Chính sảnh phủ Thừa tướng, hương trầm lượn lờ, không khí nghiêm trang đến mức khiến người ta khó thở.
Tô Yên bước vào, thân khoác váy dài màu hồng phấn, tóc búi cao cài trâm ngọc, kiêu sa mà thanh nhã. Mỗi bước chân đều uyển chuyển như cánh bướm, không ai nghĩ nàng chỉ là một tiểu thư hay leo tường trốn học cờ.
Phía trước, một người đàn ông đang ngồi.
Khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm vào hắn — gió xuân như ngừng thổi.
Hắn ngồi đó, áo choàng đen thêu hoa văn tía, tay cầm chén trà không uống. Gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng như thể chứa cả mùa đông khắc nghiệt nhất.
Chính là hắn — Tĩnh Vương Lục Tư Dạ.
Người mà hoàng thượng luôn e dè, triều thần nửa kính nể nửa sợ hãi.
Và cũng là người nàng sắp thành thân.
Phu nhân bước lên giới thiệu, giọng nhẹ như gió:
"Tư Dạ, đây là trưởng nữ Tô Yên, dung mạo đoan chính, tài học đủ lễ. Mong Vương gia thương tình, sau này quan tâm con bé đôi phần."
Tô Yên bước đến, khẽ cúi người hành lễ:
"Tô Yên bái kiến Vương gia."
Ánh mắt Lục Tư Dạ cuối cùng cũng dừng lại nơi nàng — lạnh nhạt, quan sát, đánh giá.
Rất nhanh, hắn nói:
"Không cần đa lễ."
Chỉ bốn chữ, nhưng trong tông giọng ấy chẳng có chút gì gọi là thân thiện.
Tô Yên ngẩng đầu, thản nhiên đối mắt hắn. Không nhún nhường, không e sợ.
Một nụ cười mỉm hiện trên môi nàng:
"Vương gia không thích ta?"
Lời vừa thốt ra, cả sảnh im phăng phắc.
Mọi người chết lặng.
Không ai ngờ một tiểu thư lại dám hỏi thẳng như vậy — trước mặt Tĩnh Vương nổi danh lạnh lùng và khó gần.
Lục Tư Dạ hơi nhướng mày. Trong đôi mắt thâm trầm kia thoáng qua chút hứng thú — giống như đang nhìn một con mèo nhỏ tưởng mình là hổ.
"Cô thông minh." — hắn nói, môi nhếch nhẹ — "Ít nhất còn biết bản thân không được hoan nghênh."
Không khí lạnh lẽo như có băng đóng quanh.
Nhưng Tô Yên không giận, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Ta không cần được hoan nghênh. Ta chỉ cần làm tốt vai trò của một Vương phi."
Rồi cúi đầu lần nữa, môi vẫn mỉm cười:
"Nếu Vương gia không ngại, ta sẽ không gây phiền phức. Nhưng cũng xin người đừng mong ta sẽ cúi đầu vì một cuộc hôn nhân ép buộc."
Câu nói như tát thẳng vào mặt tất cả những ai nghĩ nàng là một bông hoa yếu đuối.
Sau khi hai bên trao lễ vật, Vương gia rời phủ. Nhưng vừa ra đến cửa, hắn bỗng quay lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào nha hoàn Tiểu Đào, rồi... dừng lại ở chiếc khăn tay thêu hình mai trên tay nàng.
"Khăn tay đó, là nàng làm?"
Tiểu Đào líu lưỡi:
"Dạ... là tiểu thư nhà ta thêu cho Vương gia."
Lục Tư Dạ cầm lấy, ngắm một lát, khẽ cười — nụ cười đầu tiên trong buổi gặp gỡ này, lạnh như băng tan giữa trời tuyết:
"Nàng... đúng là rất khác. Ta muốn xem, gả về phủ rồi, nàng sẽ giữ được bản lĩnh này đến bao lâu."