Ba ngày sau đại hôn, phủ Tĩnh Vương vẫn vắng bóng chủ nhân.
Lục Tư Dạ không trở về. Mọi việc trong phủ do tổng quản Trương bá điều hành. Nữ quyến trong phủ ai cũng cho rằng tân Vương phi chỉ là một "bình hoa chính trị" – đẹp đấy, danh giá đấy – nhưng sớm muộn gì cũng bị gạt ra ngoài như bao người phụ nữ khác từng bước chân vào đây.
Tô Yên không để tâm.
Nàng bắt đầu thăm khắp các viện trong phủ, không phô trương, không làm ra vẻ. Mỗi nơi đi qua, nàng lặng lẽ quan sát — cách bài trí, người hầu, chi tiêu, ai là kẻ đứng sau.
Tất cả đều ghi nhớ trong đầu.
📌 Một buổi sáng tại khu bếp
Tô Yên khoác áo choàng đơn giản, không mang trang sức, chỉ dẫn theo một nha hoàn.
Khi bước vào nhà bếp, mọi người đều giật mình. Không ai ngờ Vương phi lại xuất hiện ở nơi vốn bị coi là thấp kém nhất trong phủ.
Thấy thái độ ngập ngừng, nàng chỉ mỉm cười:
“Các ngươi cứ làm việc. Ta chỉ muốn xem buổi sáng phủ ta ăn gì.”
Một tiểu đầu bếp trẻ tuổi rụt rè dâng lên một sổ ghi chép.
Tô Yên mở ra xem — chỉ vài dòng đơn sơ, ghi thực phẩm nhập vào mỗi ngày: cá, gạo, rau, thịt…
Nàng nhíu mày.
“Cá biển? Mỗi ngày đều có?”
“Phủ ta cách biển cả ngàn dặm, cá tươi mang về sao nhanh thế?”
Tiểu đầu bếp cứng họng.
Tô Yên không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng khép sổ, mỉm cười:
“Bắt đầu từ mai, thức ăn phải chia khẩu phần rõ ràng cho từng viện. Và ta sẽ đích thân kiểm tra mỗi tuần. Ai không muốn tiếp tục ở đây, có thể rời đi ngay hôm nay.”
Giọng nàng mềm như nước, nhưng khiến cả bếp lạnh sống lưng.
📌 Buổi chiều tại hoa viên
Tô Yên đến thăm viện của nhị di nương – một người phụ nữ từng được Tĩnh Vương sủng ái vài năm trước, nhưng nay đã thất sủng, sống lặng lẽ.
Di nương không tiếp, chỉ cho nha hoàn ra nói:
“Di nương thân thể không khỏe, không tiện gặp người lạ.”
Nha hoàn chưa kịp rút vào, Tô Yên đã nói:
“Lạ ư? Ta là chủ mẫu phủ này. Nếu là người lạ, thì ai mới là người quen?”
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng khiến người bên trong viện nghẹn lời. Cuối cùng, di nương cũng buộc phải ra tiếp.
Tô Yên không hạ mình thân thiện, cũng không phô trương uy quyền. Chỉ ngồi một lát, hỏi thăm vài câu, rồi để lại một túi thuốc dưỡng khí hiếm có, nói:
“Di nương từng được Vương gia sủng ái, ắt hẳn là người hiểu rõ lòng người. Ta là kẻ đến sau, mong được chỉ bảo nhiều.”
Nói rồi đứng dậy rời đi, lưu lại phía sau là một người phụ nữ đầy ngạc nhiên và kính nể.
📌 Một tuần sau
Tin đồn khắp phủ lan ra:
“Vương phi quản lý bếp núc khiến gian lận biến mất sạch.”
“Các di nương từng khinh thường nàng giờ đều chủ động chào hỏi.”
“Ngay cả Trương tổng quản – người từng chỉ nghe lệnh Vương gia – cũng bị nàng bắt lỗi sổ chi tiêu…”
Tô Yên không cần ai ủng hộ.
Nàng dùng đầu óc, sự tỉ mỉ, khả năng đọc vị lòng người – để từ từ khiến cả phủ Tĩnh Vương phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
📌 Đêm trăng sáng – ở doanh trại phía tây
Lục Tư Dạ ngồi trong lều lớn, nghe Trương tổng quản báo lại tình hình phủ.
Nghe đến đoạn “Vương phi yêu cầu kiểm kê lại toàn bộ sổ sách chi tiêu trong 3 năm”, tay hắn ngừng lại trên bàn cờ.
“Nàng ấy làm gì?” – giọng vẫn lạnh như thường, nhưng ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
“Vương phi không thay đổi quy tắc, chỉ giám sát sát sao. Người trong phủ dần tự chỉnh đốn.”
“Các viện từng lộng quyền nay đều dè chừng. Thậm chí… vài vị di nương cũng chủ động xin thỉnh an mỗi sáng.”
Một tiếng cười lạnh khẽ vang lên từ Lục Tư Dạ:
“Tô Yên… nàng không đến đây để làm hoa đặt trên bàn.”
Trương tổng quản định rút lui, nhưng chần chừ:
“Vương gia… có cần gửi thư hồi phủ cho Vương phi không?”
Lục Tư Dạ khẽ lắc đầu, quay lưng:
“Không cần. Để nàng làm theo ý mình. Ta muốn xem, một nữ nhân không có chỗ dựa như nàng… có thể giữ được bao lâu.”
Nhưng hắn không biết — ở phủ Tĩnh Vương, có một người phụ nữ đã bắt đầu dựng nên tường thành bằng trí tuệ và bản lĩnh.
Và chính hắn — sẽ từng bước, từng bước, bị hút vào giữa bức tường đó.