( giải thích : nữ chính tô yên - vương phi Tức là chính thất, vợ cả, người vợ có danh phận cao nhất của Tĩnh Vương Lục Tư Dạ. Sau lễ thành thân, nàng chính thức trở thành chủ mẫu phủ Tĩnh Vương, có quyền quản lý nội phủ, bao gồm:Người hầu, nha hoàn, nô bộc Quản lý tài chính, ăn uống, chi tiêu Quản lý các viện nơi di nương và những người thân thích sống Có thể phạt, cách chức, hoặc đuổi người trong phủ.

các di nương Từng được Vương gia “thu nhận” khi hắn còn chưa cưới vợ . Chu di nương (Nhị di nương)Thân phận: Di nương sớm nhất trong phủ, từng được Vương gia sủng ái, nay bệnh tật, yên phậnTính cách:Trầm ổn, biết điều, không tranh giànhTừng có địa vị, nay hiểu thời thế. Lý di nương (Tam di nương)Thân phận: Di nương hiện tại, từng là con gái của một thương gia lớn, vào phủ nhờ sính lễ hậu hĩnhTính cách:Mưu mô, sắc sảo, luôn giả hiềnCực kỳ ghen ghét nữ chính, nhiều thủ đoạn. Tạ di nương (Tứ di nương)Thân phận: Xuất thân ca kỹ, được Vương gia sủng ái gần đây nhờ nhan sắcTính cách:Kiêu kỳ, phô trương, tin vào sắc đẹp Thường hay khiêu khích nữ chính Phùng di nương (Ngũ di nương)Thân phận: Di nương trẻ tuổi nhất, không được sủng ái, bị bỏ quênTính cách:Nhút nhát, dễ bị người khác thao túngLương thiện, dễ cảm mến nữ chính.

Lục Tư Dạ – Nam chính (Tĩnh Vương)Thân phận: Vương gia quyền thế, em trai Hoàng đế, có quân đội riêng, chiến công hiển hách.Tính cách:Lạnh lùng, lý trí, không tin vào tình cảmTừng bị phản bội trong quá khứ (có thể thêm bối cảnh này)Giỏi cầm binh, nhưng không quan tâm hậu việnBề ngoài vô tình, bên trong nhiều dằn vặt)

MỞ ĐẦU

Trời đầu xuân, tuyết chưa tan hết, gió vẫn mang hơi lạnh quét qua khắp thành Trường An. Từng cánh hoa mơ đầu mùa rơi lả tả, tô điểm cho khung cảnh phủ Thừa tướng thêm phần yên ả. Nhưng bên trong hậu viện, không khí lại ngột ngạt như sắp có bão.

"Tiểu thư! Người... người không thể trốn được nữa đâu!"

Tiểu nha hoàn Tiểu Đào vừa thở hổn hển vừa kéo lấy tay áo của chủ tử mình — Tô Yên, đại tiểu thư phủ Thừa tướng. Dung mạo nàng diễm lệ như tranh vẽ, đôi mắt dài cong khẽ nheo lại vì bực tức.

"Ai nói bản tiểu thư trốn? Ta chỉ... tản bộ một chút thôi."

Tiểu Đào suýt bật khóc:

"Tản bộ gì mà trèo tường sang phố bên kia chơi cờ với bọn nam sinh thư viện? Phu nhân biết được, thể nào cũng trách phạt nặng!"

Tô Yên thở dài, phủi tay áo:

"Thì để bà ấy phạt đi. Cùng lắm là lại nhốt ta trong phòng ba ngày, không cơm ngon canh ngọt gì đó..."

Nàng quay người nhìn về phía cửa lớn phủ Thừa tướng, nơi vừa rồi một chiếc kiệu lớn được khiêng vào. Lá cờ thêu hình giao long vờn mây, chỉ có vương tước mới được dùng. Trái tim nàng khẽ trầm xuống.

"Hắn đến rồi sao?" — giọng nàng nhỏ như gió thoảng.

Tiểu Đào rụt rè gật đầu:

"Vâng... Vương gia đến rồi. Hôn lễ định vào cuối tháng, hôm nay là đến thăm hỏi chính thức."

Tô Yên cười lạnh:

"Thăm hỏi? Hắn chỉ đến để xác nhận xem ta có phải một nữ nhân biết nghe lời hay không. Đáng tiếc... ta lại là loại hắn ghét nhất."

Tiểu Đào lắp bắp:

"Nhưng... Vương gia nổi tiếng lãnh khốc, quyền thế ngập trời. Mười tám tuổi đã cầm binh ngoài biên cương, lập công lớn. Người... người cưới được Vương gia là phúc ba đời rồi mà."

Tô Yên cười nhạt. Phúc ư? Là phúc khi phải gả cho một người không có trái tim, cả ngày lạnh như băng, không nói không cười? Gả vào vương phủ, nàng biết rõ bản thân chỉ là quân cờ trong tay cha mình — Thừa tướng Tô Hạo — để củng cố thế lực triều đình.

Nàng đâu phải không từng gặp hắn. Một lần duy nhất, trong yến tiệc năm trước, hắn bước ngang qua nàng, ánh mắt không hề dừng lại dù chỉ nửa khắc.

Một ánh nhìn cũng không có.


Tiếng mõ cửa vang lên từ phía trước. Có tiếng nha hoàn cất giọng cao:

"Tiểu thư, phu nhân gọi người đến chính sảnh gặp Vương gia."

Tô Yên nắm chặt tay. Lạnh thật. Không phải do gió xuân, mà do số phận này đang kéo nàng vào hôn nhân không tình yêu.

Nhưng nếu là trò chơi chính trị, nàng – Tô Yên – sẽ không để mình là kẻ thua.

"Ta không muốn gả, nhưng nếu buộc phải gả – thì phải làm Vương phi rực rỡ nhất kinh thành!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play