, không khóc lóc oán trách, ngược lại còn ‘nắm quyền’ trong phủ? Cũng bản lĩnh thật.”
Tô Yên mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:
“Thiếp không có tư cách oán trách. Bởi ngay từ đầu, cuộc hôn nhân này là do cha mẹ định, chứ không phải tình nguyện. Nhưng một khi đã mang danh Vương phi, thiếp không cho phép bản thân trở thành trò cười.”
Lục Tư Dạ hơi sững lại. Lần đầu tiên, hắn thấy rõ trong đôi mắt ấy — không có tình yêu, không có mong chờ. Chỉ có sự kiêu hãnh và lý trí lạnh như sương mai.
Hắn hỏi tiếp:
“Nếu ta bảo nàng… từ hôm nay đừng quản gì nữa. Lui về làm một Vương phi an phận, cầm thêu đọc sách, nàng sẽ làm sao?”
Tô Yên không né tránh, trả lời ngay:
“Thiếp sẽ nghe. Nhưng hậu quả của việc đó – Vương gia chịu được không?”
Hắn nhướng mày.
Tô Yên tiếp lời, từng câu rõ ràng, vững vàng:
“Nếu không quản lý, bếp sẽ lại bị ăn chặn. Các viện sẽ cấu kết, lãng phí ngân sách. Nội phủ sẽ loạn. Mỗi lỗi nhỏ đều có thể thành vết nứt trong phủ đệ của Vương gia.”
“Thiếp không cần Vương gia yêu thích. Nhưng nếu phủ này mang danh ngài, thì thiếp sẽ không để nó trở thành vũng nước đục.”
Căn phòng lặng đi vài giây. Gió từ hành lang khẽ thổi qua.
Lục Tư Dạ ngồi yên, mắt nhìn nàng, như đang suy xét lại toàn bộ những gì hắn nghĩ về người con gái này.
Sau cùng, hắn khẽ nói:
“Nàng không giống những nữ nhân ta từng biết.”
Tô Yên cười nhạt, đứng dậy, cúi đầu:
“Vương gia cũng không giống những nam nhân thiếp từng gặp.”
Nàng quay lưng rời khỏi, để lại sau lưng là một người đàn ông lần đầu tiên trong nhiều năm — không thể đoán được một nữ nhân đang nghĩ gì.
📌 Buổi tối hôm đó
Trong phòng riêng, Lục Tư Dạ ngồi một mình trước bàn cờ, chưa đánh một quân nào.
Trên bàn, là chiếc khăn tay thêu hoa mai nàng từng gửi lại từ đêm tân hôn — tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ như chính nàng.
Hắn vuốt nhẹ lên viền vải, khẽ lẩm bẩm:
“Tô Yên… rốt cuộc nàng muốn gì?”
Ngoài sân, cây mai nàng trồng hôm đó vừa nở thêm một nụ nữa.