Trời đổ mưa nhẹ suốt cả ngày.
Ngày đại hôn — trời không quang đã là điềm gở, nhưng ai dám nhắc đến? Đây là hôn lễ giữa Tĩnh Vương và trưởng nữ của Thừa tướng. Hai thế lực lớn nhất trong triều kết thông gia, đủ khiến mọi lời ra tiếng vào lập tức biến mất giữa gió mưa.
Phủ Tĩnh Vương rực rỡ đèn lồng đỏ, cờ hoa giăng lối. Nhưng giữa sắc đỏ ấy, người con gái trong kiệu hoa lại không mang nét hạnh phúc như bao tân nương khác.
Tô Yên ngồi yên, khăn voan phủ kín dung nhan. Tay nắm chặt mép váy, lòng không gợn sóng.
Nàng không mong chờ gì ở cuộc hôn nhân này. Tình cảm? Ấm áp? Hắn chưa từng cho nàng chút gì gọi là thiện cảm, huống hồ là yêu.
“Chỉ là một ván cờ. Ta chấp nhận làm quân cờ, nhưng không phải con tốt dễ điều khiển.”
Tiếng pháo vang lên, kiệu dừng lại trước cổng phủ. Lúc được dìu xuống, nàng khẽ ngẩng đầu. Phủ Tĩnh Vương nguy nga, rộng lớn như một tòa thành thu nhỏ, nhưng cổng chính lại... vắng vẻ.
Không một dãy nữ quyến ra đón. Không có cả âm nhạc tưng bừng chào mừng. Đến cả người trong phủ cũng chỉ đứng từ xa, không một ai tiến lại gần nàng.
Đây không phải là hôn lễ. Đây là một cuộc trao đổi chính trị được tô điểm bằng lớp son phấn giả dối.
Lễ bái nhanh chóng hoàn thành.
Không ai cười. Không ai chúc phúc.
Tô Yên ngồi trên giường tân hôn, trong phòng chỉ có ánh nến nhạt nhòa cùng hương trầm phảng phất. Nàng đã được dạy rằng tân nương nên ngồi đợi, không được tháo khăn trước khi phu quân vào.
Thế nhưng thời gian trôi qua… từng khắc… từng khắc…
Nến đã cháy đến nửa. Cửa vẫn chưa mở.
Cuối cùng, tiếng gió ngoài cửa vang lên.
Cửa mở, hắn bước vào. Tĩnh Vương Lục Tư Dạ — thân áo đen ướt sương đêm, mắt sâu không đáy.
Không một lời chào, không một ánh nhìn dịu dàng.
Tô Yên vẫn ngồi im, khăn voan nhẹ lay trong gió.
Hắn dừng lại, cách nàng ba bước chân, nói:
“Nếu nàng muốn danh vị Vương phi, từ hôm nay nàng có nó.”
Giọng hắn lạnh như băng, từng từ rơi xuống như búa giáng.
“Còn nếu mong ta yêu, nàng cưới nhầm người rồi.”
Nói rồi, hắn quay người, không tháo khăn voan, cũng không bước đến gần.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Ngoài kia, bóng hắn khuất sau màn đêm.
Căn phòng tân hôn chỉ còn lại nàng — và một ngọn nến chập chờn lay lắt.
Tô Yên đưa tay lên tháo khăn voan, nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt.
Không tổn thương. Không nước mắt. Chỉ là… một nỗi trống trải lan dần trong lồng ngực.
“Tô Yên ngươi thật ngu ngốc. Ngươi đã biết trước rồi mà.”
Nàng bước đến bàn, rót cho mình một chén rượu hợp cẩn — một mình uống cạn.
Trời đã khuya.
Tô Yên không ngủ. Nàng ngồi bên bàn, thêu khăn tay — vẫn là hình hoa mai.
Đêm tân hôn đầu tiên, nàng một mình thức trắng.
Sáng hôm sau, toàn kinh thành rộ lên tin đồn:
“Tân Vương phi bị bỏ mặc ngay đêm thành thân.”
“Tĩnh Vương lạnh lùng đến mức không thèm liếc tân nương.”
“Nghe nói Vương gia đã rời phủ ngay trong đêm, đến doanh trại phía tây.”
Tô Yên đứng trước hành lang vắng gió, tay nâng tách trà nóng. Khuôn mặt không một gợn sóng.
Phía sau nàng, một tiểu nha hoàn cất giọng khẽ:
“Tiểu thư… à không, Vương phi… người không giận sao?”
Tô Yên khẽ nhếch môi, nói:
“Giận để làm gì? Giận một người không coi mình ra gì, chỉ khiến bản thân yếu đuối.”
Rồi nàng xoay người, ánh mắt sắc như gươm:
“Từ hôm nay, ta không chỉ là Vương phi. Ta sẽ trở thành người mà cả phủ này không dám coi thường.”