Sáng sớm, trong phủ Tĩnh Vương, không khí u ám bao trùm khắp các viện. Mặc dù là ngày mới, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng, Lý di nương vừa ra tay, và mọi chuyện trong phủ sẽ không còn đơn giản.
📌 Phòng ăn chính viện
Tô Yên ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bọc gấm, ánh sáng từ cửa sổ sáng lên khuôn mặt nàng, khiến nàng trông càng thêm lạnh lùng. Hôm nay, nàng quyết định sẽ không tiếp tục chịu đựng sự phớt lờ của Lục Tư Dạ nữa. Cô đã dám quản lý phủ, giờ thì hãy để hắn thấy được khả năng của nàng.
Cả ngày, nàng đã ra lệnh cho đầu bếp và gia nhân chuẩn bị bữa sáng đặc biệt, đầy đủ các món yêu thích của Vương gia. Tô Yên biết rằng Lục Tư Dạ vốn thích ăn sáng thanh đạm nhưng có chút vị cay để tăng cường sức khỏe. Hôm nay nàng sẽ cố ý chọn món này.
Trong phòng ăn nhỏ của mình, Lý di nương đang quan sát một món ăn, khẽ nhếch miệng cười hài lòng.
Một nha hoàn trong viện của nàng vừa mang đến một bình thuốc lạ, chỉ cần thêm một vài giọt vào món canh mà Tô Yên đã cho chuẩn bị, chắc chắn sẽ khiến Vương gia bị nôn mửa nghiêm trọng, và chắc chắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Yên, khiến nàng mất mặt.
“Vương gia khổ cực bao nhiêu năm, sao có thể để cho một nữ nhân mới vào phủ gây náo loạn được. Tô Yên! Đến lúc nàng sẽ biết thế nào là sức mạnh của những người từng có quyền lực.” Lý di nương thầm nghĩ trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy bình thuốc
Lục Tư Dạ bước vào đại sảnh, lạnh lùng nhìn Tô Yên đang ngồi yên tĩnh. Không có sự ấm áp, không có nụ cười, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định như thường lệ.
“Vương gia, bữa sáng đã sẵn sàng.” – Tô Yên đứng dậy, thản nhiên nói, không hề có chút bối rối.
Lục Tư Dạ chỉ gật đầu, ngồi xuống. Một đám gia nhân lập tức bưng món ăn ra. Tô Yên nhìn thấy Lý di nương trong đám người hầu, nét mặt của nàng ta có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.
Ngay lúc này, nàng thầm ra hiệu cho Trương tổng quản. Trương tổng quản nháy mắt, liền lặng lẽ bỏ qua bình canh của Lý di nương, thay vào đó là món canh đã được Tô Yên cho gia nhân chuẩn bị từ sớm, không có gì đặc biệt ngoài hương vị ngọt thanh dễ chịu.
Lục Tư Dạ vẫy tay:
“Đặt canh xuống.”
Món canh được dọn ra, Lục Tư Dạ gắp thử một muỗng, rồi không hề bận tâm, tiếp tục dùng bữa. Tô Yên cũng không vội, nàng chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm trà, chăm chú quan sát mọi thứ.
Mới được vài phút, bỗng nhiên Lục Tư Dạ nhíu mày, gương mặt trở nên tái nhợt, rồi ngay lập tức đặt bát canh xuống, khó khăn đứng dậy. Nỗi lo sợ bắt đầu dâng lên trong mắt hắn.
“Vương gia, người sao vậy?” – Tô Yên lạnh lùng hỏi, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo sự quan tâm đầy kín đáo.
Lục Tư Dạ đứng không vững, vội vã gọi gia nhân:
“Trương tổng quản! Mau, đưa ta đến phòng nghỉ!”
Tô Yên khẽ mỉm cười, trong lòng đang thầm tính toán. Cái bẫy này không thể làm hắn ngã, nhưng đủ để Lý di nương gây ra hoang mang trong phủ.
Lý di nương đứng ở cửa, mắt liếc nhanh về phía Lục Tư Dạ đang lảo đảo. Sắc mặt của nàng ta gần như không thay đổi, nhưng trong lòng nàng ta lại đang chờ đợi, mong đợi cảnh tượng Tô Yên bị vạch mặt.
Tuy nhiên, khi Tô Yên đi đến gần, nàng vẫn giữ vững khuôn mặt bình thản, không hề hoảng loạn.
“Lý di nương, có phải ngươi đã chuẩn bị thuốc trong canh?” – Tô Yên đột ngột lên tiếng, giọng không nhanh không chậm, nhưng vô cùng rõ ràng.
Lý di nương hoảng hốt, cơ thể hơi run lên. Nàng không thể nào tin được rằng Tô Yên lại nhận ra sự khác thường. Nhưng nàng ta là ai? Lý di nương không thể phản ứng kịp, ánh mắt nàng ta trở nên dao động.
Tô Yên tiến tới gần, nhìn thẳng vào mắt Lý di nương, môi khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
“Tôi khuyên ngươi, Lý di nương, đừng vội nghĩ đến việc làm hại người khác khi mà chính mình không có đủ bản lĩnh. Tốt nhất là từ nay về sau, ngươi nên chú ý đến từng hành động của mình.”
Lý di nương không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt phẫn nộ, song vẫn không thể làm gì được.
Lục Tư Dạ, sau khi nghỉ ngơi trong phòng, cuối cùng cũng hồi phục. Hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại bị ngộ độc như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Tô Yên đứng trước mặt mình, hắn cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí.
Tô Yên chỉ khẽ cúi đầu, nói một câu ngắn gọn:
“Vương gia, hãy cẩn thận với những món ăn được mang đến từ những người không đáng tin.”